Chỉ Yêu Riêng Mình Em - Dạ Tử Sân

Chương 44




Khương Ngưng dừng lại trước cửa thang máy, tranh thủ lúc chờ thang máy, cô liếc nhìn điện thoại, thấy tin nhắn WeChat của Lục Thời Kì. Lúc này cô mới để ý đến bó hoa tươi trên tay, hình như bên trong có giấu quà.

Đang tò mò không biết bên trong là gì thì Kỷ Thần Trạch và Đoạn Khai Tễ đứng bên cạnh lên tiếng chào: “Sếp Khương, chào buổi sáng!”

Đoạn Khai Tễ là nhân viên lâu năm của Venice Phi, giữ chức giám đốc kinh doanh nhiều năm.

Kỷ Thần Trạch là người được Thẩm Yến điều từ trụ sở tập đoàn Bạc Thương đến làm trợ lý cho cô sau khi Khương Ngưng tiếp quản Venice Phi hai năm trước.

Trước đó anh ta giữ chức phó giám đốc bộ phận pháp chế tại tập đoàn Bạc Thương, sau khi đến Venice Phi thì được thăng chức làm giám đốc pháp chế kiêm phó tổng giám đốc công ty, coi như là nhân vật số hai của Venice Phi, hai năm nay vẫn luôn hợp tác ăn ý với Khương Ngưng.

Kỷ Thần Trạch đúng là đã từng tỏ tình với Khương Ngưng như lời Thẩm Yến nói.

Chỉ là chuyện này đã nói rõ ràng từ lâu rồi, Khương Ngưng cũng từ chối anh ta, hiện tại hai người chỉ là đồng nghiệp bình thường, không biết tại sao Thẩm Yến còn cố ý nói với Lục Thời Kì một tiếng.

Hay là muốn anh có cảm giác nguy cơ?

Khương Ngưng thu hồi suy nghĩ, nhìn hai người: “Giờ này người dùng thang máy rất đông, sao hôm nay hai người cũng đi làm vào giờ cao điểm vậy?”

Tòa nhà CBD này tập trung rất nhiều doanh nghiệp, giờ cao điểm đi làm khó tránh khỏi đông đúc.

Bên trong tòa nhà không có thang máy riêng cho lãnh đạo, tám giờ sáng Khương Ngưng phải đưa Thỏa Thỏa đến nhà trẻ, vì đưa con xong mới đến công ty nên thường xuyên gặp phải giờ cao điểm, nhưng Đoạn Khai Tễ và Kỷ Thần Trạch thì bình thường đều đến sớm hoặc đến muộn, tóm lại sẽ tránh giờ cao điểm.

Gặp được hai người vào lúc này, Khương Ngưng rất bất ngờ.

Kỷ Thần Trạch đáp: “Vốn dĩ sáng nay tôi phải ra tòa nên không định đến công ty, nhưng đột nhiên nhớ ra phải lấy một phần tài liệu.”

Bộ sưu tập trang sức mà Venice Phi tung ra năm ngoái bị xâm phạm bản quyền, Khương Ngưng không hề nhân nhượng với chuyện này, bộ phận pháp chế vẫn luôn bận rộn với vụ kiện tụng, hôm nay mở phiên tòa.

Đoạn Khai Tễ nói: “Xe của tôi đang bảo dưỡng 4S ở hãng, hôm nay vợ tôi đưa tôi đi làm, cô ấy phải vào làm đúng giờ này nên tôi cũng đi theo luôn.”

Khương Ngưng khẽ gật đầu tỏ ý đã hiểu, không nói gì thêm.

Kỷ Thần Trạch nhìn thấy bó hoa hồng trong tay cô, mỉm cười hỏi: “Lại là Thỏa Thỏa tặng sao? Hay là cậu Tư Thẩm tặng?”

Thẩm Tịch và Thỏa Thỏa thường xuyên tặng hoa cho Khương Ngưng, Kỷ Thần Trạch theo quán tính cho rằng là một trong hai người bọn họ.

Nhưng hôm nay hình như không phải ngày lễ gì đặc biệt, Kỷ Thần Trạch có hơi nghi ngờ.

Khương Ngưng nhìn bó hoa trên tay, lắc đầu: “Không phải.”

Lúc này, một trong những cánh cửa thang máy mở ra, bên trong bước ra mấy người đàn ông trẻ tuổi tóc tai rối bời, vẻ mặt mệt mỏi, vừa đi vừa trò chuyện, có vẻ như là vừa tăng ca xong.

Rất nhiều nhân viên bình thường đang vội vàng đi làm, bọn họ còn phải chấm công, Khương Ngưng không chen vào, cũng sợ người đông đụng hư bó hoa trên tay.

Gặp nhân viên của Venice Phi chào hỏi ba người họ, Khương Ngưng mỉm cười gật đầu, để bọn họ lên trước.

Chẳng mấy chốc thang máy đã chật kín người, Khương Ngưng ôm hoa vẫn đứng bên ngoài cùng Đoạn Khai Tễ và Kỷ Thần Trạch.

Bên cạnh lại có một thang máy đi xuống, người chờ lên thang máy vẫn rất đông, cô quay đầu nói với Kỷ Thần Trạch: “Tôi với giám đốc Đoạn đợi thêm một lát, anh có việc gấp thì lên trước đi.”

