Ngày 26 tháng 7, Thỏa Thỏa tròn bốn tuổi.
Hôm đó Khương Ngưng dẫn Thỏa Thỏa và Lục Thời Kì về nhà tổ nhà họ Thẩm, Thẩm Yến và Thẩm Tịch cũng về đó, cả nhà tổ náo nhiệt vô cùng, ầm ĩ cho đến tận tối muộn.
Sáng sớm hôm sau, Khương Ngưng vẫn đang say giấc nồng thì chuông báo thức của Lục Thời Kì đã vang lên.
Sợ đánh thức cô, Lục Thời Kì mau chóng tắt chuông. Hôm nay anh phải về Đồng Thành, nên dậy thôi.
Khương Ngưng vẫn đang nhắm mắt, dụi vào lòng anh lẩm bẩm: “Hay là anh dẫn Thỏa Thỏa theo luôn đi, thằng bé nghỉ hè dài như thế, nhà tổ, chỗ Thẩm Tịch và cả chỗ Thẩm Yến đều ở hết rồi, em thấy nó cũng chán lắm rồi. Vừa hay hôm qua bà nội gọi nói nhớ nó, cho nó qua đó chơi hai ngày cũng được.”
Lục Thời Kì nói: “Giờ này có lẽ nó vẫn chưa dậy đâu.”
“Không sao, anh mà nói đưa nó đến Đồng Thành là nó nhất định sẽ vùng dậy ngay, lên máy bay ngủ bù cũng được. Đồ đạc của nó tối qua em đã nhờ dì Tiết thu xếp hết rồi. “
“Ừm.” Lục Thời Kì hôn lên trán cô, “Em ngủ tiếp đi.”
Vệ sinh cá nhân xong, Lục Thời Kì bước vào phòng thay đồ. Còn đang đứng trước gương cài cúc áo sơ mi thì Khương Ngưng đẩy cửa bước vào.
Cô mặc một chiếc váy ngủ bằng lụa màu đen, tôn lên vóc dáng yêu kiều mềm mại và vòng eo thon gọn.
“Trời vẫn chưa sáng mà, sao em dậy rồi?” Ánh mắt dịu dàng của Lục Thời Kì dừng lại trên người cô.
Khương Ngưng ngáp một cái, bước đến trước mặt anh: “Hôm nay Venice Phi cho ra mắt bộ sưu tập mới của quý này, em phải đến sớm một chút.”
Cô vừa nói vừa tự nhiên chọn cho Lục Thời Kì một chiếc cà vạt, lại cẩn thận thắt lên cho anh. Lục Thời Kì phối hợp cúi đầu.
Ở góc độ này anh có thể nhìn thấy vùng da thịt trắng nõn sau lớp áo của cô, bên trên in hằn dấu hôn đỏ tươi đầy mờ ám. Lục Thời Kì nhớ lại chuyện đêm qua, trong đáy mắt anh dần trở nên sâu thẳm, bàn tay vuốt nhẹ lên vòng eo của cô như trêu chọc.
Khương Ngưng cảm thấy hơi ngứa ngáy, trừng mắt nhìn anh: “Anh đừng nhúc nhích.”
Lục Thời Kì nuốt khan, đành nói qua chuyện công việc để đánh lạc hướng chú ý của mình: “Tối qua anh xem qua bản kế hoạch trên máy tính của em rồi, em muốn làm trang sức đặt riêng cao cấp à?”
Khương Ngưng ừ một tiếng: “Venice Phi dù sao cũng chỉ là một thương hiệu mới nổi lên gần đây, không thể so với các thương hiệu cao cấp lâu đời như WHOLE LIFE, vì vậy em muốn tập trung vào cá nhân hóa và khác biệt hóa dựa theo sở thích của khách hàng, thiết kế riêng dòng trang sức độc nhất vô nhị. “
Cô nhướng mắt: “Anh thấy bản kế hoạch của em viết thế nào?”
Lục Thời Kì hỏi ngược lại cô: “Những bộ trang sức tầm trung và cao cấp đã ra mắt trước đó thì sao, vẫn tiếp tục làm chứ?”
