Ra khỏi quán trà, Lục Thời Kì lấy một chiếc thẻ đen không giới hạn đưa qua. Khương Ngưng ngạc nhiên nhìn chiếc thẻ trong tay anh, không nhận: “Anh làm gì thế?”
“Không phải em vừa nói tiền tiêu vặt bị cắt rồi sao? Dùng tạm cái này đi.”
Dưới ánh nắng mùa hè, bàn tay người đàn ông thon dài sạch sẽ, đốt ngón tay rõ nét, mu bàn tay trắng lạnh ẩn hiện đường gân xanh nhạt, các khớp ngón tay mềm mại như tác phẩm nghệ thuật tinh xảo.
Đúng là đôi bàn tay rất đẹp.
Lúc cầm tấm thẻ đen đưa cho cô, đôi tay ấy trông càng đẹp hơn!
Cô chỉ buột miệng một câu đang túng thiếu, vậy mà anh lại để trong lòng. Hơn nữa, mới ngày đầu tiên hẹn hò mà anh đã đưa thẻ đen cho cô, tính ra cũng quá mức hào phóng, không hề keo kiệt.
Người đàn ông này chủ động như vậy, ắt hẳn là đã bắt đầu để ý đến cô rồi.
Khương Ngưng âm thầm vui mừng, ngoài mặt lại cố tỏ ra dè dặt: “Không cần đâu, em vẫn còn một ít.”
“Còn bao nhiêu?”
“Chắc khoảng năm sáu ngàn gì đó.”
Lục Thời Kì rất bất ngờ, không biết số tiền ấy đủ để cô làm gì. Thẩm Yến ép cô đến mức này rồi mà cô vẫn không chịu về nhà, tính ra cũng rất bướng bỉnh.
Anh chợt nhớ tới bộ đồ cô mặc trong bữa tiệc tối qua, ít nhất cũng phải bảy con số. Chắc là vì muốn ‘gặp gỡ tình cờ’ với anh trong bữa tiệc nên cô đã dốc hết tiền bạc.
Qua một thời gian nữa là vào thu rồi, với số tiền ít ỏi ấy e là cũng không mua nổi một bộ đồ mùa thu.
Lục Thời Kì nhét chiếc thẻ đen vào tay cô: “Cầm lấy đi, thích gì cứ mua.”
Tài xế lái xe đến, Lục Thời Kì mở cửa xe cho cô.
Cả hai cùng ngồi vào, Lục Thời Kì hỏi cô: “Em sống ở đâu?”
Khương Ngưng nhét thẻ đen vào túi, lúc này mới đáp: “Biệt thự hồ Nam Minh.”
Trên đường đưa cô về, Lục Thời Kì hỏi cô: “Em tự thuê nhà sao?”
Khương Ngưng gật đầu: “Vâng ạ.”
Nghĩ đến việc lát nữa mình phải đi công tác không lo cho cô được, anh lại hỏi tiếp: “Em sống một mình à? Có quen bạn bè hay đồng nghiệp nào ở Đồng Thành không?”
Khương Ngưng lắc đầu: “Em mới đến đây lần đầu, chỉ quen mỗi anh.”
Cô còn quen với lễ tân của tập đoàn Lục thị, làm việc cùng nhau hai tháng, quan hệ đồng nghiệp cũng coi như tạm ổn. Nhưng câu này Khương Ngưng không nói ra. Cô muốn Lục Thời Kì biết rằng cô vì anh mà đến một thành phố xa lạ, đây gọi là tình yêu đích thực!
Lục Thời Kì quả nhiên cau mày.
Cô chẳng quen biết ai, lại vì theo đuổi anh mà một mình chạy đến Đồng Thành, trong túi cũng chỉ còn vỏn vẹn vài ngàn tệ.
Trước đây hai người không quen biết thì thôi, giờ biết cô là em gái của Thẩm Yến rồi, hai người lại trải qua một đêm dây dưa như thế, dù thế nào anh cũng phải chịu trách nhiệm với sự an toàn của cô.
