Chỉ Yêu Riêng Mình Em - Dạ Tử Sân

Chương 77




Chủ nhật, Khương Ngưng vẫn không ngủ nướng như mọi khi.

Cô vừa đánh răng rửa mặt xong thì Lục Thời Kì cũng vừa tập thể dục xong trở lên lầu, mái tóc ngắn của anh hơi ẩm ướt, có mấy giọt mồ hôi chảy từ thái dương, xuôi theo đường quai hàm sắc bén rồi nhỏ xuống xương quai xanh.

Chiếc áo thun đen trên người anh cũng thấm mướt mồ hôi, thấp thoáng những múi cơ bụng săn chắc cùng vòng eo thon gọn mạnh mẽ.

Nhìn thấy Khương Ngưng, anh bước tới: “Dậy sớm thế? Sao không ngủ thêm chút nữa?”

Rõ ràng là anh vừa tập thể dục xong đã đi lên thẳng đây, dù đã cố gắng kìm nén nhưng hơi thở vẫn còn chút dồn dập khó nhận ra.

Tuy Khương Ngưng đã từng nhìn thấy dáng vẻ không mặc áo của anh, nhưng hiện tại cô vẫn không kìm được mà đỏ mặt. Cô cảm thấy Lục Thời Kì của lúc này vô cùng gợi cảm, hoocmon như muốn tràn cả ra ngoài.

Cô cố gắng tỏ ra bình tĩnh: “Em không buồn ngủ nữa.”

Lục Thời Kì nói: “Vừa hay thím Diệp sắp chuẩn bị xong bữa sáng rồi, em xuống nhà đợi một lát đi, anh đi tắm đã.”

Khương Ngưng gật đầu.

Nhìn Lục Thời Kì bước vào phòng sách, cô không chút biểu cảm đi xuống lầu, im lặng ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách. Trong đầu vẫn không ngừng hiện lên hình ảnh vừa nhìn thấy, trái tim lại đập loạn nhịp.

Cô cũng không biết tại sao vừa sáng ra đã bắt gặp cảnh tượng khiến người ta máu huyết sôi trào như vậy.

Hình như cô bị Lục Thời Kì quyến rũ rồi.

Thật là vô dụng!

Lúc ăn sáng, Khương Ngưng ngồi đối diện Lục Thời, ánh mắt vẫn không nhịn được mà cứ liếc nhìn về phía cơ ngực và bụng của anh. Hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi đen, cúc áo được cài tới trên cùng, thoạt nhìn rất cấm dục.

Vết đỏ trên cổ anh do cô cào lúc trước vẫn chưa biến mất, càng khiến người ta thêm phần liên tưởng xa xôi.

Nhận thấy ánh mắt của cô, Lục Thời Kì bất chợt ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào cô: “Không lo ăn sáng đi, nhìn anh làm gì?”

Bị phát hiện đang nhìn lén, Khương Ngưng có chút chột dạ, cô né tránh ánh mắt anh một lát rồi lại đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào anh: “Tất nhiên là vì anh đẹp trai đó.”

Lục Thời Kì không ngờ cô sẽ đáp lại như vậy, còn thẳng thắn nháy mắt với anh một cái.

Anh ngẩn người ra mấy giây, nhất thời không biết đáp lại thế nào.

Trong lòng Khương Ngưng vui như mở cờ, cúi đầu húp vài ngụm cháo tổ yến, không nói gì nữa.

Ăn hết chén cháo tổ yến, cô như nhớ ra điều gì đó, bèn lên tiếng: “Tối hôm qua anh cả em nói mấy hôm nữa sẽ đến Đồng Thành.”

Cô từ từ nhướng mắt: “Đến lúc đó chúng ta phải làm sao đây?”

Lục Thời Kì khựng lại: “Ngày nào cậu ấy đến?”

Khương Ngưng lắc đầu: “Anh ấy không nói.”

Lục Thời Kì điềm nhiên ăn bánh mì sandwich: “Vậy thì chờ cậu ấy đến rồi tính sau.”

Thấy cô ăn gần hết chén cháo tổ yến, Lục Thời lại múc thêm cho cô: “Hôm nay em muốn đi đâu chơi không?”

Chiều qua Lục Thời Kì đã dẫn cô đi leo núi, sáng nay cô dậy vẫn còn hơi mỏi chân.

Khương Ngưng nói: “Không ra ngoài đâu, em muốn ở nhà.”

Lục Thời Kì vừa liếc mắt đã nhìn thấu, anh bật cười: “Xem ra thể lực của em không được tốt lắm nhỉ.”

Khương Ngưng không phục: “Hôm qua rõ ràng em đã leo lên đến đỉnh mà.”

“Hôm qua thì giỏi, sang hôm nay đã nằm bẹp rồi.”

“…..”