“Tất nhiên là vẫn phải làm rồi, dòng sản phẩm tầm trung và cao cấp hướng đến đối tượng khách hàng rộng hơn, với đại đa số người bình thường thì nó đắt nhưng họ vẫn có thể mua được, Venice Phi có được danh tiếng như ngày hôm nay là nhờ cả vào chúng đấy.”
“Vậy thì anh khuyên em, em muốn làm trang sức đặt riêng cao cấp thì tốt nhất nên tạo ra một thương hiệu mới hoàn toàn. Bởi vì họ không cùng một đối tượng khách hàng, giữa các khách hàng sẽ có sự phân biệt đẳng cấp, đây cũng là bản chất của con người.”
Khương Ngưng cụp mắt, suy nghĩ về những lời Lục Thời Kì vừa nói.
Đối tượng khách hàng của dòng trang sức đặt riêng cao cấp thường là những phu nhân tài phiệt, tiểu thư nhà giàu và những ngôi sao nữ thuộc tầng lớp thượng lưu, trong xương cốt của họ đã ăn sâu cái gọi là cảm giác ưu việt.
“Những gì anh nói cũng có lý, nhưng nếu phải thành lập thương hiệu mới thì em phải làm lại từ đầu sao? Danh tiếng mà Venice Phi dày công xây dựng bao lâu nay chẳng lẽ để phí?”
“Vẫn sẽ tận dụng được đấy, hơn nữa nó còn rất quan trọng.” Lục Thời Kì nói, “Danh tiếng của Venice Phi là dành cho quốc dân, phù hợp với phân khúc tầm trung và cao cấp, thậm chí em còn có thể hạ giá thành sản phẩm để tiếp cận với thị trường. Còn về tầng lớp thượng lưu, bản thân em chính là một tấm vé thông hành tuyệt vời rồi.”
“Bản thân em?”
“Em là em gái Thẩm Yến, là vợ của Lục Thời Kì, cũng là nữ doanh nhân thành đạt đưa Venice Phi phát triển như ngày hôm nay. Hai điều đầu tiên đại diện cho địa vị xã hội của em, cái sau chứng minh năng lực riêng của em. Địa vị xã hội sẽ mang đến cho em nguồn khách hàng, còn năng lực riêng giúp em có chỗ đứng vững chắc trong ngành trang sức cao cấp.”
“Em hiểu rồi!” Hai mắt Khương Ngưng sáng bừng như sao trời, bất chợt nhón chân đặt lên má anh một nụ hôn phớt, “Muộn rồi, anh mau gọi Thỏa Thỏa ra sân bay đi.”
Nói rồi cô xoay người chạy ra ngoài.
Ánh mắt Lục Thời Kì dõi theo cô: “Em đi đâu vậy?”
Khương Ngưng đứng bên ngoài phòng thay đồ, thò đầu vào nháy mắt với anh: “Em đi sửa lại bản kế hoạch, giờ em đột nhiên có cảm hứng rồi!”
Theo cánh cửa phòng thay đồ khép lại, Lục Thời Kì đứng trước gương, nhìn chiếc cà vạt bị cô thắt dở dang rồi bỏ đó, bất giác bật cười.
Anh thay quần áo xong đi ra khỏi phòng thay đồ, Khương Ngưng đã mở máy tính.
“Anh đi đây.” Lục Thời Kì nói.
Khương Ngưng cũng không ngẩng đầu lên, đầu ngón tay gõ chữ trên bàn phím: “Ồ, bye bye.”
Lục Thời Kì thở dài.
Hình như anh lây cho cô chứng nghiện công việc rồi.
–
Mấy ngày sau đó, ngoại trừ thời gian đi làm thì Khương Ngưng đều dành hết tâm huyết sửa sang bản kế hoạch của mình.
Vì muốn tạo dựng một thương hiệu mới, nên cơ cấu tổ chức và mô hình phát triển các thứ đều không thể tiếp tục áp dụng của Venice Phi, cô phải viết lại từ đầu, khối lượng công việc cũng tăng lên không ít.
Ban ngày ở công ty bận tối mắt tối mũi, cô chỉ có thể tranh thủ thời gian rảnh rỗi để viết, mãi đến khi hoàn thành thì đã hơn một tuần trôi qua.
