Chỉ Yêu Riêng Mình Em - Dạ Tử Sân

Chương 57




Tắm rửa xong, Khương Ngưng thay một bộ đồ khô ráo rồi sấy tóc, thím Diệp ở ngoài cửa gọi cô xuống ăn cơm tối. Cô đáp lời, từ trong phòng ngủ đi ra.

Thím Diệp làm rất nhiều món, đều là những món Khương Ngưng trước đây thích ăn.

Kéo ghế ngồi xuống, Khương Ngưng nói: “Thím Diệp cũng ngồi đi, chúng ta nói chuyện một chút.”

Thím Diệp cười đáp lại, ngồi xuống vị trí hơi xa bàn ăn một chút, ôn hòa nói: “Không biết khẩu vị của cô Khương có thay đổi gì không, tôi vẫn làm theo sở thích trước đây của cô, nếu có gì không hợp ý thì cô nhớ nói với tôi nhé.”

“Rất ngon ạ, mấy năm nay cháu vẫn luôn nhớ tay nghề của thím Diệp.” Khương Ngưng vừa ăn vừa hỏi, “Trước đây Lục Thời Kì cũng bận rộn ít khi về nhà ăn cơm như vậy sao?”

Nói đến chuyện này, thím Diệp thở dài: “Mấy năm gần đây cậu Lục bận rộn liên tục, hai ngày nay so với trước đây vẫn chưa tính là gì. Cậu ấy thường xuyên đi công tác, có khi ở hẳn khách sạn cả một thời gian dài không về. Ngay cả khi ở nhà cũng bận đến tận khuya, có khi ba bốn giờ sáng tôi dậy thấy đèn phòng sách vẫn còn sáng, cậu ấy nói là mất ngủ, không ngủ được. Lâu dần thành ra hay bị đau đầu.”

“Nhưng mà mấy ngày trước từ Lan Thành trở về, tôi thấy sắc mặt cậu Lục tốt hơn trước rất nhiều, lúc nói chuyện với người khác ngay cả trong mắt cũng mang theo ý cười.” Thím Diệp nhìn Khương Ngưng, “Cậu Lục có cho tôi xem ảnh của Thỏa Thỏa, trông rất giống cậu ấy.”

Nhắc đến Thỏa Thỏa, ánh mắt Khương Ngưng trở nên dịu dàng: “Lần này cháu đến Đồng Thành là đi công tác nên không mang theo thằng bé, đợi lần sau có cơ hội cháu sẽ dẫn thằng bé đến chơi.”

“Vậy thì tốt quá, từ khi cô Khương đi căn nhà này đã lâu lắm rồi không có tiếng cười nói.”

Lục Thời Kì tính tình lãnh đạm, bình thường ít nói, lại bận rộn công việc, lúc trước khi Khương Ngưng chưa chuyển đến, căn nhà này cũng rất lạnh lẽo.

Nhưng sau đó vì sự xuất hiện của cô, trong nhà quả thật đã từng có một khoảng thời gian náo nhiệt.

Có lẽ Khương Ngưng không biết, khoảng thời gian cô ở đây, số lần Lục Thời Kì về nhà rõ ràng nhiều hơn trước.

Cho đến khi Khương Ngưng đột nhiên mất tích, sự lạnh lẽo quay trở lại trong nhà, hoàn toàn khác với trạng thái ban đầu.

Thím Diệp và quản gia khi nói chuyện với Lục Thời Kì cũng trở nên cẩn thận hơn.

Cái đêm bốn năm trước, kỳ thực thím Diệp đã nghe thấy nội dung cuộc cãi vã của Lục Thời Kì và Khương Ngưng trên bàn ăn. Khương Ngưng muốn kết hôn nhưng bị Lục Thời Kì từ chối.

Tối hôm đó bà ấy nhìn thấy sự ảm đạm trong đáy mắt Lục Thời Kì lúc đứng dậy rời khỏi bàn ăn, cả dáng vẻ cô đơn của Khương Ngưng ngồi đó uất ức rơi nước mắt.

Sau đó Khương Ngưng lên lầu về phòng, Lục Thời Kì lại xuống lấy rượu, tự nhốt mình trong phòng sách.

Một bàn đầy thức ăn mà hai người họ căn bản không ăn được bao nhiêu.

Thím Diệp không hiểu rốt cuộc vì sao bọn họ lại rối rắm như vậy, song lại nghĩ, cậu Lục tuy cứng miệng nhưng cuối cùng đều nhượng bộ cô Khương. Có lẽ hôm nay cậu Lục nhẫn tâm từ chối nhưng qua ngày mai rồi sẽ mềm lòng, nói không chừng chính cậu Lục lại là người chủ động cầu hôn cô Khương.

Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng, thím Diệp đang dọn dẹp vệ sinh trên lầu hai, Lục Thời Kì từ phòng sách đi ra.