Kỷ Thần Trạch nhìn đồng hồ: “Không sao, chín giờ rưỡi mới mở phiên tòa, không gấp.”

Ba người cứ như vậy đứng đó, lại đợi thêm mấy lượt.

Kỷ Thần Trạch là người ít nói, Khương Ngưng cũng chỉ cúi đầu nhìn bó hoa trong tay, bầu không khí rất yên tĩnh.

Người của bộ phận kinh doanh tương đối hoạt bát cởi mở, Đoạn Khai Tễ bình thường vốn đã nói nhiều, nghĩ đến mấy người thanh niên vừa mới từ trong thang máy đi ra, anh ta chủ động bắt chuyện: “Mấy người vừa tan ca chắc là nhân viên của Công Nghệ Lộ Trì, nghe nói công ty bọn họ gần đây đang tuyển dụng, rất nhiều lập trình viên lão làng muốn vào đó, nhưng yêu cầu rất cao, kiểu người ta cần là nhân tài thiên bẩm. Hấp dẫn được nhiều nhân tài trong ngành đến vậy, cũng chỉ có người nắm quyền của tập đoàn Lục thị mới có thực lực này.”

Nghe vậy, Kỷ Thần Trạch cảm thán: “Lần này Lục Thời Kì hành động rầm rộ như thế, e là muốn khuấy đảo cả Lan Thành bằng một cơn bão Big Data AI mới. Nhưng mà cũng không liên quan gì đến ngành nghề truyền thống của chúng ta, chắc là không bị ảnh hưởng gì đâu.”

Khương Ngưng nghe mà tâm trí lơ đãng, ngón tay khẽ mân mê cánh hoa, không đáp lời.

Đoạn Khai Tễ lại nói: “Tuy không liên quan đến Venice Phi, nhưng còn trụ sở chính của tập đoàn Bạc Thương thì sao? Bốn năm nay Lục Thời Kì dẫn dắt tập đoàn Lục thị lấn sân sang nhiều lĩnh vực, thương hiệu con nào cũng nhanh chóng vươn lên dẫn đầu ngành, có thể thấy là người có dã tâm. Hai người nói xem có khi nào một ngày nào đó sẽ trở thành đối thủ cạnh tranh đáng gờm của tập đoàn Bạc Thương không?”

Kỷ Thần Trạch liếc nhìn Khương Ngưng bên cạnh, tiếp lời: “Sếp Thẩm của chúng ta đâu phải người dễ bắt nạt.”

Đoạn Khai Tễ: “Sếp Thẩm đương nhiên có thể ứng phó, nhưng sau này nếu hai tập đoàn thật sự cạnh tranh, đối mặt với đối thủ như Lục Thời Kì cũng khó tránh khỏi khó khăn.”

Nói đến đây, Kỷ Thần Trạch cũng thở dài.

Khương Ngưng ngước mắt nhìn sang, Kỷ Thần Trạch là người cũ của tập đoàn Bạc Thương, vừa tốt nghiệp đã vào làm tập đoàn, một đường thăng chức lên phó giám đốc bộ pháp chế, nay lại được điều đến Venice Phi làm phó tổng giám đốc, có thể nói là rất có tình cảm với tập đoàn Bạc Thương.

Lúc này nghe Đoạn Khai Tễ nói xong, anh ta nhíu mày rất chặt, rõ ràng là thật sự lo lắng cho tương lai của tập đoàn Bạc Thương.

Còn Đoạn Khai Tễ, dường như cũng lộ vẻ sầu muộn.

Khương Ngưng cuối cùng cũng lên tiếng: “Chuyện của tập đoàn Bạc Thương đã có anh trai tôi lo liệu, hai người lo lắng quá rồi.”

Kỷ Thần Trạch ngơ ngác nhìn Khương Ngưng: “Nghe nói Lục Thời Kì là người coi trọng công việc hơn mạng sống, chỉ trong vòng bốn năm ngắn ngủi đã có thể gầy dựng được nhiều thành tựu, tương lai mọi chuyện đều có thể xảy ra, cô không lo lắng chút nào sao?”

Khương Ngưng an ủi anh ta: “Anh ấy cũng là người chứ đâu phải cỗ máy, cũng có lúc phải nghỉ ngơi, hơn nữa anh ấy cũng không thể nuốt trọn nhiều như thế được.”

Đoạn Khai Tễ nói: “Sếp Khương, cô có thể nói ra lời này, chứng tỏ cô không biết một người đàn ông si tình khi thất tình đáng sợ đến mức nào. Nghe nói bốn năm trước Lục Thời Kì bị đá xong mới trở nên như vậy, có thể là chuyển nỗi đau thành động lực làm việc.”

Khương Ngưng vô thức ngẩng đầu: “Sao anh biết anh ấy bị đá?”

Bắt gặp vẻ mặt nghi hoặc của Khương Ngưng, Đoạn Khai Tễ hỏi Kỷ Thần Trạch: “Anh biết chuyện này chứ?”

Kỷ Thần Trạch gật đầu: “Nghe nói qua.”

Đoạn Khai Tễ thực sự không nhịn được kinh ngạc, chìa tay về phía Khương Ngưng: “Sếp Khương, đây là chuyện ai cũng biết mà. Lục Thời Kì nhiều năm nay luôn giữ mình trong sạch, trên người chỉ có một scandal này, vậy mà cô không biết sao?”