Khương Ngưng chợt nhận ra, sau khi được Lục Thời Kì cho hướng đi mới, mấy ngày nay cô đã bỏ bê Lục Thời Kì sang một bên.
Lục Thời Kì và Thỏa Thỏa vẫn còn ở Đồng Thành.
Hai ngày nay quản gia ở Thu Thuỷ Loan và thím Diệp dẫn Thỏa Thỏa đi chơi khắp nơi ở Đồng Thành, cậu bé chơi vui vẻ không muốn về.
Trong khoảng thời gian này Lục Thời Kì có một mình về đây một lần, hôm đó Khương Ngưng tăng ca đến tận đêm khuya, sau đó vì quá mệt mỏi nên vừa ngã đầu xuống đã ngủ thiếp đi.
Bây giờ ngẫm lại, hình như cô cũng không nhớ nổi vẻ mặt của Lục Thời Kì lúc đó ra sao.
Chắc là sắc mặt anh cũng không tốt lắm đâu.
Cô còn đang định tìm Lục Thời Kì nhờ anh xem bản kế hoạch mới, cho nên không thể đắc tội với anh được.
Nghĩ tới nghĩ lui, cô quyết định dỗ anh trước đã.
Tới thứ Sáu, Khương Ngưng không tới công ty mà bay thẳng đến Đồng Thành. Khi đến Thu Thuỷ Loan thì cũng đã xế chiều.
Vào tới nhà mà cô chẳng thấy bóng dáng Thỏa Thỏa đâu, thím Diệp bảo cậu nhóc được quản gia đưa đi chơi rồi.
Khương Ngưng lên lầu, dọn dẹp hành lí xong xuôi rồi ngồi xuống ghế sofa ở phòng ngủ chính, gửi Wechat cho Lục Thời Kì: [Em đến Đồng Thành rồi.]
Tin nhắn gửi đi chưa bao lâu, bên kia đã gọi điện tới.
Khương Ngưng vừa áp điện thoại lên tai đã nghe thấy giọng nói đầy ai oán của người đàn ông: “Cuối cùng cũng chịu nhớ tới anh rồi sao?”
Giọng điệu của anh khiến Khương Ngưng buồn cười: “Sao anh cứ như cô dâu bị thất sủng thế nhỉ?”
Lục Thời Kì ngẩn người, bật cười thành tiếng: “Ở rể là thế đấy, ngày nào cũng mong được vợ yêu thương chiều chuộng.”
Khương Ngưng cong khoé môi: “Tối nay anh có tăng ca không?”
“Vốn định ra ngoài xã giao một chút, nếu em tới rồi thì anh không đi nữa, tan ca đúng giờ.”
Khương Ngưng xem đồng hồ, cũng sắp đến giờ tan ca rồi: “Vậy em tới đón anh nhé?”
“Được, anh còn một cuộc họp nữa, tới nơi thì em gọi cho thư kí Chu.”
“Ừm.”
Khương Ngưng xuống hầm lấy xe, sau đó lái về phía tập đoàn Lục thị.
Vừa hay trên quảng trường trước toà nhà có chỗ trống, Khương Ngưng không cần đi vào hầm gửi xe mà đỗ thẳng vào bãi đỗ xe trên mặt đất.
Vừa xuống xe, làn sóng nhiệt đã ập vào mặt. Cô đưa tay che trán, ngửa đầu nhìn toà nhà cao chọc trời kia. Kí ức khi xưa vì muốn theo đuổi Lục Thời Kì mà làm lễ tân ở đây dần dần hiện lên trong đầu.
Thực ra quãng thời gian đó trôi qua rất vui vẻ, đồng nghiệp đều rất hoà đồng.
Thỏa Thỏa giờ đã 4 tuổi rồi, vậy là đã gần 5 năm trôi qua, không biết Mia, Tề Chỉ San và Quan Tư Tiệp còn làm ở đây không.