Trông anh như cả đêm không ngủ, râu cũng chưa cạo, người rất tiều tụy.

Thím Diệp nhìn thấy anh thì vội vàng chào hỏi: “Cậu Lục, sao cậu còn ở trong phòng sách, tối qua không về phòng ngủ à?”

Lục Thời Kì đi đến gần, nhìn về phía phòng ngủ chính: “Cô ấy còn đang ngủ sao?”

Thím Diệp nói: “Chắc là vậy, trong phòng vẫn chưa có động tĩnh gì.”

Lục Thời Kì im lặng giây lát rồi nói với bà ấy: “Thím Diệp, thím nói với quản gia một tiếng, bảo ông ấy tìm người chọn cho cháu mấy ngày tốt.”

Thím Diệp lập tức hiểu ra, vui mừng hỏi: “Cậu quyết định kết hôn với cô Khương rồi sao?”

Lục Thời Kì không trả lời, anh đẩy cửa phòng ngủ đi vào.

Không lâu sau, thím Diệp nghe thấy bên trong có tiếng đồ sứ rơi xuống đất vỡ tan.

Thím Diệp vội vàng đi đến cửa.

Cửa phòng ngủ không đóng, Lục Thời Kì đứng bên cửa sổ, dưới chân là bình hoa sứ trắng vỡ tan tành. Trong tay anh đang cầm một cuốn sổ tay màu hồng lật xem, xương hàm siết chặt, sắc mặt âm u, trán nổi gân xanh, là cơn thịnh nộ chưa từng có.

Nơi sâu thẳm nhất trong đôi mắt lạnh lùng ấy còn có vẻ bất an và hoảng sợ khó phát hiện.

Cũng chính vào lúc đó thím Diệp mới biết, đêm qua cô Khương đã nhân lúc mọi người ngủ say mà lặng lẽ rời đi.

Nghĩ đến việc vừa rồi cậu Lục còn nói chọn ngày lành tháng tốt, thím Diệp đứng ở cửa nhìn anh, trong lòng ngổn ngang trăm mối.

Quả nhiên cậu Lục vẫn thỏa hiệp.

Nhưng đã muộn rồi.

Sau đó, cậu Lục gần như đã lật tung cả Đồng Thành.

Đầu ngón tay cầm đũa của Khương Ngưng thoáng trắng bệch vì dùng sức, nghe thím Diệp kể lại chuyện lúc đó, thức ăn trong miệng cô dần trở nên vô vị.

Thì ra chỉ cần cô đợi thêm một đêm nữa, hai người họ đã có thể kết hôn.

Nhưng đêm hôm đó, đối với cô khi ấy đang mang thai thì từng giây từng phút đều là dày vò.



Sau bữa tối, Khương Ngưng vẫn chưa xem xong tài liệu về nhà cung cấp. Ngày mai phải gặp nhà cung cấp, cô chào thím Diệp rồi lên lầu tăng ca.

Trở về phòng ngủ, cô tắm rửa xong định thay đồ ngủ trước.

Trước đây Lục Thời Kì đã mua cho cô rất nhiều quần áo túi xách, vì mua càng ngày càng nhiều nên sau này chiếm gần hết tủ quần áo của anh.

Giờ đây, tất cả quần áo đó vẫn còn đó.

Cô chọn bộ váy ngủ lụa mà trước đây anh thích nhất, cầm laptop lật chăn ngồi đầu giường.

Lục Thời Kì vẫn chưa về, cô chăm chú xem tài liệu.

Không biết qua bao lâu, cửa phòng ngủ bị người ta mở gấp từ bên ngoài.

Khương Ngưng nghiêng đầu nhìn sang, thấy người đàn ông nắm lấy tay nắm cửa đứng ở ngoài cửa. Anh mặc một bộ vest tối màu được cắt may vừa vặn, dáng người cao ráo, ánh đèn hành lang chiếu xuống phác họa nên đường nét khuôn mặt thanh tú mê người của người đàn ông.

Ánh mắt anh nhìn sang, vì vui mừng mà nhuốm chút sáng rực.

Lục Thời Kì đóng cửa đi vào: “Vừa rồi ở dưới lầu nhìn thấy giày của em, sao không nói trước với anh một tiếng?”

Khương Ngưng chớp chớp hàng mi: “Đã bảo anh về sớm rồi mà.”

Lục Thời Kì bật cười.

Anh cứ tưởng là về nhà gọi video với cô, sợ cô đợi không được sẽ ngủ trước, cho nên buổi tiệc tối nay anh chỉ ăn nửa chừng đã vội vàng trở về.

Nếu biết trước cô ở đây, tối nay anh đã về sớm hơn.

Lục Thời Kì nhìn thấy bộ váy ngủ trên người cô thì ánh mắt hơi tối lại, nhớ tới điều gì đó, anh nói: “Chuyện em trước đây đột nhiên mang thai anh đã cho người điều tra rồi.”

