Chỉ Yêu Riêng Mình Em - Dạ Tử Sân

Chương 49




Lục Thời Kì nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của người phụ nữ, gò má cô vẫn còn ửng hồng, ánh mắt có chút né tránh, rõ ràng là đã bị anh nói trúng tim đen.

Lục Thời Kì nhìn chằm chằm cô một lúc, bất chợt cúi đầu cười thành tiếng.

Khóe môi anh hơi nhếch lên, trong đáy mắt ánh lên tia sáng lấp lánh, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua gò má mịn màng của người phụ nữ trước mặt, khi mở miệng lại tràn đầy tự tin: “Khương Ngưng, em chắc chắn là thèm muốn cơ thể anh.”

Cả người cô bị anh giam cầm trên ghế, hai tay chống vào lồng ngực rắn chắc của người đàn ông đẩy anh ra, kết quả sức lực của hai người quá chênh lệch, Lục Thời Kì bất động như núi, cô căn bản không đẩy ra được.

Khương Ngưng dứt khoát từ bỏ giãy giụa, chủ động nhướng mí mắt đáp lại ánh mắt của anh: “Đúng vậy, tôi thèm muốn cơ thể anh đấy, thế thì đã sao?”

Cô ngẩng cao cằm nhìn anh, hệt như một nữ vương kiêu ngạo: “Đây cũng được xem là một ưu điểm của anh, trên người anh rốt cuộc cũng có thứ khiến tôi thích, anh nên cảm thấy may mắn vì điều đó.”

Nụ cười nơi đáy mắt Lục Thời Kì xen lẫn vẻ mờ ám, nhìn xoáy vào cô: “Quả là vinh hạnh.”

Anh lại gần cô hơn, chủ động vươn tay ôm lấy cô: “Vậy thì, cô Khương có định làm gì anh không?”

Khương Ngưng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn tú của anh, lông mày sắc nét, hốc mắt sâu, sống mũi cao, môi gợi cảm, hoàn mỹ đến mức gần như không chê vào đâu được.

Cô không kìm được nhịp tim mạnh mẽ, bỗng nhiên đưa tay sờ lên, vừa sờ vừa bình phẩm, giống như đang coi anh là món hàng để đánh giá vậy: “Thật ra nhìn kỹ thì anh cũng không đẹp trai lắm, chỉ đạt mức trung bình khá thôi, chắc được 80 điểm. Nếu muốn 100 điểm thì khuôn mặt này vẫn cần phải chỉnh sửa thêm vài chỗ.”

“Được.” Lục Thời Kì không hề cảm thấy bị sỉ nhục, ngược lại còn đồng ý rất dứt khoát, “Em nói chỉnh chỗ nào, anh sẽ đi “dao kéo” chỗ đó. “

Khương Ngưng lại nghiên cứu kỹ khuôn mặt anh một hồi lâu, cuối cùng cũng không nói ra được khuyết điểm, bèn buông một câu: “Người 100 điểm trong lòng tôi phải có vẻ ngoài giống Thỏa Thỏa của chúng ta khi lớn lên, xét cho cùng thì thằng bé cũng có nét giống tôi, vừa hay có thể che lấp khuyết điểm trong gen của anh.”

Cô vừa nói, tay vô thức trượt xuống theo gương mặt anh, đầu ngón tay lướt qua đường quai hàm cứng cáp rồi tiến đến phần cổ.

Cúc áo sơ mi trên người anh được cài kín đến tận cổ, khiến cả người toát lên vẻ lạnh lùng cấm dục, khí thế áp bức của kẻ ngồi trên cao lâu ngày càng thêm mạnh mẽ.

Khương Ngưng muốn phá vỡ sự áp bức vô hình này, cô vươn tay chà xát lung tung vào cổ áo sơ mi của anh, cho đến khi nó nhăn nhúm mới hài lòng dừng lại.

Ngón tay trắng nõn chậm rãi cởi cúc áo sơ mi đầu tiên của anh ra.

Lục Thời Kì nhìn chằm chằm động tác trên tay cô, ánh mắt tối lại, trong đáy mắt tràn ngập nguy hiểm.

Khương Ngưng giả vờ như không nhận ra, nhẹ nhàng lướt đầu ngón tay qua yết hầu gợi cảm như trêu ghẹo.

Cô biết rõ đây là “điểm chí mạng” của Lục Thời Kì, trước đây cô chỉ cần cào nhẹ vài cái lên yết hầu là anh sẽ không nhịn được mà ghì chặt lấy cô rồi trừng phạt.

Cảm nhận được hơi thở của người đàn ông dần trở nên nặng nề, yết hầu cũng theo đó lên xuống, dục vọng mãnh liệt trong mắt gần như không thể kiềm chế được nữa.

Khương Ngưng hơi nhếch môi, nhắc nhở: “Anh nhất định phải nhớ cho kỹ, hiện tại anh chỉ là một người theo đuổi tôi, tôi chưa cho phép thì anh không được làm bất cứ chuyện gì vượt quá giới hạn với tôi, phải biết ‘đứng trước người đẹp mà tâm bất biến’.”