Khương Ngưng không vội vàng gọi cho thư kí Chu mà đi thẳng vào đại sảnh, nhìn về phía quầy lễ tân. Đứng ở đó là vài khuôn mặt xa lạ, sắp đến giờ tan ca rồi nên họ cũng không có việc gì làm, lúc này đang rảnh rỗi trò chuyện.
Thấy Khương Ngưng đi tới, họ lập tức nở nụ cười theo phép lịch sự: “Chào cô, xin hỏi cô đã hẹn trước chưa ạ?”
Khương Ngưng còn chưa kịp mở miệng thì đã có giọng nữ dứt khoát vang lên: “Thiệu Mộng, cô cầm phần tài liệu này lên bộ phận pháp chế đi.”
Khương Ngưng nghiêng đầu nhìn, thấy một người phụ nữ tóc ngắn đi giày cao gót bước tới, đưa một tập tài liệu cho cô gái ở quầy lễ tân.
Cô gái đáp lời rồi vội vàng chạy về phía thang máy.
Người phụ nữ tóc ngắn cũng chú ý tới Khương Ngưng, nhìn sang đây.
Ánh mắt chạm nhau, Khương Ngưng nhìn thấy bảng tên “Trưởng bộ phận lễ tân: Mia” trước ngực cô ấy.
“Khương Ngưng?” Mia có phần không chắc chắn cất tiếng gọi.
Khương Ngưng nhướn mày: “Lên chức rồi à, chúc mừng trưởng bộ phận Mia nhé.”
“Thật sự là cô sao?!” Mia nhất thời hơi kích động: “Năm đó cô rời đi đột ngột quá, mọi người đều liên lạc với cô nhưng không được, về sau mọi người mới biết hóa ra người bạn trai cô đang hẹn hò chính là sếp Lục! Hôm đó giám đốc Thịnh kêu tôi thu dọn đồ đạc giúp cô, sếp Lục nhận lấy đồ của cô rồi im lặng rời đi, có rất nhiều người nhìn thấy, chưa bao giờ thấy anh ấy suy sụp như vậy. Nghe nói mấy năm nay anh ấy vẫn luôn tìm kiếm cô…”
Mia nắm tay Khương Ngưng, kể lại có phần lộn xộn.
Bất chợt, cô ấy cảm nhận được trên tay Khương Ngưng có gì đó, vô thức nhìn xuống, chợt thấy một chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út của cô.
“Cô kết hôn rồi à?!” Mia kinh ngạc kêu lên.
Khương Ngưng mỉm cười: “Mới đăng ký kết hôn, vẫn chưa tổ chức hôn lễ, khi nào tổ chức sẽ gửi thiếp mời cho cô.”
“Nhưng mà…” Mia có phần không chắc chắn hỏi, “Chồng cô là?”
“Vẫn là Lục Thời Kì, tôi đến đón anh ấy tan ca.”
“Vậy thì tốt quá, cuối cùng chủ tịch Lục cũng được như ý nguyện rồi!” Mia thở phào nhẹ nhõm.
Nghe nói Khương Ngưng đến đón chủ tịch Lục tan sở, Mia không tiện giữ cô lại nói chuyện thêm nữa: “Hay để tôi quẹt thẻ cho cô vào nhé, chủ tịch Lục vẫn còn ở phòng tổng giám đốc, chưa chuyển sang phòng chỉ tịch.”
“Tôi không lên đâu, chúng ta cũng lâu rồi không gặp nhau, có thể tranh thủ tám chuyện một chút, khi nào anh ấy xong việc sẽ tự xuống thôi.”
“Ừ được đấy, tôi cũng rất nhớ cô.” Mia vui vẻ đáp, vừa quay đầu lại thì thấy mấy cô bé lễ tân đang hóng chuyện hai người, ai nấy đều lộ vẻ mặt ngạc nhiên, nhìn về phía Khương Ngưng với ánh mắt tò mò dò xét.
Mia trừng mắt nhìn về phía đó rồi vội vàng kéo Khương Ngưng ra khu vực tiếp khách ngồi xuống.
“Cô có muốn uống gì không? Tôi pha cho cô tách cà phê nhé?” Mia hỏi cô.
Khương Ngưng mỉm cười lắc đầu: “Không cần đâu, chúng ta cứ ngồi đây tám là được rồi.”