Khương Ngưng vô thức ngẩng đầu.

Mấy ngày trước sau khi nghe Khương Ngưng nói xong, Lục Thời Kì cố gắng lục lại ký ức.

Cuối cùng anh cũng nhớ ra, lần đầu tiên đưa cô về nhà họ Lục, bao cao su mà Lục Thời Lâm đưa có kích cỡ không phù hợp. Thời gian cũng hoàn toàn trùng khớp với việc sau này cô phát hiện mang thai.

Nhưng kích cỡ không đúng thì cũng không ảnh hưởng quá nhiều đến tỷ lệ mang thai tăng, phải có liên quan đến hãng sản xuất và thương hiệu nữa.

Lục Thời Kì vốn nghĩ đã điều tra thì phải điều tra cho rõ ràng, bèn gọi điện thoại cho Lục Thời Lâm, hỏi xem tối hôm đó dùng bao cao su hiệu gì, tối hôm đó anh dùng không để ý nên không nhớ rõ.

Kết quả lại bất ngờ được biết từ Lục Thời Lâm chuyện hai người họ dùng đúng hàng hết hạn.

Bản thân chất liệu cao su đã siêu mỏng, kích cỡ lại nhỏ cộng thêm việc đã quá hạn sử dụng, sau khi ma sát kịch liệt thì xác suất bị rách là rất lớn, dẫn đến việc tránh thai thất bại.

“Thì ra là vậy.” Khương Ngưng chợt hiểu ra, lại không khỏi cảm thấy hơi buồn cười, “Vậy nên việc Thỏa Thỏa có thể thuận lợi đến thế giới này không thể thiếu được công lao của Lục Thời Lâm.”

Lục Thời Kì cong môi: “Thằng nhóc đó mấy hôm trước biết được sự thật còn đang tranh công với anh đấy.”

Ánh mắt hai người chạm nhau, câu nói đùa vừa rồi nhanh chóng được bỏ qua, không khí trở nên mập mờ và triền miên.

Lục Thời Kì nhìn sâu vào mắt cô, giọng nói trầm xuống: “Anh đã mua cái mới rồi.”

Khương Ngưng bị anh nhìn đến nóng mặt, vội chỉ vào chiếc máy tính trên tay: “Ngày mai em phải gặp nhà cung cấp, tối nay phải xem hết tài liệu.”

“Còn bao nhiêu nữa?” Anh hỏi.

Khương Ngưng nhìn vào máy tính giả vờ như tập trung làm việc, thực chất lại chẳng xem được gì, ậm ừ đáp: “Gần xong rồi.”

“Vậy em cứ bận đi, anh đi tắm.” Anh đi vào phòng thay đồ lấy quần áo, vừa cởi cúc áo sơ mi vừa bước vào phòng tắm.

Cửa phòng tắm đóng lại, Khương Ngưng điều chỉnh lại hơi thở, cố gắng khiến bản thân không để ý đến tiếng nước bên trong, chuyên tâm vào công việc.

Lục Thời Kì tắm xong đi ra, Khương Ngưng vẫn đang bận.

Anh vén chăn lên nằm vào: “Anh ở đây có làm phiền em không?”

Lúc anh đi tắm, Khương Ngưng đã hoàn toàn tập trung vào công việc, không buồn ngẩng đầu lên mà đáp: “Không.”

Lục Thời Kì lại nhích người về phía cô, thuận thế ôm lấy eo cô, vùi mặt vào bên hông cô.

Khương Ngưng thoáng cứng người, nhưng thấy sau đó anh không còn động tác nào khác, lúc này mới nhìn lại vào màn hình máy tính.

Đợi đến khi xem xong toàn bộ tài liệu thì đã là nửa tiếng sau.

Cô thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt liếc nhìn người đàn ông đang nằm bên cạnh.

Lục Thời Kì nhắm mắt, lúc này cánh tay đang ôm eo cô thả lỏng tự nhiên, hô hấp đều đều, hiển nhiên đã ngủ say.

Khương Ngưng nhìn đồng hồ, mới chín giờ rưỡi tối.

Cô thầm thở dài trong lòng.

Thư ký Chu nói hình như gần đây anh ngủ không ngon giấc, không ngờ tối nay lại ngủ sớm như vậy.

Thời gian này anh bận rộn như thế, nghỉ ngơi một chút cũng tốt.

Khương Ngưng khép máy tính lại, nhẹ nhàng đặt lên đầu giường, sau đó đi tắt đèn ngủ.

Theo động tác nghiêng người cực kỳ nhẹ nhàng của cô, người đàn ông đang ôm cô trong giấc ngủ dường như khẽ run lên, ngay sau đó, eo của Khương Ngưng lại bị anh siết chặt.

