Chỉ Yêu Riêng Mình Em - Dạ Tử Sân

Chương 36




Trước quầy bar phòng khách, dì Tiết lặng lẽ đun nước nóng, thỉnh thoảng lại liếc nhìn người đàn ông vừa đưa Thỏa Thỏa về. Người đàn ông này mặc vest chỉnh tề, khí chất cao quý, vô hình trung toát ra khí thế bức người. Tuy nhiên, điều khiến dì Tiết kinh ngạc nhất là khi anh đứng cạnh Thỏa Thỏa, hai người lại có ngũ quan rất giống nhau.

Người ngoài nhìn qua cũng biết hai người này nhất định có quan hệ huyết thống.

Chẳng phải cô Khương nói bố của Thỏa Thỏa mất vì tai nạn xe rồi ư? Sao bây giờ… lại đột nhiên “hồi sinh” thế này?

Không biết bản thân cô Khương có biết chuyện này không. Nhưng người đàn ông này là do cậu Thẩm Yến gọi đến, dì Tiết chỉ là người giúp việc, không tiện nhiều lời.

Nước sôi, dì ấy nhanh chóng pha trà rồi bưng đến.

Từ lúc bước vào phòng khách, Lục Thời Kì đã nhìn thấy cả một bức tường ảnh, anh đứng ở đó rất lâu để ngắm nhìn.

“Mời cậu uống nước.” Dì Tiết dịu dàng nói rồi đưa trà cho anh.

Lục Thời Kì nhận lấy, thuận tay đặt cốc nước lên bàn bên cạnh, tiếp tục ngắm nhìn những bức ảnh trên tường. Trên đó ghi lại quá trình trưởng thành của Thỏa Thỏa cùng với từng khoảnh khắc của Khương Ngưng và Thỏa Thỏa.

Trong mỗi bức ảnh, nụ cười của Khương Ngưng đều rạng rỡ và tươi tắn lạ thường.

Trước kia khi ở bên cạnh anh, cô luôn cố gắng lấy lòng anh bằng những lời ngon tiếng ngọt, cũng thường xuyên nở nụ cười trên môi. Nhưng trong ký ức của Lục Thời Kì, mỗi nụ cười đó đều không thuần khiết và chân thật bằng những bức ảnh trước mắt.

Trước đây cô thường hỏi anh rằng anh có thích cô không. Mỗi lần nghe câu hỏi này, Lục Thời Kì đều nhận thấy sự nôn nóng muốn anh thừa nhận tình cảm của cô một cách đầy toan tính.

Lúc đó anh luôn tự hỏi, cô gái này rõ ràng mới tốt nghiệp đại học, tại sao lại có lòng tham đến vậy?

Sự giả dối trong lời nói của cô không thể lay chuyển được anh, thậm chí còn khiến anh cảm thấy bực bội. Anh chỉ muốn nhìn thấy khía cạnh chân thật nhất của cô, dù chỉ là một chút thích anh cũng được.

Cô hoàn toàn không biết rằng, chỉ cần cô chịu bỏ lớp ngụy trang, dùng một chút chân thành đối đãi với anh, anh sẽ nguyện dùng cả tấm lòng để đáp lại cô.

Nhưng cho đến khi Khương Ngưng đột nhiên biến mất khỏi thế giới của anh, Lục Thời Kì vẫn không chắc rằng liệu cô có từng thích anh dù chỉ một chút hay không.

Nhưng người cũng đã không còn bên cạnh, anh so đo những điều này còn có ý nghĩa gì? Những năm qua đối với anh mà nói, chỉ cần có thể tìm thấy cô thì mọi thứ đều không còn quan trọng nữa.

Chỉ là anh không ngờ rằng mình tìm kiếm nhiều năm như vậy, kết quả người đó lại ở ngay trước mắt.

Anh thường nghe Thẩm Yến nhắc đến em gái mình, khoe khoang cháu trai Thỏa Thỏa của mình ngoan ngoãn, đáng yêu và đẹp trai như thế nào. Mỗi lần nghe thấy anh đều không để tâm, cứ thế bỏ lỡ hết lần này đến lần khác. Nào ngờ đâu cô em gái Tiểu Ngũ trong miệng anh ấy lại chính là người trong lòng anh bấy lâu nay tìm kiếm.