Mia ngồi xuống cạnh cô, nhân viên lễ tân rất nhanh nhẹn bưng trà nước tới, lúc rời đi thì cứ chần chừ như không nỡ.
Mia liếc mắt nhìn sang, thở dài giải thích: “Chuyện của chủ tịch Lục và cô cũng không phải là bí mật gì ở tập đoàn, nhân viên mới vào thì chỉ nghe đồn thổi chứ chưa nhìn thấy cô bao giờ, giờ gặp cô trực tiếp như vậy nên có hơi tò mò thôi, chứ không có ác ý gì đâu.”
Thấy cô ấy ra mặt bảo vệ nhân viên của mình, Khương Ngưng mỉm cười đáp: “Không sao, con gái thích hóng hớt mà, hồi xưa bọn mình cũng thế thôi.”
“Quan Tư Tiệp với Tề Chỉ San thì sao?” Khương Ngưng hỏi.
Mia đáp: “Quan Tư Tiệp chuyển sang bộ phận thu mua rồi, còn Tề Chỉ San thì lấy chồng đại gia nên nửa năm trước đã nghỉ việc, nghe nói là đang ở nhà làm bà nội trợ.”
Khương Ngưng chợt nhớ ra điều gì đó, lấy hai chiếc hộp đựng trang sức trong túi xách ra: “Một cái tặng cho cô, còn cái này thì nhờ cô gửi tặng giúp cho Quan Tư Tiệp nhé.”
Ban đầu cô đã chuẩn bị ba phần quà, chỉ là Tề Chỉ San đã nghỉ việc rồi, thế nên thôi vậy.
Mia nhận lấy với vẻ mặt vừa mừng rỡ vừa lo lắng, vừa nhìn thấy logo trên hộp đựng trang sức, cô ấy lại vội vàng mở ra xem thử món đồ bên trong, sau đó thốt lên đầy kinh ngạc: “Đây chẳng phải là mẫu dây chuyền mới nhất của Venice Phi sao, còn đang trong giai đoạn đặt trước, sao cô đã có rồi vậy?”
Lúc này, giám đốc bộ phận hành chính Thịnh Thừa Trạch vừa nghe điện thoại xong từ bên ngoài đi vào, liếc mắt nhìn thấy bên này, anh ta thoáng khựng lại giây lát rồi bước nhanh tới: “Cô Khương, cô đến tìm chủ tịch Lục à?”
Vừa nhìn thấy anh ta, Mia vội đứng dậy, cung kính cất tiếng chào.
Khương Ngưng vẫn ngồi im tại chỗ, hơi gật đầu chào lại Thịnh Thừa Trạch: “Giám đốc Thịnh, lại gặp mặt rồi.”
Giám đốc Thịnh tươi cười nói: “Kể từ lần gặp ở Lan Thành đến nay đã được ba tháng rồi nhỉ, cũng lâu rồi không gặp cô.”
Nhìn thấy sợi dây chuyền trên tay Mia, anh ta chợt nhớ thư kí Chu từng nói Khương Ngưng là sếp tổng của Venice Phi.
Hôm nay cô tới đây, còn đích thân tặng dây chuyền cho Mia, xem ra đúng là người trọng tình nghĩa.
Thịnh Thừa Trạch nhớ tới chuyện cho đến giờ mẹ anh ta vẫn luôn nhung nhớ chiếc nhẫn đã ngừng sản xuất của Venice Phi, cứ cách hai ba bữa lại lải nhải với anh ta. Bản thân giám đốc Thịnh cũng từng muốn nhân cơ hội nào đó để hỏi thử Khương Ngưng xem sao, nhưng mãi vẫn chưa mở lời được.
Nay khó khăn lắm mới gặp được người ở đây, anh ta đánh liều hỏi thử: “Cô Khương, bên chỗ cô năm ngoái có ra một mẫu nhẫn hồng ngọc, nhưng mà trên web với cửa hàng đều hết sạch hàng rồi. Vừa hay gặp cô là sếp tổng của Venice Phi ở đây, nếu tôi muốn mua từ chỗ cô thì có mua được không?”