Cô vội vàng quay đầu lại nhìn, người đàn ông đã tỉnh dậy.

Căn phòng đột nhiên tối sầm lại, chỉ còn ánh đèn yếu ớt từ phòng vệ sinh hắt vào.

Khương Ngưng thích ứng vài giây, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm ấy, có chút kinh ngạc: “Bây giờ anh dễ tỉnh ngủ vậy sao?”

Rõ ràng lúc nãy anh ngủ rất say, vậy mà chỉ một chút động tĩnh đã tỉnh, phản ứng còn lớn như vậy nữa.

Khương Ngưng chui vào trong chăn, áp sát người vào lồng ngực rắn chắc của anh, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa bóp ấn đường cho anh: “Đầu còn đau không?”

Lục Thời Kì thuận thế ôm lấy cô: “Lúc mới về thì có hơi đau một chút, ngủ một giấc đã đỡ hơn nhiều rồi.”

Vừa nãy anh vốn định đợi cô bận xong việc, nhưng không ngờ bản thân lại ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Mấy hôm nay cứ nhắm mắt lại là anh lại nhớ đến sự lạnh nhạt và phớt lờ của Lục Gia Vinh đối với anh hồi nhỏ. Cho dù anh có cố gắng thế nào cũng không thể đổi lại được dù chỉ một chút thương xót. Sự bạo hành lạnh lùng lâu dài đó từng khiến anh cảm thấy ngột ngạt và tuyệt vọng.

Vừa rồi nằm bên cạnh Khương Ngưng, anh hiếm khi cảm thấy thư giãn.

Ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trên người cô, Lục Thời Kì đột nhiên cảm thấy mọi thứ khác đều trở nên không còn quan trọng, anh không muốn nghĩ ngợi gì nữa, ngược lại ngủ rất ngon.

Thời gian anh ngủ có lẽ không lâu, nhưng lại cảm thấy rất thoải mái.

Khương Ngưng vẫn đang xoa bóp huyệt thái dương cho anh, Lục Thời Kì mở mắt ra, nắm lấy tay cô, xoa nắn với sức lực vừa phải: “Ngày mai mấy giờ em đi?”

Khương Ngưng ngẫm nghĩ: “Mỏ ngọc bích ở thị trấn dưới chân Đồng Thành, có hơi xa, em đã hẹn nhà cung ứng lúc chín giờ rưỡi gặp mặt, vừa rồi xem bản đồ thì phải mất gần hai tiếng đồng hồ lái xe.”

Ngày mai Lục Thời Kì có cuộc họp, bèn nói: “Để quản gia đưa em đi.”

“Được.”

“Ngày mai anh cố gắng tan ca sớm một chút rồi qua đón em.”

“Không cần đón đâu, nếu ngày mai khảo sát không có vấn đề gì thì sáng ngày kia phải ký hợp đồng rồi, đi đi về về xa như vậy em thấy hơi vất vả, nên tính tối mai ở thẳng khách sạn bên đó.”

“Anh không ngại vất vả, có thể đến khách sạn tìm em.”

Khương Ngưng bật cười, đưa tay nâng khuôn mặt tuấn tú của anh lên: “Anh dính người vậy sao? “

“Bây giờ em mới biết à?” Anh trở mình áp lên người cô, giọng nói trầm ấm mang theo chút khàn khàn đầy mờ ám, “Muốn thử độ linh hoạt của anh không?”

Lông mi Khương Ngưng run run, khẽ nhấc mí mắt: “Thư ký Chu nói dạo này anh ngủ không ngon giấc, không cần nghỉ ngơi thêm chút sao?”

Lục Thời Kì nhìn cô với ánh mắt sâu thẳm, cất giọng đầy ẩn ý: “Sau khi vận động mạnh có lẽ sẽ ngủ ngon hơn đấy.”

“Hơn nữa…” Anh bỗng cười khẽ, ngón tay trêu chọc mân mê cằm cô, giọng điệu lười biếng mà êm tai, “Em lặn lội đường xa từ Lan Thành bay đến tìm anh, chẳng lẽ anh lại không thỏa mãn em một chút sao?”

“Ai nói em đến tìm anh?”

Khương Ngưng ngượng ngùng né tránh ánh mắt của anh, thản nhiên đáp: “Em đến công tác, tiện đường ghé qua thăm anh thôi.”

“Vậy sao?” Lục Thời Kì khẽ nheo mắt, “Trước đó cũng có nghe em nói đâu, tự dưng lại đến Đồng Thành công tác? Còn có chuyện trùng hợp như thế à?”

Khương Ngưng bực tức đánh vào ngực anh, cằn nhằn: “Anh bớt được hời còn khoe mẽ đi.”