Thỏa Thỏa, là con trai của anh và Khương Ngưng.

Lục Thời Kì cảm thấy số phận đang trêu ngươi anh. May mà cuối cùng ông trời cũng không bạc đãi anh.

Nếu Khương Ngưng là em gái của Thẩm Yến, vậy thì việc cô tiếp cận anh lúc trước không thể là vì tiền, nhất định là có nguyên nhân khác.

Anh đang trầm tư, bỗng cảm thấy tay áo bị ai đó kéo nhẹ.

Lục Thời Kì cúi đầu xuống, Thỏa Thỏa đang ngẩng đầu nhìn anh: “Chú ơi, không phải chú khát nước mới muốn vào nhà cháu uống nước sao ạ? Sao chú cứ nhìn mãi mà không uống vậy?”

Lục Thời Kì xoa đầu cậu bé, cất giọng ôn hòa: “Nóng quá, chú đợi một lúc rồi mới uống.”

Thỏa Thỏa theo ánh mắt của anh nhìn về phía bức tường ảnh.

Một lát sau, cậu bé lại nhìn Lục Thời Kì: “Chú ơi, chú cứ nhìn ảnh của cháu và mẹ cháu rất lâu, chú là đang nhìn mẹ cháu sao?”

Lục Thời Kì khẽ giật mình, hỏi ngược lại cậu bé: “Tại sao cháu lại nghĩ chú đang nhìn mẹ cháu mà không phải đang nhìn cháu?”

“Bởi vì cháu đang ở ngay trước mặt chú mà.” Cậu bé bĩu môi, “Nhưng chú lại cứ nhìn vào ảnh.”

Nói đến cuối, ánh mắt Thỏa Thỏa nhìn Lục Thời Kì đầy vẻ khẳng định: “Chắc chắn chú đang nhìn ảnh mẹ cháu!”

Đứa trẻ này còn thông minh hơn Lục Thời Kì tưởng rất nhiều, anh mỉm cười cúi người bế cậu lên.

Nghĩ đến điều gì đó, anh hỏi: “Bà ngoại cháu họ Khương đúng không? Mẹ cháu theo họ bà ngoại sao?”

Thỏa Thỏa “vâng” một tiếng: “Nhưng cháu chưa từng gặp bà ngoại, mẹ nói bà ngoại nhìn thấy con trai sẽ phát điên, nhưng bà ngoại không phải là không thích Thỏa Thỏa, mà là do bà bị bệnh.”

Lời nói của Thỏa Thỏa khiến Lục Thời Kì nhớ đến căn biệt thự nhỏ mà Khương Ngưng từng sống ở trấn cổ Hạc Kiều.

Bà cụ trong trấn cổ nói Khương Ngưng trước kia thường xuyên bị nhốt, ban đêm còn nghe thấy tiếng khóc. Sau đó có người xuất hiện đưa cô đi, người đó hẳn là Thẩm Yến.

Bóng dáng gầy gò mà năm nhất đại học anh nhìn thấy ở nhà họ Thẩm lại dần hiện lên trong đầu.

Thì ra đó chính là Khương Ngưng.

Nói chính xác thì đó mới là lần đầu tiên họ gặp nhau.

Khi ấy cô gái co ro trong góc, làn da trắng bệch kiểu bệnh tật.

Rõ ràng ánh nắng mặt trời đang chiếu vào người cô, nhưng khi nhìn qua, anh vẫn cảm thấy cả người cô như bị mây đen bao phủ, dù là ánh nắng chói chang cũng không thể xua tan được.

Lục Thời Kì vô thức muốn đến gần nhìn thử, nhưng bị Thẩm Yến ngăn lại: “Cậu đừng qua đó, sẽ dọa con bé đấy.”

“Em gái tôi trước kia bị người phụ nữ đó đưa đi, vừa mới được tôi tìm về. Con bé hơi bị trầm cảm, từ khi về nhà cũng không thích nói chuyện với ai, hằng ngày chỉ cuộn mình phơi nắng đến khi mặt trời lặn mới chịu về phòng.”