Khương Ngưng: “…”

Người trong cuộc đương nhiên là biết, cô chỉ là cảm thấy kỳ lạ tại sao bọn họ cũng biết.

Nghĩ là cô không chú ý đến những chuyện này, Kỷ Thần Trạch nói với cô: “Lục Thời Kì liên tục nhiều năm giữ vững vị trí người giàu nhất, danh tiếng ngày càng vang xa, trên mạng đã có người tìm hiểu về cuộc đời của anh ta, năm ngoái có tin đồn anh ta bị một nhân viên nhỏ bé vô danh ở bộ phận hành chính của tập đoàn Lục thị đá.”

Thấy Khương Ngưng đột nhiên im lặng, Đoạn Khai Tễ tưởng cô không tin, bèn nói: “Chuyện này tuy nghe có vẻ hoang đường, nhưng tuyệt đối là sự thật, cả tập đoàn Lục thị ai ai cũng biết. Tên tuổi Lục Thời Kì hiện giờ vang dội bao nhiêu thì chuyện anh ta bị đá càng khiến nhiều người hóng hớt bấy nhiêu, trên mạng còn có người gán ghép họ thành một đôi, chuyện này từ lâu đã không còn là bí mật nữa. Nhưng mà nói cũng lạ, trên mạng đồn ầm ĩ, ngay cả bộ phận của nữ nhân viên kia làm việc cũng bị đào ra, vậy mà tìm hiểu thêm một chút thông tin thì lại không tra được gì, đừng nói là tên, ngay cả vị trí cụ thể ở bộ phận hành chính cũng không ai biết.”

Khương Ngưng lập tức đoán được nguyên nhân, hàng mi dài khẽ cụp xuống: “Chắc là anh ấy sợ cô gái kia bị bạo lực mạng, nên cố tình giấu kín.”

Đoạn Khai Tễ cao giọng nói: “Trùng hợp là cư dân mạng cũng suy đoán như vậy, nhất thời càng có nhiều người gán ghép Lục Thời Kì và người bạn gái bí ẩn kia hơn. Tóm lại, với chuyện Lục Thời Kì bị nữ nhân viên của mình đá, lên mạng tìm kiếm sẽ thấy ngay tám chữ: Xác thực có chuyện, nhưng không tra ra.”

Lục Thời Kì là một người kiêu ngạo và coi trọng sĩ diện, cô khiến danh tiếng của anh ttrở nên như thế, biến anh thành trò cười, vậy mà Lục Thời Kì vẫn bao che cho cô, một mình gánh chịu tất cả.

Khương Ngưng siết chặt những ngón tay đang ôm bó hoa, ánh mắt hơi tối lại: “Vậy chẳng phải có rất nhiều người bàn tán về anh ấy vì chuyện này sao…”

Kỷ Thần Trạch cứ nghĩ cô chỉ đang cảm thán, bèn tiếp lời: “Hình như bản thân anh ta cũng chẳng để tâm, trong một bài phỏng vấn với tạp chí tài chính còn công khai thừa nhận mấy năm nay vẫn luôn tìm bạn gái, sẽ không cân nhắc đến ai khác, xem ra là tình yêu đích thực rồi.”

“Tuyệt đối là tình yêu đích thực rồi!” Đoạn Khai Tễ chậc chậc hai tiếng, “Nhân vật lợi hại như vậy mà mắt nhìn bạn gái lại kém thế, đi thích một nhân viên quèn.”

“Nhân viên quèn thì sao?” Hàng lông mày thanh tú của Khương Ngưng hơi nhíu lại, nhìn Đoạn Khai Tễ, “Thích một nhân viên quèn là mắt nhìn kém cỏi à? Chẳng lẽ giám đốc Đoạn cũng thích dùng đẳng cấp địa vị để phân chia con người thành ba bảy loại?”

Đoạn Khai Tễ bị hỏi như vậy thì ngẩn người, vội vàng giải thích: “Sếp Khương, tôi không có ý xem thường nhân viên quèn, tôi cũng là từ nhân viên quèn mà phấn đấu lên, cô đừng hiểu lầm, tôi chỉ là vô thức cảm thấy người có thân phận như Lục Thời Kì thì hẳn nên tìm người có địa vị tương đương để xứng đôi. Nhân viên quèn của tập đoàn Lục thị có thân phận địa vị rõ ràng kém anh ta rất nhiều.”

Anh ta lại tìm kiếm sự đồng tình từ Kỷ Thần Trạch: “Phó tổng giám đốc Kỷ, anh cảm thấy thế nào?”

Kỷ Thần Trạch liếc mắt nhìn Khương Ngưng, nhận ra cô có chút không vui.

Khương Ngưng ở công ty rất dễ tính, đối xử với cấp dưới cũng hòa nhã, rất ít khi mắng người, chắc chắn là cô không hài lòng với lời nói của Đoạn Khai Tễ rồi.

Kỷ Thần Trạch: “Tôi không cảm thấy gì cả, Lục Thời Kì thích ai là chuyện của người ta, liên quan gì đến chúng ta.”

“Cũng đúng, đó đều là đời tư của Lục Thời Kì, chúng ta nói những thứ này lạc đề rồi.” Đoạn Khai Tễ lại nói về công việc, “Sếp Khương lúc nãy cô nói đã là người thì phải có lúc nghỉ ngơi, nhưng Lục Thời Kì thì chưa chắc. Tôi đã xem qua không ít tin tức về anh ta, sau khi thất tình anh ta như biến thành người khác vậy, năng lực làm việc cực kỳ đáng sợ, không giống kiểu người biết nghỉ ngơi.”