Hàng mi dài khẽ rủ xuống, che đi chút ngượng ngùng trong mắt, cô lí nhí nói: “Sáng nay nghe thư ký Chu nói anh lại đau đầu, em sợ anh vì chuyện của Lục Gia Vinh mà suy nghĩ lung tung.”

Im lặng một lúc, cô khẽ thở dài, ngẩng lên nhìn anh: “Lục Thời Kì, em rất lo cho anh.”

Nụ cười trên mặt Lục Thời Kì dần thu lại, anh lặng lẽ nhìn cô, dục vọng trong đáy mắt đen sâu thẳm càng thêm sôi sục.

Khương Ngưng như con mồi tự lao vào miệng hổ, nhịp tim không ngừng tăng tốc.

Biết rõ điều gì sắp xảy ra tiếp theo, cô bỗng cảm thấy có chút căng thẳng.

Rõ ràng không phải là lần đầu, rõ ràng trước đây bọn họ đã từng quấn quýt bên nhau rất nhiều lần rồi. Nhưng vào thời khắc này, Khương Ngưng lại thấy hoàn toàn khác so với mọi lần trước đó.

Tim hai người kề sát bên nhau đến vậy, cuối cùng cô cũng chắc chắn trái tim anh đang vì cô mà đập nhanh.

Anh không hoài nghi cô, cô cũng không hề có mục đích gì khác, chỉ đơn thuần thích người đàn ông trước mặt này, muốn được ở bên anh.

Khương Ngưng nâng khuôn mặt của Lục Thời Kì lên, chủ động hôn lên trán anh, sau đó lại men theo sống mũi cao thẳng hôn lên chóp mũi của anh.

Ngay sau đó, môi cô đã bị anh mạnh mẽ ngậm lấy, đoạt lại quyền chủ động.

Ánh đèn dịu dàng bao trùm khắp căn phòng, khiến khung cảnh càng thêm mập mờ.

Quần áo rơi rớt, Khương Ngưng cào cấu trên lưng anh tạo thành từng vết đỏ, ga trải giường cũng bị vò nát.

Không biết bao lâu sau, trên trán Khương Ngưng đã lấm tấm mồ hôi, hai mắt mơ màng có chút thất thần.

Người đàn ông khẽ cắn vào dái tai cô, khàn giọng hỏi: “Linh hoạt không?”

“Gì cơ?” Khương Ngưng khẽ thở gấp, nhất thời chưa hiểu rõ.

“So với mấy món đồ chơi trong ngăn kéo của em thì đồ của anh có linh hoạt hơn chút nào không?” Giữa lúc anh nói chuyện, hơi thở nóng rực phả vào tai cô mang theo vài phần mời gọi, “Mấy thứ đó làm sao có thể giống như anh, dẫn dắt em thử đủ mọi tư thế?”

Khương Ngưng: “…”

“Sao lại không nói chuyện? Em thích cái nào hơn nào?”

Khương Ngưng dùng môi bịt chặt miệng anh lại.

Lục Thời Kì bật cười: “Xem ra là thích anh hơn rồi.”

Chẳng mấy chốc anh lại bị nụ hôn khơi dậy dục vọng, bèn vỗ nhẹ vào mông cô, trầm giọng nói: “Trời vẫn chưa sáng, làm thêm lần nữa.”



Thứ Sáu sau khi ký hợp đồng với bên cung cấp xong, giám đốc Liêu và trợ lý Hạ Lâm về trước, Khương Ngưng ở lại Thu Thuỷ Loan với Lục Thời Kì đến Chủ nhật.

Không biết Lục Thời Kì mua bao nhiêu bao cao su mà đến ngày cô rời đi đã dùng hết sạch.

Chiều Chủ nhật, Lục Thời Kì đang bận rộn công việc trong phòng sách, còn Khương Ngưng ở phòng ngủ đang dọn đồ vào vali.

Những đồ đạc trước đây của cô Lục Thời Kì đều giữ lại cả, nhân cơ hội này Khương Ngưng định mang những thứ cô thích về Lan Thành.

Dọn dẹp xong quần áo, túi xách, trang sức… cô nhìn thoáng qua điện thoại, thấy sắp hết pin. Cáp sạc của cô lúc nãy đã cất vào vali rồi, nên cô định tìm đại sạc dự phòng của Lục Thời Kì để sạc.

Cô kéo ngăn kéo đầu giường ra, quả nhiên tìm thấy một sợi cáp sạc.

Cô cắm điện thoại sạc pin, đang định đóng ngăn kéo lại thì liếc mắt thấy trong cùng có một chiếc di động cũ. Mẫu điện thoại nhìn quen quen, hình như là cái mà Lục Thời Kì từng dùng lúc hai người còn bên nhau bốn năm trước.

Khương Ngưng bấm mở xem thử, màn hình không sáng, không rõ là hỏng hay hết pin.

Cô để điện thoại vào ngăn kéo, đóng lại rồi tiếp tục dọn dẹp đồ đạc.