Đôi mắt đen láy của Lục Thời Kì dâng lên nhiều cảm xúc khác nhau, anh nhìn thẳng vào mắt cô: “Chỉ có bấy nhiêu kỹ năng thôi sao?”

Giọng nói của anh mang theo ý khiêu khích, dường như đang nói: Tiếp tục đi, anh muốn xem em còn có thể làm được đến mức nào.

Bị anh kích thích lòng muốn chinh phục, Khương Ngưng bỗng nhiên vươn hai tay ôm lấy cổ anh, cả người dựa sát vào anh.

Đôi môi đỏ mọng của cô áp lên, hôn nhẹ lên cằm anh, xương sống Lục Thời Kì bỗng cứng đờ.

Khương Ngưng giả vờ như không nhận ra, lại đột nhiên dùng răng nhẹ nhàng cắn lấy yết hầu gợi cảm của anh, vừa mút vừa liếm, thậm chí còn dùng đầu lưỡi liếm qua, trêu đùa rất thành thạo.

Lục Thời Kì bất giác hít vào một hơi khí lạnh, máu toàn thân trong khoảnh khắc này như sôi trào.

Biết rõ cô đang cố tình trêu chọc, căn bản sẽ không để anh toại nguyện, Lục Thời Kì ra sức tự kiềm chế bản thân, nhưng cô lại đưa tay vuốt ve lồng ngực anh, vần vò chiếc áo sơ mi vốn được ủi phẳng phiu đến nhăn nhúm, thậm chí còn cởi cả cúc áo thứ hai của anh.

Cởi đến cúc áo thứ ba, Lục Thời Kì cuối cùng cũng bị cô trêu chọc đến bốc hoả.

Anh trầm mặt xuống, rốt cuộc không thể áp chế bản thân thêm nữa, ôm cô khỏi ghế dựa rồi xoay người đặt cô lên bàn làm việc phía sau.

Ngón tay thon dài đặt trên eo cô nhẹ nhàng nhéo một cái, Lục Thời Kì ghé môi sát vào tai cô: “Vẫn biết cách quyến rũ người khác như thế sao?”

Giọng nói trầm ấm mang theo hơi thở nóng bỏng phả vào tai, vừa ngứa vừa tê dại, khiến Khương Ngưng không khỏi run rẩy.

Cô ngước mắt lên, nhìn thẳng vào đôi mắt như sóng cuộn trào dâng của người đàn ông.

Ngay sau đó, cằm cô bị anh nắm lấy, môi anh áp xuống môi cô.

Hai người bọn họ quá hiểu rõ đối phương, cơ thể vừa chạm vào nhau là giống như có kí ức, môi vừa chạm môi đã không thể kìm nén được nữa.

Anh vừa cuồng nhiệt lại bá đạo, dùng sức tách hàm răng của cô, luồn lưỡi vào trong tìm kiếm đầu lưỡi cô.

Khương Ngưng lại bất ngờ nghiêng đầu đi, đẩy anh ra, mặc dù bản thân đã sớm bị anh trêu chọc đến mức mặt đỏ bừng tim đập loạn, nhưng vẫn cố điều hoà hơi thở, hỏi: “Lục Thời Kì, tôi thừa nhận anh là bạn trai tôi lúc nào mà anh đã hôn tôi thế này?”

Lục Thời Kì sớm biết cô sẽ giở chiêu này, cho nên mới nhanh chóng muốn nếm thử chút ngon ngọt, vốn tưởng chỉ cần để cô cảm nhận được vui vẻ thì chắc chắn sẽ không nỡ đẩy anh ra.

Ai ngờ cuối cùng vẫn để cô đắc thủ, đến lúc quan trọng lại rút lui.

Anh bị cô nắm trong lòng bàn tay.

Lục Thời Kì vừa tức vừa bất đắc dĩ, đưa tay nhéo má cô một cái: “Là em trêu ghẹo anh trước.”

Trong lòng Khương Ngưng rất đắc ý: “Tôi là đang khảo nghiệm anh, nhưng anh thể hiện không đạt, thiếu sức tự chủ, bị trừ điểm, trừ rất nhiều điểm!”

Nghe được lời này, Lục Thời Kì cười khẽ: “Lại bị trừ điểm à?”

Anh tìm ra một cuốn sổ từ trong đống tài liệu trên bàn làm việc, sau đó lắc lắc trước mặt cô: “Trước đây em rất thích cho anh điểm mà?”

Nhìn thấy cuốn sổ quen thuộc, sắc mặt Khương Ngưng hơi thay đổi, ký ức xa xôi dần dần trở về.

Bên trong là bản ghi chép điểm số mà cô cẩn thận điều tra và chấm điểm cho Lục Thời Kì trước kia, nội dung thì cô đại khái còn nhớ rõ, nào là ngoại hình, vóc dáng, trí tuệ, gia thế các kiểu, đều là những điểm cộng sáng chói.

Khi quyết định theo đuổi anh, số điểm của Lục Thời Kì trên đó là 100 điểm.