Đoạn Khai Tễ lắc đầu thở dài, nói với Khương Ngưng: “Sếp Khương, cô không hiểu anh ta đâu, vị Lục Thời Kì đó căn bản không phải con người!”

Vừa dứt lời, Đoạn Khai Tễ nhận ra Khương Ngưng nhíu mày trừng mắt nhìn anh ta.

Bị trừng mắt nhìn, anh ta có hơi không hiểu tại sao, đang nghĩ xem mình lại nói sai câu nào thì bên cạnh có thang máy từ bãi đậu xe tầng hầm B1 đi lên.

Lần này không có nhiều người, Khương Ngưng đi thẳng vào thang máy.

Đoạn Khai Tễ theo sát phía sau, chợt nhận ra điều gì đó, anh ta vội vàng biện minh cho mình: “Sếp Khương, ý tôi không phải nói sếp Thẩm của chúng ta không đủ mạnh, tôi chỉ muốn nói là mấy năm nay mảng kinh doanh của Lục Thời Kì mở rộng có phần hơi biến thái….”

Anh ta vừa bước một chân vào thang máy, chữ cuối cùng còn chưa kịp thốt ra, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy một người đàn ông đứng ở cuối thang máy.

Đối phương cao lớn, mặc một bộ vest tối màu thẳng thớm, cà vạt chỉnh tề, khí chất cao quý toát lên vẻ lạnh lùng tự nhiên, dung mạo lại anh tuấn sáng sủa như trăng rằm, đứng trong thang máy như hạc giữa bầy gà, vô cùng nổi bật.

Lục Thời Kì tuy nổi tiếng nhưng luôn rất kín tiếng, rất ít khi xuất hiện trước công chúng, những bài phỏng vấn anh nhận cũng chủ yếu là báo chí dạng văn bản, trên mạng không tìm được nhiều ảnh.

Nhưng chỉ cần để tâm thì vẫn rất dễ dàng biết được anh trông như thế nào.

Đoạn Khai Tễ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt kia, sống mũi cao thẳng, bờ môi mỏng, lông mày sắc nét, hoàn toàn trùng khớp với khuôn mặt mà anh ta nhìn thấy trên bản tin tài chính.

Anh ta gần như trong nháy mắt toát mồ hôi lạnh.

Vừa rồi nói chuyện quá nhập tâm, anh ta trực tiếp gọi thẳng tên Lục Thời Kì, còn mắng anh biến thái không phải người, bây giờ chính chủ đang ở trong thang máy!

Trụ sở chính của tập đoàn Lục thị không phải ở Đồng Thành sao, tại sao anh lại ở đây? Còn vào lúc này chen chúc thang máy với mọi người nữa.

Nhân vật tầm cỡ như anh chẳng phải nên ngồi trong văn phòng từ bốn, năm giờ sáng rồi sao?

Khi ánh mắt lạnh lẽo vô cảm của người đàn ông kia quét qua, Đoạn Khai Tễ cảm nhận được một luồng khí lạnh thấu xương, vội vàng né tránh, hận không thể tìm được một cái lỗ để chui xuống, trong lòng không ngừng lẩm bẩm: Anh ta không nghe thấy gì hết, anh ta không nghe thấy gì hết…

Khương Ngưng cũng không ngờ lại gặp Lục Thời Kì trong thang máy. Công Nghê Lộ Trì và Venice Phi ở cùng một tòa nhà, nhưng cô còn tưởng hôm nay Lục Thời Kì không đến, hóa ra vừa rồi anh chỉ là đi đậu xe.

Tầm mắt chạm phải ánh nhìn sâu thẳm của Lục Thời Kì, Khương Ngưng nhớ tới câu nói mà cô đã ghé sát tai anh nói lúc xuống xe trước cửa tòa nhà.

Khuôn mặt bỗng nhiên hơi nóng lên, cô lấy bó hoa che đi nửa khuôn mặt, đứng im ở góc trước thang máy, giả vờ như đông người không nhìn thấy anh.

Nhìn thấy dáng vẻ lẩn trốn của cô, Lục Thời Kì nhất thời cảm thấy buồn cười.

Trong thang máy vẫn có người đi vào, bên cạnh Khương Ngưng vẫn luôn là Đoạn Khai Tễ và Kỷ Thần Trạch, Lục Thời Kì nhìn thoáng qua bên đó. Anh  đang đứng cuối cùng, không tiện chen vào, đành bỏ đi.

Thang máy đi lên, Lục Thời Kì lấy điện thoại gửi WeChat cho Khương Ngưng: [Bên cạnh em có hai sứ giả hộ hoa, người bên trái là Kỷ Thần Trạch?]

Khương Ngưng nhận được WeChat liền nhìn thoáng qua, quay đầu lại xem vị trí đứng của Đoạn Khai Tễ và Kỷ Thần Trạch.

Kỷ Thần Trạch quả thật đang đứng bên trái.

Cô nhướng mày, gửi WeChat trả lời Lục Thời Kì: [Sao anh biết?]