Trong lúc dọn, cô thỉnh thoảng lại liếc về phía ngăn kéo.

Một chiếc điện thoại cũ, tại sao anh lại để trên đầu giường?

Như có ma xui quỷ khiến, Khương Ngưng lại lấy chiếc điện thoại ra, rút sạc của điện thoại đang sạc dở của mình rồi cắm sạc cho chiếc điện thoại cũ này.

Rất nhanh sau đó màn hình sáng lên, hiện đang sạc pin.

Thì ra chỉ là hết pin thôi.

Cô đợi một lát, sau đó mở máy.

Điện thoại không cài mật khẩu, Khương Ngưng dễ dàng vào được màn hình chính.

Cô thử mở ghi chú, lịch sử cuộc gọi và những ứng dụng tương tự khác ra xem, nhưng không có gì đặc biệt. Cô kiên nhẫn mở lần lượt những ứng dụng thường dùng, cũng không có gì bất thường.

Cho đến khi mở đến tin nhắn.

Vị trí tin nhắn được ghim chốt trên cùng là tên cô.

Tin nhắn mới nhất là ngày 14 tháng 2 năm nay, Lục Thời Kì gửi cho cô: [Valentine vui vẻ!]

Bởi vì cô đã chặn Lục Thời Kì nên tất cả tin nhắn sau đó anh gửi cho cô đều hiển thị gửi thất bại. Nhưng trong bốn năm qua anh vẫn luôn gửi tin nhắn cho cô.

Khương Ngưng trượt đầu ngón tay lên trên cùng, vào ngày họ chia tay.

Lục Thời Kì:[Em đi đâu rồi? Nhất định phải nổi nóng thế này sao?]

[Khương Ngưng, anh thực sự mong là chưa từng quen biết em.]

….

[Anh đến trấn Hạc Kiều một chuyến mới biết hồi nhỏ em sống khổ sở như vậy. Anh xin lỗi, đáng ra anh phải đối xử với em tốt hơn.]

[Khương Ngưng, rốt cuộc em đang ở đâu?]

[Bà nội biết em bỏ đi đã mắng anh một trận, anh biết mình đáng đời, tự làm tự chịu. Em còn quay về nữa không?]

[Chúc mừng năm mới! Anh đã từng nghĩ chúng ta có thể cùng nhau đón giao thừa.]

[Hôm nay hình như anh đã nhìn thấy em trên phố Lan Thành, nhưng phố xá đông đúc, bóng dáng ấy vụt qua quá nhanh, anh tìm mãi mà không thấy. Khương Ngưng, có phải em không? Em sống ở Lan Thành sao? Trước đây chưa từng nghe em nhắc đến thành phố này.]

[Hôm nay đi đám cưới bạn cùng phòng đại học, anh chợt nghĩ nếu đêm đó anh đồng ý lời cầu hôn của em thì bây giờ chúng ta sẽ thế nào nhỉ? Anh sẽ cố gắng hết sức để em thực sự yêu anh, hoặc là chúng ta đã có con rồi chăng?]

[Ngưng Ngưng, ngủ ngon nhé.]

[Anh lại đến Lan Thành, đi qua vô số con đường, nhưng không tìm thấy bóng dáng em nữa. Không biết lần trước có phải anh nhìn nhầm không.]



[Ngưng Ngưng….]

[Lại một đêm giao thừa nữa, chúc mừng năm mới! Chính anh cũng không ngờ rằng năm mới này anh sẽ phải đón trong bệnh viện. Trước kia em giỏi dỗ dành người khác nhất, giờ nếu biết anh ốm, không biết em còn quan tâm anh không nữa?]

[Nhiều người khuyên anh nên từ bỏ việc tìm em, nhưng tìm được em là mục tiêu duy nhất của anh lúc này. Anh không biết nếu từ bỏ rồi anh phải làm sao đây.]

[Khương Ngưng, em đã từng yêu anh chưa?]

Trái tim Khương Ngưng thắt lại, đọc từng dòng tin nhắn một.

Khoảng thời gian của các tin nhắn càng ngày càng gần hiện tại.

Đêm 23 tháng Chạp: [Anh đã đọc lại tất cả tin nhắn trước đây em gửi cho anh, lần nào đi công tác em cũng nói nhớ anh. Thế còn bây giờ, liệu em có còn nhớ đến anh không? Khương Ngưng, em dối người giỏi thật.]

Tiếp tục đọc xuống là đêm giao thừa: [Chúc mừng năm mới! Có ai đón giao thừa cùng em không, anh vẫn không về nhà họ Lục, lý do giống y như trước kia, Lục Gia Vinh đã về rồi. Thím Diệp và quản gia đều đã được nghỉ Tết, một mình anh sống ở Thu Thuỷ Loan, thím Diệp có gói bánh sủi cảo để trong tủ lạnh. Ngoài cửa sổ có trẻ con đang đốt pháo hoa, căn nhà này càng thêm lạnh lẽo. Ngày mai anh tính đến trấn Hạc Kiều một lần nữa, liệu lần này anh có thể gặp được em không nhỉ? Ngưng Ngưng, anh nhớ em lắm.]