Sau đó khi ở bên nhau rồi, mỗi lần Lục Thời Kì từ chối cô một lần, cô sẽ ghi lại bị trừ điểm.

Nhưng cô không thống kê lại bao giờ, không biết điểm số của Lục Thời Kì ở trên đó cuối cùng còn lại bao nhiêu.

Cô tò mò vươn tay nhận lấy, nhìn vài trang giấy phía sau toàn là những lời mắng chửi Lục Thời Kì trước khi bỏ đi, như là “Lục Thời Kì là đồ chó!”, “Lục Thời Kì là đồ lòng lang dạ sói, đáng ghét!”, “Lục Thời Kì là rùa, là rùa rụt cổ!”, “Lục Thời Kì mặt trái thì muốn bị đánh, mặt phải thì muốn bị đá, lừa thấy lừa đá, lợn thấy lợn dẫm!”, đại loại là mấy câu như vậy, cô đã viết đầy hẳn vài trang giấy.

Lúc Khương Ngưng rời đi, cô cố ý để lại cuốn sổ đó.

Cô của lúc ấy quá tức giận, chỉ muốn Lục Thời Kì đọc được, xem cô mắng anh xấu xa như thế nào.

Vốn tưởng cô mắng anh nhiều như thế, sau khi đọc được Lục Thời Kì chắc chắn sẽ tức giận ném luôn vào sọt rác, không ngờ anh vẫn luôn giữ lại.

Những lời lẽ ấy chẳng qua chỉ là phút bốc đồng viết ra, bây giờ xem lại cảm thấy rất xấu hổ, Khương Ngưng vội vàng đọc xong rồi đóng cuốn sổ lại, cũng không tiện nhìn anh: “Anh giữ lại thứ này làm gì, anh thích bị ngược à?”

“Để nhắc nhở bản thân, phản tỉnh lại xem làm sao mà lại khiến em tức giận đến như thế.” Lục Thời Kì nhận lấy cuốn sổ đặt qua một bên, ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm cô lên: “Nhưng cuối cùng em lại nhẫn tâm thốt ra lời cay đắng, thừa nhận rằng chưa một lần thích anh, quả thực rất khiến người ta đau lòng. Bốn năm nay cứ mỗi lần đọc lại những dòng chữ ấy, tim anh lại như bị em bóp nghẹt.”

Được Lục Thời Kì nhắc nhở, Khương Ngưng mới nhớ ra lúc ấy sau khi mắng xong cô còn viết thêm một đoạn, còn cố tình viết hoa in đậm:

[Anh muốn cưới thì cưới, không cưới thì thôi, anh coi thường tôi, tôi cũng chẳng cần anh. Nếu không phải thấy anh còn chút ít tác dụng, cô đây mới chẳng thèm hạ mình, làm như ai thèm lấy anh lắm vậy, anh còn ra vẻ ta đây. Hừ, đồ đàn ông thối tha, trừ một trăm triệu điểm, block vĩnh viễn!]

Ban nãy mở cuốn sổ ra cô chỉ lướt qua loa, nếu Lục Thời Kì không nhắc, Khương Ngưng chắc chắn đã quên mất đoạn này.

Anh cho rằng cô tiếp cận anh là có mục đích khác, ai ngờ trước khi đi cô còn thừa nhận, không buồn giả vờ nữa, ngay cả một tia ảo tưởng cuối cùng cũng không chừa cho anh.

Nếu Lục Thời Kì đã thích cô từ lâu, vậy lúc đó khi nhìn thấy đoạn này chắc anh phải đau lòng lắm. Thảo nào anh lại nói lúc đầu khi phát hiện cô biến mất anh đã rất tức giận. Hẳn là anh bị mấy câu nói đó của cô chọc tức rồi.

Khương Ngưng ngồi trên bàn sách, hai tay chống hai bên người, mím nhẹ môi đỏ, hàng mi dài rậm rủ xuống.

Mũi dép lê của cô vô thức cọ qua cọ lại trên đường may quần anh, nhỏ giọng lí nhí: “Ai bảo lúc đó anh không chịu kết hôn với tôi, hơn nữa tức giận nói năng linh tinh thì sao có thể là lời thật lòng, lời nói lúc tức giận thật giả lẫn lộn, cũng không thể tin hết được.”

Lục Thời Kì rất biết nắm bắt trọng điểm: “Ý em là, lúc đó em thích anh?”

“Lúc đó tôi chỉ để ý xem anh có thích tôi không, nào nghĩ đến cảm giác của bản thân.” Trầm ngâm một lát, cô lại nói, “Nhưng mà, có lẽ là có một chút hảo cảm.”

“Vậy hiện tại thì sao?”

“Hiện tại? Độ hảo cảm đã nhiều hơn một chút so với trước đây.”

“Chỉ nhiều hơn một chút?”

Khương Ngưng đá vào chân anh: “Anh truy hỏi ngọn ngành như vậy làm gì, nói chung là chắc chắn không thích anh nhiều đâu, anh muốn tôi thích anh nhiều hơn thì phải tự mình thể hiện.”