Lục Thời Kì: [Người có thể khiến Thẩm Yến đặc biệt nhắc đến trước mặt anh, ít nhất cũng sẽ không ở sau lưng mắng anh không phải người hay biến thái chứ?]

Hóa ra anh không chỉ nghe được câu biến thái cuối cùng, mà những lời mắng anh không phải người trước đó trong thang máy anh cũng nghe thấy.

Lúc đó thang máy hẳn là vừa đi từ tầng hầm lên.

Không biết lúc nãy Lục Thời Kì nghe được thì sắc mặt thế nào.

Khương Ngưng không nhịn được phì cười.

Kỷ Thần Trạch cụp mắt nhìn sang.

Khương Ngưng dùng miếng dán màn hình chống nhìn trộm, một tay ôm hoa, tay kia thỉnh thoảng gõ chữ lên màn hình, chắc là đang nhắn tin với ai đó.

Lúc trước khi vào thang máy cô còn nhíu mày vì lời nói của Đoạn Khai Tễ, vậy mà giờ đây lông mày đã giãn ra, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt.

Lục Thời Kì lại hỏi cô: [Sao giờ này mới vào thang máy?]

Anh cứ tưởng sau khi anh đỗ xe xong thì cô đã lên công ty từ lâu rồi, không ngờ lại gặp cô trong thang máy.

Khương Ngưng vừa gõ chữ vừa trả lời anh: [Sếp Lục, xem ra anh đi thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc ở tòa nhà Lục thị nhiều quá rồi, thật sự chưa từng thấy thang máy vào giờ cao điểm của nhân viên văn phòng trong tòa CBD này sao? Tòa nhà này có tới hàng trăm công ty lớn nhỏ gộp lại, nhiều ông chủ như vậy, làm gì có cái gọi là thang máy chuyên dụng của lãnh đạo.]

[Hơn nữa anh còn tặng tôi bó hoa lớn thế này, đông người quá, tôi nào dám chen vào.]

Lục Thời Kì: [Là anh sơ suất, vậy lần sau tặng xong chúng ta đến muộn một chút.]

Lục Thời Kì: [Anh qua cầm giúp em nhé?]

Khương Ngưng: [Không cần, tôi đâu phải là người không thể tự chăm sóc bản thân.]

Khương Ngưng: [Món quà là gì vậy? Nhìn hộp có vẻ là trang sức.]

Lục Thời Kì: [Tự mình mở ra xem đi.]

Công Nghệ Lộ Trì ở tầng 36, còn Venice Phi ở tầng 42.

Lục Thời Kì ra thang máy trước, anh vừa đi, thần kinh căng thẳng của Đoạn Khai Tễ cuối cùng cũng thả lỏng.

Không bị Lục Thời Kì gây khó dễ, Đoạn Khai Tễ vừa thả lỏng đã trở nên kích động: “Tính ra đây là lần đầu tiên tôi được gặp Lục Thời Kì ngoài đời đấy. Tôi luôn cảm thấy hình ảnh của anh ta trên báo chí có chỉnh sửa nên mới đẹp trai như vậy, không ngờ ngoài đời còn phong độ hơn! Đẹp trai giàu có lại còn chung tình trong chuyện tình cảm, đây chẳng phải là mẫu người lý tưởng của phụ nữ trên thế gian này sao, không biết bạn gái anh ta vì sao lại chia tay anh ta nhỉ.”

Anh ta thật sự không thể hiểu nổi, bèn quay sang hỏi Khương Ngưng: “Sếp Khương, cô cũng là phụ nữ, cô thấy sao?”

Tầng 42 đã đến, Khương Ngưng ôm hoa đi ra ngoài: “Làm tốt công việc của mình đi.”

Khương Ngưng giẫm lên đôi giày cao gót đi về phía văn phòng, Đoạn Khai Tễ và Kỷ Thần Trạch đi phía sau.

Đoạn Khai Tễ thực sự không hiểu nổi, quay sang hỏi Kỷ Thần Trạch: “Gần đây có phải tôi đã làm sai chuyện gì trong công việc không nhỉ, sao tôi có cảm giác sếp Khương không thích nghe tôi nói gì hết.”

Kỷ Thần Trạch cũng nhận ra hôm nay Khương Ngưng có gì đó khác lạ.

Anh ta trầm ngâm giây lát: “Anh cũng nói rồi đấy, với đà phát triển như vũ bão hiện tại của Lục thị, nếu cứ tiếp tục thế này, sau này rất có thể sẽ trở thành kẻ thù của Bạc Thương.”

Đoạn Khai Tề bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Hiểu rồi, sếp Khương ngoài miệng không thừa nhận nhưng trong lòng chắc chắn lo lắng Lục Thời Kì sau này sẽ trở thành đối thủ của sếp Thẩm nhà chúng ta. Cô ấy ghét Lục Thời Kì, cho nên tôi vừa nhắc đến người này là cô ấy không vui.”

Đoạn Khai Tề nhìn Kỷ Thần Trạch với ánh mắt biết ơn: “Vẫn là anh hiểu rõ tâm tư của sếp Khương, sau này tôi sẽ không bao giờ nhắc đến cái tên này nữa, nhìn thấy anh ta là tôi sẽ nhổ nước bọt, không đội trời chung với anh ta.”

Kỷ Thần Trạch: “….”

Cũng không cần phải kích động như vậy chứ?