Mùng hai Tết:[Đã bốn năm rồi, đến bao giờ anh mới tìm được em đây?]

Đọc xong từng dòng tin nhắn một, sống mũi Khương Ngưng chua xót, giao diện tin nhắn trên điện thoại trở nên nhòe đi.

Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, cô vội lau nước mắt, kìm nén cảm xúc đáp: “Vào đi.”

Thím Diệp đẩy cửa nhìn vào: “Cô Khương, đồ đạc đã sắp xếp đâu vào đấy chưa, có cần tôi giúp không?”

Khương Ngưng cười nói: “Không cần đâu ạ, cháu dọn gần xong rồi.”

Thím Diệp nhìn thấy điện thoại trên tay cô: “Đây không phải là điện thoại mà cậu Lục mới thay gần đây sao? Cái điện thoại này cậu ấy dùng hơn bốn năm rồi, giữa chừng còn phải sửa một lần, năm nay ăn Tết cậu ấy vẫn dùng.”

Khương Ngưng có chút bất ngờ: “Mới thay ạ?”

“Đúng vậy.” Thím Diệp hồi tưởng lại, “Hình như là vào khoảng tháng 3 năm nay, cậu Lục trở về sau chuyến nghỉ phép ở Lan Thành thì đột nhiên đổi điện thoại mới.”

Khương Ngưng mím môi im lặng, trở về sau kỳ nghỉ phép từ Lan Thành, hẳn là sau khi bọn họ vừa gặp lại.

Chưa tới nửa năm cô đã đổi hai chiếc điện thoại, còn Lục Thời Kì thế mà lại dùng một chiếc điện thoại hơn bốn năm.

Tại sao cứ giữ cái điện thoại cũ ấy?

Bởi vì trong đó còn lưu lại đoạn chat của hai người? Còn có cả hình của cô sao?

Hay là, anh muốn mọi thứ cứ giữ nguyên như vậy, giả vờ như chưa có gì thay đổi?

Vậy còn bây giờ thì sao?

Cuối cùng anh cũng đã đổi điện thoại mới, có lẽ là muốn bỏ đi đoạn tình cảm cũ kỹ đầy suy tư đó, cũng muốn lãng quên bốn năm dài đằng đẵng tìm kiếm, để có một khởi đầu mới với cô.

Thím Diệp rời đi, Khương Ngưng ngồi lại một mình rất lâu.

Lúc hoàn hồn lại, cô bỏ chiếc điện thoại cũ vào ngăn kéo, sau đó cắm sạc cho điện thoại của mình, tiếp tục dọn đồ.

Chẳng bao lâu sau, Lục Thời Kì đi vào, nhìn thấy cô đã sắp xếp được mấy vali hành lý. Anh bất lực cười nhẹ: “Em định khuân hết chỗ này đi, sau này không đến nữa à?”

Khương Ngưng đáp lại đầy lý lẽ: “Em khuân hết rồi anh không mua đồ mới bù vào được sao?”

Bốn năm trước lúc cô rời đi, những thứ anh tặng cô, cô đều không mang theo thứ gì. Lần này không biết làm sao mà cô lại muốn mang đi tất cả. Bên trong có rất nhiều quần áo cô còn chưa mặc lần nào.

Nhưng mà quả thực là quá nhiều.

Lục Thời Kì tiến lên ôm eo cô: “Hôm nay em bay một mình, thôi đừng mang theo nữa, mấy ngày nữa anh về Lan Thành sẽ mang về cho em.”

Khương Ngưng cảm thấy anh nói có lý, cuối cùng gật đầu: “Vậy cũng được.”

“Em phải đi rồi.”

Cô ôm lại anh, vùi mặt vào lồng ngực anh, lưu luyến nói: “Anh mau về tìm em đấy.”

“Được.”

Khương Ngưng tựa cằm vào ngực anh, đăm chiêu suy nghĩ rồi ngẩng đầu lên nói: “Anh thấy căn nhà ở Giản Khê Đình của em thế nào?”

Lục Thời Kì sững người trước câu hỏi bất thình lình của cô, sau đó anh cẩn thận nhớ lại, là phong cách nhẹ nhàng ấm áp, nhìn thì có vẻ đơn giản nhưng thực ra từng chi tiết đều rất tinh xảo.

Căn nhà đó chắc Khương Ngưng phải bỏ ra không ít tâm huyết.

“Rất tốt, sao thế?” Lục Thời Kì hỏi.