Lục Thời Kì nhìn cô, trong nụ cười mang theo sự cưng chiều, giọng nói trìu mến: “Được, vậy anh sẽ cố gắng hơn nữa.”

Khương Ngưng liếm môi, đột nhiên hỏi anh: “Lục Thời Kì, nếu tôi dự định mãi không gật đầu đồng ý, anh sẽ theo đuổi tôi bao lâu?”

Lục Thời Kì nheo mắt đánh giá cô: “Em còn có dự định này sao? Khó theo đuổi thế à?”

“Bây giờ thì anh thích tôi đấy, nhưng nếu thật sự có được rồi e là anh sẽ không còn trân trọng nữa, tôi phải luôn giữ anh trong trạng thái khao khát, như vậy hai ta mới có thể ở bên nhau lâu hơn một chút.” Cô ngẩng đầu, “Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi, anh nhiều nhất sẽ theo đuổi tôi bao lâu, để tôi biết đường mà liệu.”

“Nếu em đã nói như vậy, anh phải suy nghĩ thật kỹ mới được.”

Khương Ngưng nhất thời trầm xuống, yên lặng nhìn anh.

Lục Thời Kì nhìn vào ánh mắt của cô, rõ ràng vừa rồi còn hứng thú trêu chọc anh, bây giờ đôi mắt xinh đẹp kia lại đột nhiên ảm đạm, bên trong ẩn giấu cảm xúc mà anh không hiểu nổi.

Lục Thời Kì hơi không nhìn thấu được cô, trong lòng lại bỗng nhiên căng thẳng: “Ngưng Ngưng, em làm sao vậy?”

Trên mặt Khương Ngưng có thêm vài phần nghiêm túc, muốn nói lại thôi, cuối cùng như lấy hết can đảm nói với anh: “Kỳ thực gần đây tôi cứ do dự mãi, không biết có nên nói với anh hay không. Tôi muốn nói là anh đừng theo đuổi tôi nữa, bởi vì có thể tôi sẽ không cho anh kết quả đâu.”

Đường nét trên mặt Lục Thời Kì đột nhiên trở nên sắc bén, trong mắt dần dần dâng lên một cơn bão tố.

Khương Ngưng không chuẩn bị tâm lý để nói những điều này, chỉ là hiện tại đã mở miệng, cô hít sâu một hơi rồi tiếp tục nói: “Cho dù anh theo đuổi bao lâu thì tôi cũng sẽ không kết hôn với anh, nếu anh lấy kết hôn làm mục đích theo đuổi tôi, vậy thì anh đừng theo đuổi nữa, chúng ta không nên lãng phí thời gian và tinh lực của nhau.”

Trong phòng sách rơi vào sự im lặng chết chóc, hai người nhìn nhau, lửa giận trong mắt Lục Thời Kì gần như có thể thiêu đốt không khí xung quanh.

“Khương Ngưng, hiện tại em bảo anh đừng theo đuổi em nữa, không có kết quả đâu, vậy vừa rồi em trêu chọc anh là có ý gì?” Đôi mắt anh như bị gai đâm, bên trong mây đen cuồn cuộn, trong đáy mắt như có băng giá ngưng tụ, quai hàm cắn chặt.

“Trong mắt em anh thật sự là kẻ tội ác tày trời không thể cứu vãn, khiến em phải đùa giỡn anh vậy sao?”

Bọn họ quen biết đã lâu, đây là lần đầu tiên Lục Thời Kì nổi giận trước mặt cô.

Khương Ngưng nhìn thấy sự tổn thương trong mắt anh, vội vàng né tránh ánh mắt, trong lòng dâng lên một nỗi đau đớn: “Xin lỗi, tôi không có ý đó, cũng không cảm thấy anh có tội ác tày trời gì, càng không phải đang trả thù anh.”

Cô cúi đầu, hốc mắt hơi ửng đỏ: “Là lỗi của tôi, đáng ra tôi nên nói rõ những lời này với anh từ lúc anh nói thích tôi, nhưng tôi lại tham luyến chút tốt đẹp ấy. Anh nói bằng lòng vì tôi mà ở lại Lan Thành, tôi thừa nhận tôi đã cảm động, trong lòng hơi muốn để anh theo đuổi tôi, nghĩ rằng có lẽ chúng ta có thể thử lại lần nữa. Nhưng có một số suy nghĩ đã thay đổi thì thật sự rất khó, tôi vẫn cảm thấy nếu đã có ý định không kết hôn thì tôi nên nói rõ với anh sớm hơn, càng kéo đến sau này chỉ e là tình hình càng tệ hơn.”

Cô nói hết một hơi, không dám nhìn vào mắt Lục Thời Kì nữa, nhảy xuống khỏi bàn sách định rời đi, cổ tay lại bị Lục Thời Kì nắm chặt.

“Em không muốn kết hôn, hay là không dám kết hôn?”

Như là sợ cô chạy trốn, lần này anh dùng lực rất mạnh, cổ tay Khương Ngưng bị anh nắm đến đau nhức.

Cô không giãy giụa, hồi lâu sau mới chậm rãi xoay người lại: “Tôi không dám, cho nên cũng không muốn.”