Khương Ngưng nôn nóng vào văn phòng, lấy chiếc hộp đựng trang sức được buộc bằng ruy băng bên trong bó hoa tươi ra.

Buộc cùng hộp còn có một tấm thiệp.

Trên tấm thiệp có vài chữ được viết với nét chữ mạnh mẽ phóng khoáng:

Chỉ một lòng yêu em. —— Lục Thời Kì

Câu này chính là ý nghĩa của hoa hồng Mojito.

Anh hiển nhiên đã biết vì sao cô chỉ yêu thích hoa hồng Mojito.

Khương Hoa nói trên đời này không có tình yêu chung thủy, cô nghe câu nói này từ nhỏ đến lớn, từ đó nảy sinh tâm lý phản kháng, có một chấp niệm trong lòng âm ỉ lớn dần.

Cô hy vọng có một người xuất hiện, và cô là duy nhất của người đó.

Ngón tay mân mê tấm thiệp, khóe môi Khương Ngưng khẽ cong lên, từng chút ngọt ngào thấm vào tận đáy lòng.

Nhìn thấy hộp trang sức bên cạnh, cô cầm lên xem thử.

Cô cho rằng sẽ giống như trước đây ở Đồng Thành, mỗi lần Lục Thời Kì đi công tác về đều mua quà cho cô, không phải dây chuyền thì cũng là vòng tay.

Mở hộp ra, một viên kim cương hồng nằm lặng lẽ bên trong, dưới ánh nắng của buổi sáng tỏa ra ánh sáng chói mắt.

Gần như trong nháy mắt, Khương Ngưng kích động nhảy dựng lên khỏi ghế: “Pink Royal!”

Cô bị niềm vui bất ngờ ập đến khiến đầu óc choáng váng, tim đập thình thịch, đáy mắt ánh lên tia sáng lấp lánh.

Cô cầm điện thoại lên, gửi tin nhắn WeChat cho Lục Thời Kì: [A a a a a a a a a a ——]

Lục Thời Kì trực tiếp gọi điện thoại đến.

Khương Ngưng nhấn nút màu xanh lá cây nghe máy, bên tai vang lên giọng nói trầm ấm dễ nghe của người đàn ông: “Mở quà rồi à?”

Khương Ngưng cố gắng lắm mới kìm nén được sự phấn khích: “Ừm, tôi rất thích.”

“Thì ra viên kim cương hồng này bị anh mua mất.”

“Lúc đó anh đang đi công tác ở Paris, nên bảo thư ký Chu đấu giá giúp.” Nói đến đây, Lục Thời Kì nhớ tới điều gì đó, lại nói: “Thẩm Yến từng muốn anh bán lại cho cậu ấy, nhưng anh không đồng ý, lúc đó anh không biết cậu ấy muốn mua lại để tặng cho em.”

Khương Ngưng mân mê viên kim cương hồng: “Tôi nhớ ban đầu Pink Royal này là nhẫn mà, sao bây giờ lại thành kim cương thô thế này?”

“Lúc đấu giá được đúng là nhẫn, nhưng mà chiếc nhẫn đó không đẹp, ban đầu anh định sau này sẽ tìm nhà thiết kế thiết kế lại, dùng để cầu hôn.” Giọng nói Lục Thời Kì mang theo chút bất đắc dĩ: “Ai ngờ kim cương hồng còn chưa đến tay anh, em đã không thấy đâu nữa.”

“Bây giờ đưa nhẫn kim cương cho em, e là em sẽ không nhận. Nhưng mà anh nghĩ, Thẩm Yến vốn đã biết rõ anh đấu giá kim cương hồng để làm gì, nhưng cậu ấy vẫn mở miệng muốn mua lại, vậy chắc chắn là em rất thích nó, cho nên anh muốn nhanh chóng đưa đến tay em.”

Lục Thời Kì dừng lại giây lát: “Bây giờ em lại đang làm bên mảng trang sức, chắc chắn ý tưởng sẽ nhiều hơn anh, anh dứt khoát đưa kim cương thô cho em, em muốn làm thành hình dạng gì thì tùy ý thích của mình.”

Khương Ngưng suy nghĩ lời anh nói, vô thức hỏi một câu: “Vậy anh tặng trước rồi, sau này cầu hôn thì sẽ tặng cái gì?”

“Hửm? Em nói gì cơ?”

Khương Ngưng đỏ mặt, vội vàng giải thích: “Tôi không phải đang ám chỉ anh cầu hôn đâu, tôi chỉ muốn nói, anh theo đuổi người ta mà tặng ‘Pink Royal’ khởi điểm cao như vậy, sau này con đường khó đi lắm đấy.”

Lục Thời Kì khẽ cười: “Đó là chuyện của anh, bây giờ em vui là được rồi.”

“Cốc cốc…”

Tiếng gõ cửa vang lên từ bên ngoài, Khương Ngưng vội vàng nói: “Tôi phải làm việc rồi, cúp máy đây.”

Cuộc gọi bị ngắt, Khương Ngưng cất tiếng gọi: “Vào đi.”

Trợ lý Hạ Lâm bưng ly cà phê vừa pha xong vào, nhìn thấy viên kim cương hồng trên tay Khương Ngưng, ánh mắt cô ấy chợt sáng lên: “Sếp Khương, viên kim cương này lớn thật, là sản phẩm mới của mùa tới phải không?”