Thân gái lẻ loi đến nơi đất khách quê người, lại còn sống một mình, nhỡ có chuyện gì ngoài ý muốn anh cũng không biết ăn nói thế nào với Thẩm Yến.
Suy tư một lát, Lục Thời Kì nói: “Hôm nay vừa hay đang là cuối tuần, em về thu dọn đồ đạc đi, để tài xế đưa em đến chỗ tôi.”
Khương Ngưng kinh ngạc ngước mắt lên, lại nghe thấy Lục Thời Kì nói tiếp: “Trong nhà có quản gia và dì giúp việc, khoảng thời gian tôi không ở đây, em có việc gì cần thì cứ tìm họ.”
Khương Ngưng vẫn im lặng, đầu óc có chút choáng váng. Tiến triển này nằm ngoài dự liệu của cô. Người đàn ông này dễ theo đuổi đến mức khó tin, lại còn chủ động đề nghị sống chung với cô nữa. Hay là do đêm qua anh chưa thỏa mãn nên muốn cô chuyển đến đó?
Song tiến độ như vậy lại càng hợp ý cô, chắc là cô có thể ‘chinh phục’ Lục Thời Kì nhanh hơn dự kiến rồi.
Âm thầm tính toán trong lòng, Khương Ngưng gật đầu: “Được ạ.”
Lục Thời Kì mở Wechat trên điện thoại: “Thêm WeChat của tôi đi, có chuyện gì thì nhắn tin cho tôi.”
Lúc này Khương Ngưng mới nhớ ra hai người vẫn chưa có phương thức liên lạc, bèn vội vàng quét mã WeChat của anh để kết bạn.
“Em nên lưu tên anh là gì đây?” Cô quay sang hỏi anh.
Không hiểu sao đến cả việc này mà cô cũng hỏi, Lục Thời Kì uể oải dựa vào lưng ghế: “Tùy em.”
Khương Ngưng nhếch môi, ở ngay trước mặt anh bấm vào ghi chú: Bạn trai mà em yêu sâu sắc.
Lục Thời Kì sững người, day day thái dương đang giật nhẹ, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thật sự không biết phải làm sao với cô nàng này nữa.
–
Xe dừng trước cửa biệt thự hồ Nam Minh, Khương Ngưng đi thu dọn hành lý, Lục Thời Kì dặn dò tài xế chờ ở đây, lát nữa đưa Khương Ngưng đến Thu Thủy Loan.
Tài xế nhìn Lục Thời Kì, nhắc nhở: “Sếp Lục, anh còn phải ra sân bay.”
Thư ký Chu và mấy trợ lý đang ở sân bay đợi anh.
Lục Thời Kì liếc nhìn đồng hồ đeo tay: “Cậu ở đây đợi cô ấy, tôi bắt taxi đi.”
Xuống khỏi xe Bentley, anh vẫy một chiếc taxi rồi ngồi vào.
Trên đường đến sân bay, Lục Thời Kì móc điện thoại ra gọi cho quản gia ở nhà, báo với ông ấy là lát nữa tài xế sẽ đưa Khương Ngưng qua đó ở, dặn ông ấy và thím Diệp dọn sẵn một phòng cho khách.
–
Lục Thời Kì tới Paris thì bên đó đang là buổi chiều, còn trong nước đã là tối muộn. Khương Ngưng gửi cho anh ảnh bữa tối trên WeChat, toàn là món thím Diệp làm.
Xe riêng đến đón anh ở sân bay đã tới nơi, Lục Thời Kì liếc nhìn tin nhắn, cất điện thoại rồi lên xe.
Công việc bên Paris có chút thay đổi, trên đường đến chi nhánh công ty, người phụ trách báo cáo tiến độ cho anh. Lục Thời Kì im lặng lắng nghe, mãi đến khi điện thoại trong túi áo vest rung lên, anh cầm lên nhìn thử, là quản gia ở Thu Thuỷ Loan gọi đến.
Lục Thời Kì đưa tay ra hiệu cho người phụ trách dừng lại rồi nghe máy.