Lục Thời Kì lại nói: “Nếu ngày nào cũng vận động như vậy, chẳng phải em sẽ không chịu nổi sao?”

Khương Ngưng ngẩng đầu lên, thấy anh lại bổ sung một câu đầy ẩn ý: “Em cần phải rèn luyện nhiều hơn nữa.”

Câu nói này thật sự rất ẩn ý, khiến Khương Ngưng cảm thấy việc vận động mỗi ngày mà anh vừa nói không phải đang nhắc đến chuyện vận động đứng đắn.

Khương Ngưng lập tức nhớ đến dáng vẻ anh tập thể dục lúc sáng sớm, trông có vẻ như thể lực của anh rất tốt.

Tiếp đó cô lại nhớ tới cái đêm ở khách sạn.

Hai người chỉ có làm một lần, thực ra cô cũng không cảm thấy mệt lắm. Song nhìn vóc dáng của anh thì rõ ràng rất bền bỉ. Nhưng so với cường độ ‘vận động’ đêm hôm đó, cho dù mỗi ngày chỉ làm một lần thì liệu cô có thể chịu đựng nổi không?

Khương Ngưng vẫn từ tốn ăn cháo, nói: “Em thấy, chúng ta cũng không khác biệt nhau lắm.”

“Vậy sao?” Lục Thời Kì nhướng mày, dáng vẻ lười biếng, “Vậy khi nào kiếm cơ hội so tài cao thấp nhé.”

Khương Ngưng: “…”



Mấy hôm nay Đồng Thành liên tục giảm nhiệt độ, tiết thu càng đậm.

Lục Thời Kì bèn bảo dì giúp việc thay chăn mỏng thành chăn dày ở cả phòng ngủ chính và phòng sách. Anh vẫn chưa dọn về phòng ngủ chính, Khương Ngưng cũng không rõ anh định bao lâu nữa mới có bước tiến triển tiếp theo trong chuyện ấy.

Cô cũng chẳng vội vàng, cứ tận hưởng tình yêu như hiện tại là cô đã cảm thấy rất vui vẻ rồi.

Ngày làm việc, Khương Ngưng vẫn ăn trưa cùng Lục Thời Kì ở tầng 56 như mọi khi, ăn xong cô lại nằm trên giường trong phòng nghỉ của anh chợp mắt một lát.

Trưa hôm nay, cô đang ngủ ngon lành thì bị chuông báo thức làm phiền, cô thực sự buồn ngủ đến mức không chịu nổi, mò mẫm tắt chuông báo thức định nằm thêm chút nữa.

Thế mà vô tình lại ngủ quên mất.

Thấy đã đến giờ vào làm mà cô vẫn chưa tỉnh, Lục Thời Kì lo cô có chỗ nào không khỏe bèn đi tới gõ cửa phòng, nghe thấy tiếng đáp lại mơ màng vọng ra từ bên trong.

Vừa đẩy cửa vào đã thấy Khương Ngưng ôm chăn ngồi dậy, mái tóc rối bù, trong mắt vẫn còn nét mệt mỏi chưa tan.

Lục Thời Kì nhìn cô rồi bật cười: “Buồn ngủ thế à, tối qua em thức khuya làm gì sao?”

Khương Ngưng đáp: “Cũng chẳng làm gì cả, chỉ là chơi điện thoại thôi.”

Cô không thấy buồn ngủ, cứ thế chơi đến tận 1-2 giờ sáng.

Thấy đầu tóc cô rối bời, Lục Thời Kì ngồi xuống mép giường giúp cô chải lại.

Theo một cái ngáp dài, hốc mắt cô gái tràn ngập hơi nước, long lanh ướt át, lúc ngước nhìn anh không khỏi khiến người ta rung động.

Trên người cô là bộ đồng phục của tập đoàn Lục thị, trước khi ngủ cô đã cởi áo khoác ngoài ra, chỉ còn lại chiếc áo sơ mi trắng kết hợp với chân váy bút chì.

Sau khi ngủ dậy áo sơ mi có hơi nhăn nhúm, trông có vẻ xộc xệch, lại khơi dậy dục vọng đã kìm nén bấy lâu của Lục Thời.

“Em ngủ lâu lắm rồi sao? Có muộn làm không?” Cô cất tiếng, giọng nói vẫn còn mang theo vẻ khàn khàn sau khi tỉnh ngủ.

“Còn mấy phút nữa.” Lục Thời liếc nhìn đồng hồ đeo tay, trầm giọng đáp.

“Vậy em đi đây.” Nói xong Khương Ngưng vén chăn định xuống giường, lại bất ngờ bị Lục Thời ôm ngồi lên đùi anh.

Khương Ngưng khẽ kêu lên một tiếng, trong lúc hoảng hốt hai tay bám lấy cổ anh.

Đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông nhìn cô chằm chằm: “Bảo là còn mấy phút nữa mà, em vội gì chứ.”

Lời vừa dứt, anh đã hôn lên môi cô.

Khác với những cái chạm môi nhẹ nhàng mấy ngày trước, lần này bốn cánh môi vừa áp vào nhau là anh đã mạnh mẽ cạy mở hàm răng cô, quấn lấy chiếc lưỡi nhỏ nhắn của cô trêu đùa.

Anh siết chặt vòng eo thon gọn của Khương Ngưng, khiến cô không còn đường lui.

Ngay lúc cô tưởng chừng như sắp không thở nổi thì Lục Thời Kì mới buông cô ra. Đôi môi của hai người tách ra, theo sau đó là một sợi chỉ bạc trong suốt đầy ám muội.

Thật là quá mức mờ ám.

Gương mặt Khương Ngưng đỏ bừng, vì thiếu oxy mà cô phải tham lam hít thở từng ngụm khí lớn, đôi môi ướt át đỏ mọng một cách khác thường.

Chờ cô bình tĩnh lại đôi chút, anh lại áp sát tới, mơn trớn bờ môi cô. Lần này anh dịu dàng hơn nhiều so với lúc nãy, rất kiên nhẫn dẫn dắt cô học cách lấy hơi thở.

Cơ thể Khương Ngưng mềm nhũn, mặc cho anh hôn, cho đến khi cô cảm giác được có vật lạ đang dần thức tỉnh, phần váy sau lưng lõm vào trong.

Khương Ngưng biết rõ đó là cái gì, thân hình cô cứng đờ trong giây lát, vội vàng đẩy anh ra: “Em phải đi làm rồi!”

Khi lên tiếng, giọng nói của cô vô thức mang theo chút run rẩy.

“Anh biết.” Lục Thời nhẹ nhàng hôn lên trán cô, kiềm chế dục vọng đang cuộn trào trong ánh mắt, yết hầu gợi cảm trượt lên xuống. Im lặng mấy giây, giọng nói ôn hòa của anh xen lẫn sự lưu luyến: “Làm sao anh có thể ‘xử’ em ở đây được.”

Lời nói của anh quá thẳng thắn, Khương Ngưng khẽ đánh vào vai anh, vành tai đỏ ửng.

Cô trượt xuống khỏi đùi anh, xỏ dép chạy vào phòng vệ sinh.

Phía sau vang lên giọng nói trầm ấm của người đàn ông: “Tối nay anh định về phòng ngủ chính, được không?”

Bước chân Khương Ngưng hơi khựng lại, cô không đáp lời, đóng cửa phòng vệ sinh lại.

Lục Thời Kì đứng dậy đi tới, dừng lại trước cửa phòng vệ sinh, đứng cách cánh cửa nói chuyện với cô: “Sao không trả lời anh?”

Khương Ngưng nhìn khuôn mặt đỏ ửng trong gương, bực bội quay đi: “Đó là phòng ngủ của anh mà, sao phải hỏi em?”

Lục Thời Kì đang đứng ngoài cửa hình như khẽ bật cười, sau đó là tiếng bước chân xa dần.



Đúng lúc tình cảm của họ đang dần nồng thắm thì Lục Thời Kì phải đi công tác xa nhà trước khi kịp ngủ quay về phòng ngủ chính.

Hơn nữa còn phải đi những mấy ngày liền.

Hôm nay là thứ Bảy, Khương Ngưng tỉnh giấc thì cũng đã gần trưa.

Lục Thời Kì nói hôm nay anh sẽ về, nhưng không biết khi nào, cô nhắn tin cho anh: [Hội nghị thượng đỉnh kết thúc rồi chứ? Hôm nay khi nào anh về vậy? ]

Lúc Lục Thời Kì nhận được tin nhắn của cô thì hội nghị thượng đỉnh ngành cũng vừa kết thúc, anh đang ở trong một buổi tiệc trưa sang trọng.

Anh bị một đám người vây quanh, đang muốn tìm cớ rời đi thì điện thoại di động rung lên rất đúng lúc.

Lục Thời gật đầu nhẹ với mọi người: “Xin lỗi mọi người, tôi trả lời tin nhắn đã.”

Anh đưa mắt ra hiệu cho thư ký Chu, thư ký Chu bèn ở lại trò chuyện với những người đó, Lục Thời Kì bưng ly rượu rời đi.

Cúi đầu nhìn thấy tin nhắn của Khương Ngưng, anh trả lời: [Chiều nay anh còn hẹn người ta bàn chuyện dự án, có thể sẽ rất muộn mới về, em đừng đợi anh, ngủ trước đi. ]

Khương Ngưng: [Ồ, vậy anh cố gắng về sớm nhé. ]

Anh khẽ nhếch môi, ánh mắt dịu dàng, đầu ngón tay gõ chữ: [Được.]