Khương Ngưng khẽ giật mình, bật cười: “Cô nghĩ gì vậy? Đây là ‘Pink Royal’- nữ hoàng của các loại kim cương hồng, trên thế giới chỉ có một viên duy nhất.”

Hạ Lâm vốn đã cảm thấy viên kim cương này không tầm thường, nghe Khương Ngưng giới thiệu xong, trong lòng không khỏi dâng lên sự kính nể.

Cô ấy đã nói mà, viên kim cương lớn như vậy mà làm thành trang sức thì giá phải trên trời.

Hóa ra là bảo vật riêng của sếp.

Lúc này Hạ Lâm mới để ý thấy trên bàn làm việc của Khương Ngưng còn có hộp đựng trang sức và một bó hoa hồng lớn.

Nhìn vẻ mặt rạng rỡ thậm chí có chút ngại ngùng của sếp lúc này, Hạ Lâm lập tức hiểu ra.

Sếp có tình yêu mới rồi!

Ra khỏi văn phòng, cô ấy chia sẻ phát hiện này với mấy đồng nghiệp thân thiết.

Tuy Khương Ngưng đã có một cậu con trai ba tuổi, nhưng dù sao cô cũng là thiên kim của tập đoàn Bạc Thương, em gái ruột của người đứng đầu Thẩm thị, lại sở hữu ngoại hình và vóc dáng vượt trội, hai năm nay không thiếu người theo đuổi.

Ngoài phó tổng Kỷ Thần Trạch kề vai sát cánh cùng cô, còn có cả thiếu gia nhà giàu lái xe sang đến tận cửa công ty tỏ tình.

Mọi người xôn xao bàn tán, đoán xem rốt cuộc người đàn ông nào đã chinh phục được trái tim Khương Ngưng.

Ban đầu mọi người còn cho rằng đó có thể là phó tổng Kỷ, sau lại nghe Hạ Lâm kể người đó đã tặng Khương Ngưng viên kim cương hồng “Pink Royal”, có người lập tức tra trên mạng, viên kim cương đó đã được một đại gia bí ẩn trong nước bỏ ra 35 triệu đô la Mỹ để sở hữu tại một buổi đấu giá ở Paris cách đây bốn năm.

Ngay lập tức, cuộc thảo luận của mọi người càng trở nên sôi nổi.



Buổi sáng, Kỷ Thần Trạch có một vụ kiện tụng về vi phạm bản quyền trang sức, buổi chiều thì gặp nhà cung cấp nguyên liệu để bàn về việc hợp tác.

Anh ta bận rộn xong xuôi trở về công ty, nghe thấy mọi người đang bàn tán chuyện Khương Ngưng hẹn hò.

Anh ta lập tức nhớ tới bó hoa hồng mà Khương Ngưng cầm trên tay vào buổi sáng, cả nụ cười chân thành hiện rõ trên khuôn mặt khi cô cầm điện thoại trò chuyện trong thang máy.

Các đồng nghiệp nhìn thấy anh ta thì lập tức ngừng bàn tán, chào hỏi: “Phó tổng giám đốc Kỷ!”

Kỷ Thần Trạch mặt không chút biểu cảm trở về văn phòng, vừa mở máy tính, Đoạn Khai Tễ đã gõ cửa bước vào: “Đã bảo anh phải chủ động lên rồi mà, giờ thì sếp Khương bị người ta cướp mất rồi còn đâu?”

Kỷ Thần Trạch đăng nhập email xử lý thư từ: “Cô ấy đã từ chối tôi rồi, tôi còn có thể làm gì nữa?”

Kỷ Thần Trạch nhớ lại mấy tháng trước khi cô từ chối anh ta, cô nói rằng cô chỉ muốn sống tốt với một mình Thỏa Thỏa, sẽ không tìm cha dượng cho con trai.

Bây giờ mới biết, cô chỉ là không thích anh ta.

Hiện tại gặp được người mình thích, thì ra cô cũng bằng lòng tìm cha dượng cho Thỏa Thỏa.

“Đối phương là ai vậy?” Kỷ Thần Trạch hỏi.

“Không biết, mọi người đều đang đoán già đoán non, nhưng theo lời Hạ Lâm nói, đã tặng Pink Royal thì chắc chắn là đại gia rồi. Món quà mà người ta tùy ý tặng, anh có cố gắng thêm mười năm nữa cũng không mua nổi.” Đoạn Khai Tễ tiếc nuối vỗ vai Kỷ Thần Trạch, “Lần này, e là anh thật sự không còn cơ hội nữa rồi.”

“Đối phương tặng ‘Pink Royal’?” Đôi mắt vốn dĩ ảm đạm của Kỷ Thần Trạch bỗng sáng lên.

Đoạn Khai Tễ tưởng anh ta vui quá hóa buồn, vẻ mặt đầy quan tâm sờ lên trán anh ta: “Anh không sao chứ? Tặng quà đắt như vậy, rõ ràng là đối phương rất thích sếp Khương, thế mà anh còn vui vẻ được sao?”

Kỷ Thần Trạch nghiêng đầu né tránh cái đụng chạm của Đoạn Khai Tễ, bình tĩnh nói: “Tôi không có ý hạ thấp sếp Khương, nhưng nói sự thật thì rõ là cô ấy chưa kết hôn đã có con, nếu là đại gia hàng đầu theo đuổi cô ấy, mà vừa ra tay đã tặng quà đắt đỏ như vậy, anh thấy có khả năng sao?”