Trong điện thoại, giọng quản gia có chút bối rối: “Cậu Lục, cậu bảo tôi chuẩn bị cho cô Khương phòng cho khách tôi đã dọn xong rồi, nhưng mà cô Khương nói cô ấy muốn ngủ trong phòng ngủ chính.”
Quản gia có chút do dự: “Cô ấy đã chuyển hành lý vào rồi.”
Trong mắt Lục Thời Kì thoáng qua vẻ khác lạ, cuối cùng thở dài: “Thôi được rồi, đừng ép buộc cô ấy, cô ấy muốn ngủ đâu cũng được.”
Cúp điện thoại xong, anh hơi hất cằm ra hiệu cho người phụ trách tiếp tục.
–
Thu Thuỷ Loan, Khương Ngưng tắm rửa xong thì nằm trên chiếc giường lớn của Lục Thời Kì.
Cô không biết vì sao Lục Thời Kì lại bảo quản gia sắp xếp phòng dành cho khách cho cô, chẳng lẽ anh muốn coi cô như khách sao?
Nếu như hai người chưa xảy ra quan hệ, có lẽ cô còn cho rằng anh muốn từ từ từng bước một, không muốn tiến triển quá nhanh với cô.
Thế nhưng hai người họ rõ ràng là kiểu quan hệ lên giường trước rồi mới yêu sau, bây giờ lại bảo bạn gái ngủ phòng cho khách, như vậy rất bất thường.
Rốt cuộc anh có xem cô là bạn gái không đây?
Tên đàn ông này nói đi công tác là đi công tác ngay, hơn nữa còn chưa chắc ngày về, nếu như lại ngủ riêng thì rất bất lợi cho việc cô muốn khiến Lục Thời Kì yêu cô.
Khương Ngưng suy đi tính lại, bèn mặt dày nói với quản gia là cô muốn ngủ trong phòng ngủ chính.
Lúc quản gia gọi điện thoại xin ý kiến của Lục Thời Kì, cô cũng ở đó. Lục Thời Kì không hề ngăn cản chuyện này, coi như vẫn còn chút tự giác của một người bạn trai.
Nghĩ đến tấm thẻ đen không giới hạn nhận được lúc ban ngày, Khương Ngưng bèn lấy ra khỏi túi xách, cầm trên tay ngắm nghía.
Lúc này nằm trên giường rồi cô mới có thời gian suy ngẫm những chuyện đã xảy ra từ tối hôm qua đến nay. Chuyện anh dễ dàng “cắn câu” trong buổi tiệc tối hôm qua thì không nói làm gì, nhưng hôm nay anh còn dẫn cô đi ăn sáng món đặc sản của Đồng Thành, tặng cô thẻ đen, lại còn cho cô dọn vào nhà anh ở.
Thậm chí cô muốn ở trong phòng ngủ chính của anh, ngủ trên giường của anh, anh cũng không từ chối.
Không biết có phải ảo giác của cô hay không, nhưng cô cảm thấy chuyện theo đuổi Lục Thời Kì thuận lợi đến kỳ lạ.
Thuận lợi đến mức có phần không chân thật.
Lục Thời Kì trong ấn tượng của cô ắt hẳn không phải như vậy.
Thời đại học trông anh giống hệt như một tảng băng di động, dù được rất nhiều nữ sinh đến tỏ tình nhưng anh cũng chẳng quan tâm.
Trong hai tháng làm lễ tân ở tập đoàn Lục thị, đồng nghiệp nhận xét anh là người lạnh nhạt xa cách, cao không với tới, không hiểu phong tình, còn có người nói anh bị lãnh cảm.
Nói tóm lại, anh không phải là một người dễ tiếp cận.
Thế tại sao đến lượt cô thì lại dễ dàng như vậy?
Khương Ngưng nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy chắc là do bản thân quá sức thu hút. Trước đây Lục Thời Kì khó tán tỉnh hẳn là bởi vì chưa từng gặp qua cô gái nào tuyệt vời như cô.