“Lục Nhị, trước kia tôi luôn cảm thấy người phụ nữ đó thật nhẫn tâm, rõ ràng đều là con do bà ta sinh ra, vậy mà chỉ mang theo con gái, bỏ mặc tôi và Thẩm Tịch ở lại nhà họ Thẩm không đoái hoài.” Thẩm Yến nhìn em gái ở phía xa, đáy mắt tràn đầy thương xót, “Bây giờ mới biết, hóa ra con bé bị đưa đi mới là bi kịch, con bé sống còn khó khăn hơn cả tôi và Thẩm Tịch.”

Lục Thời Kì biết Thẩm Yến có thành kiến rất sâu với mẹ của mình, đến cả tên cũng không muốn nhắc đến. Cho nên anh đương nhiên cho rằng, sau khi đưa em gái về nhà anh ấy sẽ đổi họ của cô thành họ Thẩm, kết quả không phải vậy.

Nhưng nghĩ lại cũng đúng, đối với Thẩm Yến mà nói, sự căm ghét mà anh ấy dành cho bố mình cũng không ít hơn so với mẹ. Trong mắt anh ấy, dù là theo họ cha hay họ mẹ cũng như nhau, quả thực không cần thiết phải cố ý đổi họ cho em gái.

Khương Ngưng đã trải qua những điều như vậy, về sau có thể trở nên hoạt bát vui vẻ đã là rất khó khăn rồi. Làm sao có thể hy vọng trong chuyện tình cảm cô có thể giống như những cô gái bình thường khác được.

Có lẽ cô tiếp cận anh thật sự chỉ là hy vọng anh có thể thích cô.

Cô muốn tìm một người đàn ông yêu thương cô hết lòng để kết hôn, chỉ vậy mà thôi.

Cho nên cô mới nhiều lần hỏi anh có thích cô không, có muốn kết hôn với cô không.

Nếu Lục Thời Kì sớm biết Khương Ngưng chính là em gái của Thẩm Yến, biết được những chuyện cô đã trải qua, chắc hẳn anh sẽ bằng lòng cho cô thêm chút kiên nhẫn. Chứ không phải là khi cô nhiều lần hỏi han lại vô tình từ chối, dội cho cô gáo nước lạnh, cuối cùng càng đẩy cô ra xa hơn.

Cho dù cô thật sự không thích anh, nhưng khi cô tràn đầy nhiệt tình mong chờ anh cho cô một câu trả lời mà lại bị anh lạnh lùng cự tuyệt, chắc chắn cô cũng sẽ rất thất vọng.

Anh hy vọng cô có thể chân thành trên chuyện tình cảm một chút, dù chỉ là thích anh một tí ti cũng được.

Nhưng chưa từng nghĩ đến, có lẽ bản thân cô là một người nhạy cảm trong chuyện tình cảm, anh không thừa nhận thích cô thì trái tim cô sẽ vĩnh viễn không thể mở lòng với anh.

Giữa hai người, đáng lẽ ra anh nên là người thấu hiểu bao dung và chủ động đến gần cô.

Thế nhưng anh không những không làm vậy mà ngược lại còn tức giận vì cô giả tạo, lạnh lùng nói những lời cay nghiệt với cô.

Lục Thời Kì cảm thấy trái tim bỗng nhiên nhói đau, hối hận không kịp.

Anh đúng là tự làm tự chịu.

“Chú ơi, trà nguội hết rồi, sao chú chưa uống ạ?” Thỏa Thỏa hỏi.

Lục Thời Kì đang suy nghĩ miên man thì bị kéo về thực tại, khi cất tiếng giọng nói có chút khàn khàn: “Mẹ cháu khi nào thì về?”

Thỏa Thỏa lắc đầu: “Cậu chỉ nói là hôm nay thôi ạ.”

Cậu bé chớp chớp hàng mi nhìn Lục Thời Kì: “Chú không phải đến nhà cháu uống nước, chú muốn đợi mẹ cháu về đúng không? Người lớn không được nói dối đâu nhé.”

“Ừm.” Lục Thời Kì không giấu giếm cậu bé, “Chú muốn gặp mẹ cháu.”