“Lúc mang thai Thỏa Thỏa từ Đồng Thành về tôi vẫn luôn suy nghĩ, phải chăng năm đó bản thân tiếp cận anh tôi đã quá xem nhẹ chuyện hôn nhân. Hôn nhân là thử thách cả đời đối với tình yêu, nhưng tình yêu liệu có thể chịu đựng nổi thử thách? Tôi từng muốn anh yêu tôi, cưới tôi, nhưng mà một cuộc hôn nhân có tình yêu khi đi đến hồi kết thực ra còn thê thảm hơn cuộc hôn nhân không mang theo tình yêu.”

“Vì sao Khương Hoa lại bị Thẩm Thanh An làm tổn thương sâu sắc, cuối cùng lại biến thành bộ dạng như vậy? Bởi vì họ đã từng thật lòng yêu nhau.” Nói đến đây, cô khựng lại, đáy mắt hiện lên vẻ bi thương, “Nhưng tình yêu của họ rất ngắn ngủi, Khương Hoa vẫn còn yêu ông ta, song ông ta lại coi người phụ nữ khác như báu vật, thậm chí vì cứu người phụ nữ đó mà ngay cả mạng sống của mình cũng không màng, cũng không cần gia đình chúng tôi nữa.”

Khương Ngưng dùng đầu ngón tay lau đi vệt nước nơi khóe mắt: “Thẩm Yến luôn hỏi tôi rằng mẹ đối xử với tôi tệ như vậy, tại sao tôi vẫn muốn đi thăm bà ấy hàng năm. Bởi vì mặc dù bà ấy đáng ghét nhưng cũng thật sự rất đáng thương, bà ấy vốn bị Thẩm Thanh An hại đến mức trở nên điên dại.”

Sắc mặt Lục Thời Kì hơi dịu lại, có chút đau lòng nhìn cô: “Em vì chuyện này mà không muốn kết hôn sao?”

Khương Ngưng nói: “Cho dù Thẩm Yến và Thẩm Tịch có người mình thích, tôi vẫn là em gái mà họ yêu thương, Thỏa Thỏa sau này lớn lên có người mình thích, nó cũng mãi là con trai của tôi. Lục Thời Kì, chỉ có anh là khác, sau này anh thích người khác rồi quan hệ giữa chúng ta sẽ thay đổi, không thể quay lại được nữa. Nếu đã như vậy, tôi thà dừng lại ở lúc ban đầu, có lẽ còn có thể giữ lại một đoạn hồi ức tốt đẹp.”

Cổ họng Lục Thời Kì nghẹn lại, nhất thời không biết nên nói gì cho phải.

Thẩm Yến nói quả nhiên không sai, những năm tháng Khương Hoa mang cô đi, cuối cùng vẫn để lại cho cô một bóng ma không thể xóa nhòa trong hôn nhân.

Cô đã từng chứng kiến ​​bộ dạng chật vật nhất của Khương Hoa sau khi bị phản bội. Đó là dáng vẻ mà cô sợ hãi nhất.

Hai ngày nay trong lòng cô chất chứa nhiều tâm sự như vậy, anh lại không hề hay biết.

Lục Thời Kì nâng mặt cô lên, dịu dàng lau đi vệt nước nơi khóe mắt cô: “Có tâm sự mà không nói cho anh biết, hôm nay đột nhiên lại nói không cho anh theo đuổi nữa. Nếu lúc nãy anh không níu em lại hỏi cho ra lẽ, có phải em định cứ thế mà bỏ đi không một lời giải thích không? Khương Ngưng, em giỏi lắm, thật sự rất biết đâm vào tim anh những nhát dao chí mạng.”

“Tôi xin lỗi.”

Lời xin lỗi này, cô nói vô cùng chân thành.

Ít nhất là vào lúc này cô tin rằng Lục Thời Kì yêu cô, những lời cô nói chắc chắn sẽ khiến anh bị tổn thương.

Nhưng cô căn bản không có can đảm như vẻ bề ngoài, cô không dám cùng anh đánh cược vào sự vĩnh cửu trong hôn nhân.

Lục Thời Kì khẽ thở dài: “Đầu óc em nghĩ gì vậy? Theo đuổi con gái, yêu đương và kết hôn vốn dĩ là một quá trình tuần tự, ai quy định em nhất định phải có ý định kết hôn với anh ngay bây giờ thì mới có thể được anh theo đuổi?”

“…Nhưng tôi vẫn muốn nói rõ ràng với anh, lúc trước tôi lừa anh đã khiến anh lãng phí bốn năm, tôi sợ sẽ tiếp tục lỡ dở thời gian của anh.”

“Anh không sợ bị em làm lỡ dở thời gian.” Lục Thời Kì nhìn cô rất nghiêm túc, “Từ tình yêu bước đến hôn nhân vốn dĩ là một canh bạc lớn với những người không tin vào hôn nhân. Có lẽ chỉ khi nào đủ yêu và tin tưởng đối phương mới bằng lòng dốc hết tâm can.”