Đang nhắn tin thì từ xa vang lên một giọng nam quen thuộc: “Lục Nhị!”

Lục Thời Kì ngẩng đầu, thấy Thẩm Yến trong bộ vest đi tới.

Lục Thời Kì nhanh tay tắt điện thoại rồi cất vào túi áo vest, thản nhiên hỏi: “Cậu tới Trường Hoàn từ bao giờ vậy?”

Thẩm Yến: “Hôm qua.”

Hai người đi đến khung cửa sổ sát đất yên tĩnh ở đằng xa.

Thẩm Yến nghịch ngợm ly rượu champagne trên tay, lười biếng đứng dựa vào lan can, như nhớ ra điều gì đó, anh ấy hỏi Lục Thời Kì: “Cậu vừa nhắn tin với ai vậy? Cười tươi tắn thế kia trông không giống cậu chút nào.”

Lục Thời Kì hơi nhíu mày, hỏi lại: “Có sao?”

Thẩm Yến cười khẩy: “Tôi đâu có mù.”

Lục Thời Kì nâng ly rượu lên nhấp một ngụm, chất lỏng chảy xuống cổ họng, anh nhìn Thẩm Yến: “Tôi có bạn gái rồi.”

Thẩm Yến nhướng mày: “Cậu theo chủ nghĩa không kết hôn thì quen bạn gái làm gì?”

Lục Thời Kì nói: “Chẳng qua là tôi không dễ kết hôn thôi, chứ đâu có nói là không kết hôn.”

Thấy anh không có vẻ gì là đùa cợt, Thẩm Yến khá bất ngờ: “Cậu nghiêm túc đấy à?”

“Nghiêm túc đến không thể nghiêm túc hơn.” Lục Thời Kì liếc nhìn anh ấy, giơ ly rượu lên, “Chúng ta là anh em tốt, cậu sẽ chúc phúc cho tôi chứ?”

Thẩm Yến khẽ cười một tiếng, cầm ly rượu cụng với ly của Lục Thời Kì: “Nếu cậu đã nghĩ thông suốt rồi, dĩ nhiên là tôi sẽ chúc phúc.”

Thẩm Yến nói câu đó rất chân thành, bởi anh ấy biết cuộc sống của Lục Nhị không dễ dàng gì, bên cạnh anh lại chẳng có ai quan tâm chăm sóc. Giờ có được một người bạn gái sẵn sàng tiến đến hôn nhân thì quả thật rất đáng quý.

Anh ấy vỗ vai Lục Thời Kì: “Coi như nể tình anh em bao nhiêu năm nay, khi nào cậu thực sự quyết định kết hôn tôi sẽ mừng cưới một khoản rất dày.”

Lục Thời Kì nửa đùa nửa thật ghẹo anh ấy: “Dày cỡ nào? Đi hai thiệp à?”

Thẩm Yến khịt mũi: “Cậu còn muốn tôi đi hai thiệp? Được voi đòi tiên quá nhỉ.”

Lục Thời Kì khẽ nhếch môi, không nói gì nữa.

Thẩm Yến hỏi anh: “Bao giờ cậu về Đồng Thành?”

“Chiều nay tôi còn chút việc, tối mới về.”

Thẩm Yến nói: “Lúc đầu tôi định sáng mai đến Đồng Thành, nếu đã vậy, tối nay tôi đi cùng cậu luôn.”

Lục Thời Kì nhìn sang, Thẩm Yến bèn giải thích: “Tiểu Ngũ nhà tôi tốt nghiệp đại học xong thì chạy đến Đồng Thành, nói thế nào cũng nhất quyết không chịu về nhà, dạo gần đây còn đăng bài lên vòng bạn bè chặn không cho tôi xem, cảm giác như đang yêu đương vậy.”

Lục Thời Kì ra vẻ tùy ý nói: “Đã tốt nghiệp đại học rồi, yêu đương cũng bình thường mà, cậu quản nghiêm quá rồi đấy.”

“Nếu cậu có em gái thì cậu cũng lo lắng như tôi thôi.” Thẩm Yến thở dài, “Hoàn cảnh trưởng thành của Tiểu Ngũ khác với những cô gái khác, tôi không yên tâm về cách nhìn của con bé đối với chuyện tình cảm, phải đích thân đến đó xem sao mới yên tâm.”

Lục Thời Kì gật đầu.

Thẩm Yến lại nói: “Đến Đồng Thành chắc cũng đã muộn, Tiểu Ngũ hẳn đã đi ngủ rồi, tôi không làm phiền con bé nữa, tối nay ở lại nhà cậu trước, ngày mai rồi đi tìm con bé sau.”

Lục Thời Kì thoáng khựng lại, cuối cùng gật đầu: “Được.”