Biết trước như vậy cô đã ra tay sớm hơn rồi, hà cớ gì phải lãng phí hai tháng ở tập đoàn Lục thị chứ?
Khương Ngưng thầm than trong lòng, mở camera trước của điện thoại lên săm soi gương mặt xinh đẹp của mình, tìm góc chụp selfie một tấm.
Sau đó lại dùng phần mềm chỉnh sửa qua rồi gửi cho Lục Thời Kì: [Cho anh chiêm ngưỡng nhan sắc thần tiên của bạn gái này.]
[Em đi ngủ đây, ngủ ngon.]
–
Vừa đến Paris, Lục Thời Kì đã triệu tập người phụ trách tổ chức cuộc họp, bận rộn xong trở về phòng khách sạn thì trời đã sẩm tối.
Anh cởi cà vạt vắt lên tay vịn sô pha, lại kéo lỏng cổ áo sơ mi, ngả người ra sau tựa lưng vào sô pha, mệt mỏi nhắm mắt lại.
Sau một lúc để đầu óc thả lỏng, anh mới nhớ lại chuyện hoang đường đã gây ra ở Đồng Thành.
Nhớ đến chuyện này là anh lại đau đầu, còn khó đối phó hơn cả công việc. Lục Thời Kì nhíu chặt mày, cầm lấy điện thoại, chợt nhìn thấy tin nhắn chúc ngủ ngon và bức ảnh mà Khương Ngưng đã gửi lúc nãy.
Trong ảnh cô mặc một chiếc váy ngủ lụa màu be, mái tóc búi hờ, chắc là vừa tắm xong nên vài sợi tóc rơi xuống xương quai xanh mang theo chút hơi ẩm.
Gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo không cần trang điểm cũng đủ khiến người ta rung động, sống mũi cao, cánh môi anh đào, đôi mắt long lanh như nước mùa thu, dưới mắt trái có nốt ruồi nhỏ màu hồng nhạt càng thêm phần quyến rũ.
Phía sau cô là đầu giường, Lục Thời Kì vừa liếc mắt đã nhận ra cô đang ở phòng ngủ của anh.
Lục Thời Kì không ngừng tự nhắc nhở bản thân rằng cô là em gái của Thẩm Yến, trong trường hợp không có tình cảm, anh không nên sinh ra suy nghĩ không nên có của đàn ông đối với phụ nữ, loại hành vi này chẳng khác nào cầm thú.
Thế nhưng khi nhìn thấy bức ảnh này, nghĩ đến việc hiện tại người phụ nữ này đang nằm trên giường của mình, Lục Thời Kì cảm giác như có thứ gì đó cào nhẹ vào tim. Anh lại vô liêm sỉ sinh ra ý niệm xấu xa, trong đầu đều là hình ảnh tối hôm qua cô bị anh đè xuống, khóe mắt ngấn lệ, dáng vẻ yêu kiều quyến rũ.
Ánh đèn dịu nhẹ trong phòng khách sạn chiếu rọi bóng dáng anh.
Cổ họng Lục Thời Kì khô khốc, bất giác cảm thấy trong người nóng ran.
Anh hít sâu một hơi, đặt điện thoại xuống, đứng dậy khỏi ghế sô pha, vừa cởi cúc áo vừa vào phòng tắm.
–
Ngày nào Khương Ngưng cũng nhắn tin WeChat cho Lục Thời Kì, lời chào buổi sáng và chúc ngủ ngon chưa bao giờ là thiếu, cũng chia sẻ với anh sáng trưa tối ăn gì, hoặc có chuyện gì vui vẻ xảy ra.
Giờ giấc ở Paris và trong nước có sự chênh lệch, thời gian sinh hoạt của họ không giống nhau, Lục Thời Kì không trả lời hết từng tin một.
Có lúc rảnh rỗi anh sẽ nhắn lại.
Khương Ngưng: [Sườn xào chua ngọt ở nhà ăn lúc nào cũng khó giành, hôm nay cuối cùng em cũng giành được rồi! Vì là suất cuối nên phần nhiều hơn mọi khi.]