Đoạn Khai Tễ nghe vậy thì sững người, cũng hoàn hồn lại.

Lời này của Kỷ Thần Trạch quả thực rất có lý.

Hai năm nay người theo đuổi Khương Ngưng tuy nhiều, nhưng gia thế có thể sánh ngang với tập đoàn Bạc Thương thì một người cũng không có.

Viên kim cương hồng Vương Giả không phải thứ người tầm thường có thể sở hữu, tiền tài và địa vị mà thiếu một thì cũng không được, kẻ như vậy ắt hẳn là người sáng suốt, không thể nào để ý đến một người phụ nữ đã có con.

Khương Ngưng quả thực rất xinh đẹp, hiện tại điều hành Venice Phi cũng rất thành công, lại là thiên kim tiểu thư của Bạc Thương, vốn dĩ người đàn ông như thế nào cũng xứng đáng với cô.

Điểm bất lợi lớn nhất của cô đó là có một cậu con trai đang đi nhà trẻ, nghe nói bố ruột của đứa bé đã mất, Khương Ngưng vẫn luôn nhung nhớ, cho nên mới sinh ra đứa bé này.

Chỉ riêng điều này, rất nhiều người đàn ông sẽ để ý.

Nhưng cũng chính vì Khương Ngưng có điểm bất lợi như vậy, cho nên Kỷ Thần Trạch mới dám thích cô.

Nếu không, với xuất thân và điều kiện của Khương Ngưng, đối với Kỷ Thần Trạch mà nói giống hệt như ánh trăng trên trời, là thứ mãi mãi có thể ngắm nhìn mà không thể chạm tới.

Suy luận như vậy, chỉ có một đáp án.

Viên kim cương hồng đó là anh trai cô – sếp Thẩm của tập đoàn Bạc Thương tặng.

Khương Ngưng không hề hẹn hò.

Trái tim vốn dĩ đã chết lặng của Kỷ Thần Trạch lại sống lại.

Tiếng giày cao gót quen thuộc vang lên ở cửa, bước vào văn phòng bên cạnh.

Chiều nay Khương Ngưng đi nhà xưởng, chắc là bây giờ mới về.

Kỷ Thần Trạch nhìn đồng hồ, đã bốn giờ rưỡi, hôm nay cô không đến nhà trẻ đón Thỏa Thỏa, vẫn còn ở công ty.

Anh ta cầm lấy tập tài liệu bên cạnh đứng dậy đi ra ngoài.

Gõ cửa phòng tổng giám đốc bên cạnh mấy tiếng, Kỷ Thần Trạch nhìn Khương Ngưng bên trong: “Hôm nay cô không cần đi đón Thỏa Thỏa à?”

Khương Ngưng chạy cả một buổi chiều vừa mới về, lúc này chân hơi đau, cô đang ngồi trước bàn làm việc: “Ban đầu tôi định đi đón thằng bé, nào ngờ bên xưởng có chút việc gấp cần xử lý, nhìn thời gian không kịp nên tôi không đi nữa.”

Kỷ Thần Trạch nói: “Nếu đã vậy, chiều nay tôi có gặp gỡ vài đối tác cung cấp nguyên liệu trang sức, có muốn trao đổi một chút không?”

“Được, vậy gọi thêm giám đốc Đoạn và giám đốc Minh cùng đến phòng họp đi.”

“Cô nghỉ ngơi một lát đi, tôi đi chuẩn bị.”

Kỷ Thần Trạch vừa rời đi, Khương Ngưng nhận được tin nhắn WeChat của Lục Thời Kì: [Anh đón Thỏa Thỏa rồi, hai bố con anh qua chỗ em nhé? Giờ qua có làm phiền em làm việc không?]

Khương Ngưng suy nghĩ giây lát: [Cũng không sao, nhưng mà hai người đến có thể phải tự chơi một lát, tôi phải họp cái đã.]

Ngồi nghỉ thêm một lúc, Khương Ngưng nghĩ bụng chắc phòng họp bên kia chuẩn bị xong rồi, bèn đứng dậy đi ra ngoài.

Trên đường đến phòng họp, cô gặp giám đốc thiết kế Minh Nguyệt cũng đang đi về phía phòng họp.

Khương Ngưng ngày thường không có dáng vẻ của sếp, quan hệ với Minh Nguyệt cũng không tệ, Minh Nguyệt chủ động lại gần: “Sếp Khương, trong công ty đều đồn cô đang yêu đương, rốt cuộc là thật hay giả vậy?”

Khương Ngưng cười lắc đầu: “Tạm thời vẫn chưa yêu đương gì.”

Nghĩ giây lát, cô bổ sung  thêm: “Nhưng sau này có thể là có khả năng.”

Minh Nguyệt nhướng mày: “Vậy là có người theo đuổi khiến cô tương đối hài lòng rồi? Là người tặng kim cương hồng đó à? Nghe nói chắc chắn là nhân vật lớn, rốt cuộc là ai vậy?”

Tới phòng họp, Kỷ Thần Trạch và Đoạn Khai Tễ đã ở bên trong, Khương Ngưng thu lại vẻ mặt đùa giỡn, nhỏ giọng nói: “Họp trước đã, lát nữa nói cho cô biết.”