“Ngưng Ngưng, bốn năm trước khi em xuất hiện anh cũng chẳng muốn kết hôn, nhưng hiện tại anh đã vì em mà thay đổi. Có qua có lại, em cũng nên cho anh một cơ hội để thử thay đổi em, đừng tước đoạt quyền theo đuổi em của anh.”

Khương Ngưng thấp giọng giải thích: “Tôi không có ý đó, chỉ là muốn nói rõ với anh thôi. Nếu anh cảm thấy suy nghĩ hiện tại của tôi về việc không kết hôn trái với mong muốn cuối cùng của anh, anh muốn từ bỏ theo đuổi tôi, thì tôi cũng sẽ không trách anh.”

“Anh khó khăn lắm mới tìm thấy em, sao nỡ lòng từ bỏ? Cho dù không kết hôn thì đã sao? Điều đó cũng không ảnh hưởng đến việc anh sẽ luôn yêu em.”

Lục Thời Kì ôm chặt cô vào lòng, nhẹ nhàng phân tích cho cô nghe: “Anh biết bởi vì em rất coi trọng mối quan hệ này nên mới nói trước những lời như thế, nhưng em còn nhỏ hơn anh nhiều tuổi, chuyện con cái là ngoài ý muốn, tuy rằng đã sớm làm mẹ song hiện tại em mới 26 tuổi thôi, anh của lúc 27 tuổi cũng từng nói sẽ không kết hôn, chẳng phải bây giờ đã thay đổi chủ kiến rồi sao? Biết đâu năm sau em lại đồng ý kết hôn với anh thì sao? Cho nên bây giờ em đừng nên quá vội vàng đưa ra quyết định, cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên là được.”

Thấy cô đã dịu dàng nghe lời, Lục Thời Kì áp trán lên trán cô, cọ qua cọ lại đầy thân mật: “Hoặc nếu không được thì cứ như lời em vừa nói, em cứ mãi không đồng ý, cứ để anh khao khát, anh cũng bằng lòng.”

Gương mặt góc cạnh tuấn tú kia của anh ghé sát cô, hai chóp mũi suýt nữa thì chạm nhau.

Khương Ngưng chợt thấy hơi ngại ngùng: “Lúc nãy tôi chỉ là nói đùa thôi, đâu có thật sự để anh chờ lâu không hồi đáp, nghe cứ như tôi tệ bạc lắm vậy.”

“Vừa rồi là em nói đùa, nhưng bây giờ anh nghiêm túc đấy. Chẳng phải em hỏi nếu em cứ không đồng ý thì anh có thể theo đuổi em bao lâu sao?”

Khương Ngưng thoáng ngẩn người, vô thức ngẩng lên nhìn anh.

“Năm đó em chạy trốn khỏi Đồng Thành, anh không hề có manh mối nào mà vẫn kiên trì tìm kiếm em suốt bốn năm ròng, hiện giờ em ở ngay trước mắt anh, mỗi ngày anh đều có thể nhìn thấy hi vọng, vậy thời gian anh bằng lòng theo đuổi em có phải là gấp mười lần không?”

Lục Thời Kì trầm ngâm suy nghĩ, nói với cô: “Năm nay anh 31 tuổi, bốn mươi năm sau là 71 tuổi. Nếu em thật sự định sẽ không đồng ý, vậy thì cứ để anh theo đuổi em cho đến lúc đó, em thấy thế nào?”

Khương Ngưng bỗng thấy tâm trạng phấn khởi hẳn lên, nụ cười dần ánh lên từ đáy mắt: “Bốn mươi năm sau con trai của chúng ta cũng đã kết hôn sinh con rồi, còn anh vẫn ở trong giai đoạn theo đuổi người khác ư?”

“Ừ, lúc đó cháu trai cháu gái vây quanh chúng ta, anh sẽ than thở với chúng nó rằng bà nội thật khó theo đuổi, ông nội đã theo đuổi bốn mươi năm, đến bây giờ vẫn chưa theo đuổi được. Sau đó bảo chúng nó hiến kế giúp anh.”

Khương Ngưng nghe lời anh nói, trong đầu dần hiện lên một bức tranh sinh động.

Ban đầu chỉ là một bức tranh tĩnh lặng, sau đó những người trong tranh dần chuyển động, sống động chân thực, cứ như thể cô thật sự sẽ trải qua chuyện đó vậy.

Chỉ cần đến lúc đó Lục Thời Kì vẫn ở bên cô là được.

“Nếu em mãi không đồng ý, liệu anh có thật sự bằng lòng theo đuổi em lâu dài không?” Khương Ngưng lại hỏi một lần nữa.

Lục Thời Kì: “Chỉ cần là chuyện anh đã hứa với em thì có bao giờ anh không giữ lời hứa? Trước đây chưa từng có, bây giờ lại càng không nuốt lời với em.”

Tâm trạng vốn có chút rối bời của Khương Ngưng dần bình ổn trở lại, có lẽ Lục Thời Kì nói đúng, cô nên tận hưởng hiện tại, để mọi thứ thuận theo tự nhiên.