Khương Ngưng nói: “Căn nhà bên cạnh của anh là nhà cũ, trang trí cũng không đẹp lắm, đập đi sửa lại thành phòng giải trí đi, cuối tuần tiện cho Thỏa Thỏa gọi bạn bè đến chơi.”

Bắt gặp ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ của Lục Thời Kì, Khương Ngưng cong môi nói tiếp: “Căn nhà đó là em mua để cho Thỏa Thỏa đi học, lúc thằng bé đi nhà trẻ hai mẹ con em mới chuyển đến, mới ở được hơn nửa năm thôi nên còn rất mới, em nghĩ làm phòng tân hôn cũng được. Chủ yếu là địa điểm tốt, lại gần trường học.”

“Em nói gì cơ?” Lục Thời Kì có chút khó tin, anh tưởng cô chỉ muốn anh chuyển đến ở cùng.

Ngập ngừng một lúc, anh lặp lại những lời cô vừa nói: “Phòng tân hôn?”

Khương Ngưng nhìn anh, ánh mắt dịu dàng: “Lục Thời Kì, anh chuẩn bị đi, tìm thời gian thích hợp đến cầu hôn em.”

Hạnh phúc đến quá đỗi bất ngờ, Lục Thời Kì nhìn cô, mãi lâu không nói nên lời.

Trong phòng ngủ rất yên tĩnh, hai người ôm nhau, một người cúi đầu, một người ngẩng lên, nhìn nhau thật lâu.

Cảm giác như một giấc mộng đẹp.

Lục Thời Kì siết chặt lấy cô hơn, trong đôi mắt đen nhánh không giấu được sự xúc động, anh khẽ tựa vào trán cô, giọng nói dịu dàng: “Sao đột nhiên lại nghĩ thông suốt vậy?”

Khương Ngưng nói: “Dạo này em cứ nghĩ mãi, lúc nào thì em nên đồng ý lời theo đuổi của anh, lúc nào thì chúng ta nên kết hôn sau khi yêu nhau? Em đã do dự rất lâu, mãi mà không quyết định được.”

“Em nhớ anh từng nói với em rằng, từ yêu đương đến kết hôn vốn là một canh bạc đối với những người không tin vào hôn nhân. Có lẽ chỉ khi có đủ tin tưởng đối phương mới bằng lòng dấn thân vào mạo hiểm. Em không biết bây giờ em có đủ tin tưởng anh hay không, em chỉ biết là em rất để ý đến anh, nghe nói anh bị đau đầu là em vội vàng đến thăm anh. Nhìn thấy mọi thứ ở Thu Thủy Loan vẫn như bốn năm trước, tất cả đồ đạc của em anh đều giữ gìn cẩn thận, trong lòng em rất ấm áp. Nhìn anh mất ngủ triền miên, nhưng chỉ khi ở bên cạnh em anh mới ngủ ngon như vậy, em có chút tự hào nho nhỏ. Còn nữa…”

Khương Ngưng dừng lại giây lát: “Em nhìn thấy tin nhắn anh gửi cho em trên chiếc điện thoại cũ rồi, thật đáng tiếc là những tin nhắn đó của anh đến tận bốn năm sau mới được em nhận thành công. Em vừa thấy phần lớn tin nhắn đều được gửi vào lúc nửa đêm, em vừa đau lòng lại càng thêm áy náy.”

“Có một tin nhắn anh bảo là, mỗi năm khi Tết đến vì Lục Gia Vinh về nhà tổ nên anh lại ở một mình bên ngoài đón năm mới, ngay cả quản gia và thím Diệp đều không có mặt. Vừa rồi trong lòng em cứ nghĩ mãi, sau này mỗi năm mới em và Thỏa Thỏa sẽ ở cùng anh, gia đình ba người chúng ta cùng nhau vui vẻ hạnh phúc.”

“Gia đình hai ta đều tan vỡ, để lại trong tâm hồn non nớt ngày thơ ấu những vết thương khó phai, bởi vậy nên chúng ta đều khao khát kiếm tìm được một tình cảm chân thật trên thế gian này, tìm kiếm một chút an ủi. Đã như vậy, khi đối mặt với tình cảm và hôn nhân, cả anh và em đều nên nghiêm túc đối đãi.”

“Cho nên, em quyết định tin tưởng anh một lần, cùng anh xem thử sự vĩnh hằng trong hôn nhân.” Cô hít một hơi thật sâu, lần nữa nhìn Lục Thời Kì: “Anh cầu hôn em đi.”

Yết hầu Lục Thời Kì chuyển động, hôn nhẹ lên trán cô: “Được, cho anh chút thời gian.”

Khương Ngưng tựa vào lồng ngực anh, bên tai là nhịp tim mạnh mẽ của anh.

Cô yên tâm nhắm mắt lại: “Đừng để em đợi lâu quá, bằng không có thể em sẽ đổi ý đấy.”