Thỏa Thỏa mím môi, ngừng động tác nghịch cà vạt của Lục Thời Kì, ngập ngừng muốn nói lại thôi: “Vậy, chú là bố của cháu ạ?”

Chưa đợi Lục Thời Kì lên tiếng, cậu bé lại nói: “Trông chú giống hệt người bố trong ảnh của cháu, lại còn quen biết mẹ cháu nữa, cậu cháu còn bảo chú đến nhà trẻ đón cháu, chú chắc chắn là bố của cháu rồi!”

Đôi mắt Thỏa Thỏa sáng lấp lánh, mừng rỡ hỏi: “Vậy là sau này cháu cũng có bố rồi sao?”

Lục Thời Kì nhìn sự phấn khích trong đáy mắt con trai, nhẹ nhàng đáp: “Chú là bố của cháu, nhưng có thể làm bố cháu hay không lại không phụ thuộc vào chú, phải là mẹ cháu gật đầu mới được.”

Khuôn mặt xinh xắn của Thỏa Thỏa ngập tràn vẻ khó hiểu: “Vì sao ạ?”

“Bởi vì những năm qua chỉ có mẹ cháu nuôi nấng cháu, chú chưa từng làm tròn trách nhiệm của một người bố. Nếu bây giờ tự ý bảo cháu gọi chú là bố, chú sợ mẹ cháu sẽ không vui. Mẹ cháu là người chú rất yêu, chú không nỡ khiến mẹ cháu buồn, cho nên chúng ta phải nghe lời mẹ cháu.”

“Ra là vậy.” Thỏa Thỏa nghiêm túc suy nghĩ, “Vậy chú đợi mẹ cháu về rồi hỏi mẹ xem sao, nếu mẹ đồng ý, cháu sẽ gọi chú là bố.”

Tuy nhiên, hôm nay được gặp bố là Thỏa Thỏa đã rất vui rồi.

Cậu bé lại quay sang an ủi Lục Thời Kì: “Chú đừng lo lắng, cậu nói mẹ cháu là người dễ rung động, mẹ rất thích chú, chú là người đàn ông mẹ yêu nhất, sau khi chú mất, mẹ vì quá yêu chú nên mới sinh cháu ra, còn nói sau này sẽ không kết hôn nữa.”

Nói đến đây, Thỏa Thỏa nhớ ra một chuyện: “Ơ, người chết không phải đều sống trên trời sao ạ?”

“Sao chú có thể từ ngôi sao biến thành người, rồi từ trên trời xuống đây ạ?” Đôi mắt Thỏa Thỏa càng thêm lấp lánh, nhìn Lục Thời Kì đầy vẻ sùng bái, “Ngầu quá đi, chú dạy cháu được không?”

Lục Thời Kì: “…”

Lúc này, trong sân dường như có tiếng động.

Khương Ngưng đã về.



Khương Ngưng dừng xe, bước xuống từ ghế lái, tiện tay xách theo túi lớn túi nhỏ từ ghế sau.

Cô diện chiếc váy hoa nhí cổ điển kiểu Âu, khoác ngoài chiếc áo gió màu đen, đầu đội mũ beret, mái tóc dài xoăn nhẹ buông xõa, đôi môi đỏ mọng, mặt mày xinh xắn, từ đầu đến chân toát lên vẻ tinh tế.

Chuyến đi Paris lần này thu hoạch khá nhiều, không chỉ mua được quần áo trang sức mà còn tìm được cảm hứng mới trong việc đưa thương hiệu trang sức Venice Phi lên hàng đầu.

Tâm trạng Khương Ngưng rất tốt, bước chân nhẹ nhàng đi vào nhà, vừa vào cửa đã nôn nóng gọi: “Cục cưng Thỏa Thỏa của mẹ ơi, mau ra xem mẹ mới mua được váy mới này, đẹp như tiên nữ luôn!”

Giọng nói vừa dứt, cô nhìn thấy trong nhà có một vị khách không mời mà đến.

Trong phòng khách, người đàn ông cao lớn mặc tây trang chỉnh tề đang bế con trai cô đi lại đây.