Cô không muốn suy nghĩ quá nhiều nữa, nhón chân lên vòng tay ôm lấy cổ anh, ngắm nhìn khuôn mặt góc cạnh đẹp trai của anh hồi lâu, cuối cùng dừng lại trên đôi môi mỏng gợi cảm ấy, lâu thật lâu sau mới cất tiếng nói nhỏ nhẹ: “Bây giờ em đột nhiên muốn hôn anh.”

Lông mi cô khẽ run rẩy, đôi mắt trong veo nhìn thẳng vào Lục Thời Kì: “Hôn xong anh vẫn tiếp tục theo đuổi em chứ?”

Lục Thời Kì cúi đầu, bắt gặp đôi mắt long lanh như sóng nước mùa thu của cô.

Cơ thể cô lại chủ động nép vào lòng anh thêm chút nữa, chờ đợi hồi đáp từ anh.

Khuôn mặt ấy kề cận đến vậy, khiến Lục Thời Kì có thể nhìn rõ làn da trắng hồng trên mặt cô phủ một lớp lông tơ mịn màng, tựa như quả đào mật chín mọng, tinh xảo thanh khiết, không chút tỳ vết, nốt ruồi lệ nơi đuôi mắt bên trái càng toát lên vẻ yêu kiều khó tả, đẹp đến nao lòng.

Anh ngửi thấy hương thơm trong trẻo ngọt ngào thoang thoảng từ cô, nhất thời ánh mắt thêm phần sâu thẳm, hơi thở trở nên bỏng rát, từng luồng hơi thở phả lên khuôn mặt cô.

Bị hơi thở nóng bỏng phả vào mặt, lý trí của Khương Ngưng bỗng chốc cũng kéo về.

Cô lập tức có chút hối hận vì đã đưa ra yêu cầu khiếm nhã như vậy, đang định rời khỏi lòng anh, lại thấy yết hầu Lục Thời Kì khẽ chuyển động, cúi đầu hôn lên cánh môi anh đào của cô.

Lần này, nụ hôn của anh không hề vồ vập như ban nãy mà chỉ lướt nhẹ như chuồn chuồn đạp nước, thấy cô vẫn ngoan ngoãn không phản kháng, anh mới chuyển sang mút nhẹ lấy cánh môi cô, từ nông đến sâu, hôn một cách dịu dàng và âu yếm.

Anh quá biết cách làm cô vui lòng, Khương Ngưng dần chìm vào sự dịu dàng nồng nàn ấy, nhắm mắt đáp lại anh, chủ động tìm kiếm nhiều hơn.

Nụ hôn của họ kéo dài miên man và đầy mê đắm, cả hai đều vô cùng kiên nhẫn.

Cho đến khi nào đó, Khương Ngưng bị hôn đến mức đầu óc quay cuồng, bất giác đưa tay cởi cúc áo sơ mi của anh. Lục Thời Kì lập tức có chút mất khống chế, nụ hôn dần trở nên mãnh liệt, cuồng nhiệt, không cho cô một chút cơ hội thở dốc nào.

Cảm nhận được chiếc cúc áo cuối cùng của áo sơ mi bị cởi ra, Lục Thời Kì bỗng nhiên bế ngang cô lên, sải bước về phía ghế sô pha.

Khương Ngưng bị đặt xuống ghế sô pha êm ái, lúc này mới chú ý đến vạt áo trước ngực anh đang mở rộng, làn da trắng lạnh ẩn hiện dưới lớp vải, cơ bụng rắn chắc căng tràn, đường nét quyến rũ mượt mà, nhìn xuống dưới còn có thể thấy được đường nhân ngư đầy mê hoặc.

Nhận ra bản thân vừa làm điều gì, trong lòng cô dâng lên một nỗi khó tin, phải chăng cô đã kìm nén quá lâu rồi.

Khương Ngưng biết mình nên dừng lại đúng lúc, nhưng lại bị thân hình anh quyến rũ, nhịn không được đưa tay sờ lên.

Chắc hẳn anh vẫn không quên tập thể dục ngoài giờ làm việc, cơ bụng anh rắn chắc, múi nào ra múi nấy, dường như còn mạnh mẽ hơn trước.

Khương Ngưng lần theo đường cơ bụng vuốt xuống, đầu ngón tay vừa chạm vào lằn bụng của anh, tay cô liền bị Lục Thời Kì nắm chặt, ánh mắt trầm tĩnh của anh nhìn sang: “Còn sờ nữa à, em có biết sờ xuống nữa là chỗ nào không?”

Lúc Khương Ngưng còn đang ngẩn ngơ, anh đã nắm tay cô kéo qua nơi đó.

Khương Ngưng giật thót tim, vội vàng vùng vẫy rút tay về: “Lưu manh!”

Lục Thời Kì bật cười trước phản ứng của cô: “Rốt cuộc ai mới là lưu manh ve vãn trêu ghẹo đây? Nói là chỉ muốn hôn anh thôi, kết quả hôn rồi lại manh động cởi quần áo của anh ra.”