Khương Ngưng: [(Hình ảnh)]
Lục Thời Kì: [Thích thì bảo thím Diệp làm cho em.]
Khương Ngưng: [Thím Diệp có làm một lần rồi, tuy cũng ngon nhưng cảm giác không giống vị với nhà ăn ở công ty.]
Khương Ngưng: [Chừng nào anh về vậy?]
Lục Thời Kì: [Vẫn chưa rõ.]
Khương Ngưng: [Ồ.]
Khương Ngưng: [(Ngoan ngoãn)]
Khương Ngưng: [Muốn gọi video cho anh.]
Lục Thời Kì: [Tôi đang bận.]
Khương Ngưng: [Lần nào bảo gọi video cũng nói bận, có phải anh đã có người khác ở bên ngoài rồi không? Anh đừng quên anh là người đã có bạn gái rồi nhé!]
Không có hồi âm.
Khương Ngưng: [Đồng Thành trở trời rồi, có hơi lạnh, em mua nhiều quần áo mới lắm, dùng cái thẻ mà anh đưa đấy, chắc là anh nhận được tin nhắn trừ tiền rồi nhỉ?]
Khương Ngưng: [(Rất nhiều ảnh túi mua sắm)]
Lục Thời Kì: [Còn mua cả đồ nam?]
Khương Ngưng: [Ơ? Bị anh phát hiện rồi à?]
Khương Ngưng: [Mua cho anh đấy, hihi.]
Khương Ngưng: [Bên anh trời có lạnh không?]
Lục Thời Kì: [Cũng bình thường.]
Khương Ngưng: [Vậy thì cũng phải chú ý giữ ấm, đừng để bị cảm, bị ốm rất khó chịu đấy.]
Lục Thời Kì: [Ừm.]
Khương Ngưng: [Rốt cuộc chừng nào anh mới về?]
Lục Thời Kì: [Vài hôm nữa.]
Khương Ngưng: [Vâng.]
–
Khương Ngưng: [Bực mình chết đi được, hôm nay em trai anh lại đến quầy lễ tân.]
Lục Thời Kì: [Hửm?]
Khương Ngưng: [Quên mất chưa nói với anh, gần đây Lục Thời Lâm đang theo đuổi em, thường xuyên chạy đến quầy lễ tân để tạo sự chú ý.]
Lục Thời Kì: [Mặc kệ nó đi.]
Khương Ngưng: [Thấy em được người khác theo đuổi như vậy, người làm bạn trai như anh liệu có ghen tuông chút nào không? Em muốn nhìn thấy anh ghen.]
Không có hồi âm.
–
Khương Ngưng: [Hôm nay bầu trời Đồng Thành rất đẹp.]
Khương Ngưng: [(Ảnh chụp hoàng hôn)]
Lục Thời Kì: [Đẹp đấy.]
Khương Ngưng: [Nhớ bạn trai của em quá đi, rốt cuộc khi nào anh mới về đây?]
Lại không có hồi âm.
–
Khương Ngưng: [Lục! Thời! Kì!]
Lục Thời Kì: [Sao vậy?]
Khương Ngưng: [Sao cứ thấy em gọi bạn trai là anh lại làm lơ em thế? Chẳng lẽ anh đổi ý rồi, không muốn làm bạn trai của em nữa?]
Đối phương im lặng.
Khương Ngưng: [Anh làm vậy khiến em rất buồn.]
Mãi lâu sau.
Lục Thời Kì: [Không hề đổi ý.]
Khương Ngưng: [Vậy thì anh nói xem, em là gì của anh?]
Đối phương lại im lặng.
Khương Ngưng: [Anh xem, anh lại tránh né kìa!]
Lục Thời Kì chuyển chủ đề: [Mai tôi về.]
Khương Ngưng quả nhiên bị thu hút sự chú ý: [Thật à? Mai mấy giờ anh về?]
Lục Thời Kì: [Buổi chiều.]
…