Hai người có đường nét khuôn mặt giống nhau, đặt cạnh nhau y như Lục Thời Kì phiên bản lớn và Lục Thời Kì phiên bản nhỏ!

Thỏa Thỏa vui mừng vẫy tay với Khương Ngưng, chia sẻ tin vui: “Mẹ ơi, mẹ ơi, mẹ mau nhìn xem, người đàn ông mẹ yêu nhất từ trên trời rơi xuống rồi này, có phải rất bất ngờ không ạ?”

Khương Ngưng nhìn Lục Thời Kì, ánh mắt giao nhau, cô cảm thấy đầu óc trống rỗng, trực tiếp đơ ra.

Khuôn mặt vốn tinh xảo trong nháy mắt trở nên trắng bệch, nụ cười trên môi cũng theo đó cứng lại.

Lục Thời Kì đặt Thỏa Thỏa xuống, ánh mắt sâu thẳm khóa chặt lấy cô, từng bước tiến về phía cô.

Người đàn ông mang gương mặt lạnh lùng, đôi mắt đen láy sâu thẳm nhìn cô như dã thú rình mồi, khiến Khương Ngưng vô cớ ngửi thấy mùi nguy hiểm.

Bốn năm không gặp, cô không có thời gian để nghĩ xem người đàn ông bốn năm nay đứng đầu giới thượng lưu, sự nghiệp vang danh, sống sung sướng tự tại này tại sao lại đột nhiên chạy đến nhà cô, còn dùng ánh mắt này nhìn cô.

Bị anh nhìn chằm chằm, trong lòng Khương Ngưng dâng lên nỗi hoang mang, cô theo bản năng lùi lại hai bước, ném đồ đạc trong tay xuống đất, xoay người muốn bỏ chạy ra ngoài.

Lục Thời Kì thấy vậy liền sải bước tiến lên, túm lấy cổ tay cô chặn lại ở cửa.

Khương Ngưng dựa lưng vào cửa, ngẩng đầu lên, bóng dáng cao lớn của người đàn ông bao phủ lấy cô. Cổ tay cô vẫn bị bàn tay to lớn ấm áp của người đàn ông kiềm chế, không thể động đậy.

“Em chạy gì chứ?” Giọng anh trầm thấp, hơi thở ấm áp phả vào mặt cô có chút dồn dập.

Bởi vì đứng rất gần nên Khương Ngưng có thể nghe thấy nhịp tim đập thình thịch của anh, hòa cùng với nhịp tim của cô.

Trong phút chốc, hơi thở của cô như bị anh làm cho rối loạn.

Một lúc sau, cô mới lấy lại bình tĩnh, ngước mắt nhìn anh: “Sao anh lại ở đây?”

Lục Thời Kì nhếch môi: “Không phải Thỏa Thỏa nói với em rồi sao, chết đi sống lại, từ trên trời rơi xuống đấy.”

Khương Ngưng: “…”

Trong lòng Khương Ngưng bây giờ đầy ắp nghi vấn, rốt cuộc Lục Thời Kì phát hiện ra như thế nào?

Chẳng lẽ anh cả dẫn Thỏa Thỏa ra ngoài chơi nên bị anh bắt gặp?

Thỏa Thỏa chạy tới: “Mẹ ơi, hóa ra người chết có thể sống lại, bố không ở trên trời nữa, sau này mẹ sẽ không vì bố mất mà buồn bã đau lòng nữa, mẹ có vui không ạ?”

Khương Ngưng: “…..”

Vui cái con khỉ!

Thảo nào lúc cô về thấy trước cổng có dừng một chiếc xe, thì ra là của Lục Thời Kì.

Anh chẳng những không thích cô, không muốn kết hôn với cô, mà càng không có ý định muốn có con cái. Thế nên cô đã tránh xa anh, nhường lại anh cho công việc mà anh yêu thích nhất.

Khương Ngưng không biết bây giờ anh đột nhiên xuất hiện là muốn làm gì. Chẳng lẽ nhìn thấy Thỏa Thỏa của cô thông minh đáng yêu, được người khác yêu thích, nên anh muốn giành con trai với cô?