Khương Ngưng: “…”

Lục Thời Kì liếc nhìn vạt áo trước ngực đã hoàn toàn bung ra của mình, cúi người xuống, ngón trỏ thon dài khẽ cong lên cào nhẹ vào cằm cô, nheo mắt nói: “Vừa nãy em cởi cúc áo bằng một tay rất điêu luyện, xem ra kỹ năng học được bốn năm trước vẫn chưa quên nhỉ.”

Anh bật cười, “Nếu em muốn anh lấy sắc hầu hạ, anh cũng không phải là không thể xem xét, lần sau anh có thể tự giác cởi ra.”

Khương Ngưng đè nén xúc động muốn lườm nguýt: “Anh còn xem xét? Em thấy anh cầu còn không được ấy chứ.”

Lục Thời Kì kinh ngạc: “Cái này mà em cũng phát hiện ra được à?”

Anh thừa nhận quá mức thẳng thắn, không hề che giấu chút nào, Khương Ngưng suýt chút nữa nghẹn họng.

Im lặng một lúc, cô nhận xét: “Lục Thời Kì, anh đúng là đủ mặt dày mày dạn.”

“Anh là đang cầu thị, không giống như em, ngoài miệng thì nói muốn hôn anh nhưng trong lòng lại muốn ngủ với anh.”

Lục Thời Kì trầm ngâm một lúc, bàn tay rộng lớn áp lên eo cô, giọng nói trầm ấm mang theo dụ dỗ: “Có cần anh thỏa mãn em một chút không? Em yên tâm, sau đó em vẫn có thể nói anh chưa theo đuổi được, anh cũng vẫn tiếp tục theo đuổi em như trước, hai việc này không ảnh hưởng đến nhau, em thấy thế nào?”

“? “

Còn có thể như vậy sao?

Từ khi nào mà lên giường với theo đuổi lại trở thành hai đường thẳng song song vậy?

Khương Ngưng nhất thời cứng họng: “Anh mau làm người đi, đang còn giữa ban ngày ban mặc đấy, con trai chúng ta đang ngủ trưa có thể tỉnh dậy bất cứ lúc nào, đừng có làm chuyện bậy bạ.”

Anh bề ngoài thì nho nhã lịch sự, không hề cảm thấy lời nói của mình có vấn đề, y như tên cầm thú đội lốt người: “Không được sao? Trước đây đâu phải chưa từng làm ‘chuyện bậy bạ’.”

Khương Ngưng: “….”

Lúc này, bên ngoài vang lên giọng nói non nớt của Thỏa Thỏa: “Mẹ ơi! Bố ơi! Hai người đâu rồi ạ?”

Khương Ngưng vội vàng đẩy người đàn ông đang đè nửa người lên người cô ra: “Đừng náo nữa, Thỏa Thỏa đến rồi.”

Thỏa Thỏa ngủ trưa sẽ không lâu, trong lòng cô tính toán thời gian cảm thấy giờ này chắc cậu nhóc đã dậy rồi, quả nhiên là vậy.

Thỏa Thỏa đến đúng lúc lắm, nếu không Khương Ngưng thật sự sợ mình không kiềm chế được, cuối cùng bị anh dụ dỗ thành công, đồng ý cái gọi là ‘hai việc không ảnh hưởng đến nhau’ của anh.

Lý trí trở lại, cô trừng mắt nhìn Lục Thời Kì: “Đã theo đuổi thì nghiêm túc theo đuổi đi, đừng có giở trò gian xảo muốn chiếm hời của em.”

Lục Thời Kì vừa nãy bị cô đẩy một cái, lúc này thuận thế dựa vào ghế sô pha, bất đắc dĩ cười khẽ: “Được rồi, vậy hôm nay tạm thời bỏ qua, lần sau có cơ hội chúng ta có thể thương lượng tiếp.”

Cảm giác tiếng bước chân ngày càng gần, hình như là đang đi về phía này, Lục Thời Kì nghiêng đầu nói với Khương Ngưng: “Em ra đón con đi, nhưng mà trước tiên đừng để con vào.”

“Vì sao?” Khương Ngưng có chút khó hiểu.

“Thằng nhóc ấy hễ thấy anh là thích nhào vào lòng ngay.” Lục Thời Kì vừa nói vừa chỉ ngón tay về phía đũng quần đang gồ lên của mình, “Anh bị em trêu chọc thành thế này, để thằng nhóc ấy nhìn thấy rồi em định giải thích với nó thế nào?”

Khương Ngưng vội vàng đứng dậy chỉnh trang lại quần áo và tóc tai, ánh mắt đảo qua đảo lại chỗ đó của anh, cô đỏ mặt nói: “Anh tự mình bình tĩnh lại đi, đừng làm vấy bẩn tâm hồn non nớt thuần khiết của con trai em, nó còn là mầm non của đất nước đấy.”

Lúc sắp rời đi, cô chợt ngoảnh đầu lại: “Gen di truyền của anh mạnh như vậy, liệu sau này lớn lên thằng bé có chó má giống anh không?”

Lục Thời Kì đang cài từng nút áo sơ mi lại, nghe vậy khóe môi khẽ nhếch lên: “Chuyện này khó nói trước lắm.”