Suy đoán này khiến trong lòng Khương Ngưng hơi giật mình, trên mặt không khỏi nghiêm nghị thêm vài phần.

Có vài lời cô không muốn để Thỏa Thỏa nghe thấy, bèn nhìn Lục Thời Kì: “Anh ra ngoài với tôi một lát.”

Khương Ngưng và Lục Thời Kì đi ra sân, thấy Thỏa Thỏa muốn đi theo, cô chặn cậu bé ở cửa: “Người lớn nói chuyện trẻ con không được nghe trộm, con ở trong nhà đợi đi.”

Thỏa Thỏa bĩu môi không vui, ngoan ngoãn dừng bước.

Trong sân gió nhẹ thổi qua, đưa đến từng đợt hương hoa thoang thoảng.

Sau khi Khương Ngưng đứng yên, xác định Thỏa Thỏa không đi theo, cô đi thẳng vào vấn đề với Lục Thời Kì: “Thỏa Thỏa là con trai của tôi, tốt nhất anh đừng có ý đồ gì với nó, nếu không anh cả của tôi chắc chắn sẽ không bỏ qua cho anh. Anh có tiền có thế, nhà chúng tôi cũng không phải dễ bắt nạt, hơn nữa đây là Lan Thành, không phải địa bàn của anh, bất kể anh có suy nghĩ gì thì tốt nhất nên kiềm chế lại, nếu không sẽ không có kết quả tốt đẹp đâu.”

Cô hù dọa một hồi, lại dùng lý lẽ: “Công việc của anh bận rộn như vậy, cũng không có thời gian dạy dỗ chăm sóc thằng bé, nó đi theo anh cũng không phải là lựa chọn tốt đẹp gì. Hơn nữa vốn dĩ anh cũng không thích đứa con ngoài ý muốn này, tôi thấy anh có thể xem như nó không tồn tại, cứ làm việc và sống như bình thường, chỉ cần anh đảm bảo sau này không xuất hiện nữa, mẹ con chúng tôi nhất định cũng sẽ không chủ động đi trêu chọc anh, gây thêm phiền phức cho anh.”

Cô nói một hơi rồi dừng lại, đợi hồi lâu mà người đàn ông đối diện vẫn chậm chạp không đáp lại, chỉ im lặng nhìn cô.

Khương Ngưng thầm nghĩ hay là cô dọa chưa đủ mạnh, đang định nói thêm gì đó, ví dụ như anh Hai (anh họ) của cô Thẩm Quân Chu là đội trưởng đội cảnh sát hình sự, bảo anh tốt nhất đừng quá kiêu ngạo.

Còn chưa kịp sắp xếp từ ngữ, Lục Thời Kì rốt cuộc cũng lên tiếng: “Em nói xong chưa?”

Giọng nói của anh ôn hòa, khi nhìn cô đáy mắt cũng dịu dàng như nước, dường như có chút… cưng chiều.

Khương Ngưng: “?”

Thái độ của anh nằm ngoài dự đoán, Khương Ngưng bị ánh mắt khác thường của anh nhìn chằm chằm như thế, trong lòng không khỏi đánh trống, lời định nói tiếp để đe dọa anh nghẹn lại trong cổ họng, lúc mở miệng lần nữa khí thế cũng yếu đi vài phần: “….Cũng kha khá rồi.”

“Vậy đến lượt anh.”

Lục Thời Kì tiến lên một bước đến gần cô, nhìn sâu vào đôi mắt ngày đêm anh nhung nhớ.

Bốn năm trước, lúc cô vừa mới rời đi, Lục Thời Kì rất tức giận.

Rõ ràng là cô tự ý xông vào cuộc sống của anh, vậy mà nói đi là đi được sao?

Anh tự nhủ, nhất định phải hỏi cho ra lẽ rằng tại sao cô lại bỏ đi không lời từ biệt, cho dù là vì chuyện đêm đó anh từ chối kết hôn mà cô không vui thì cô cũng nên cho anh cơ hội giải thích, lúc ấy anh thật sự không biết đó là cơ hội cuối cùng của bọn họ.

Nửa năm sau khi cô rời đi, anh rất muốn hỏi cô rằng cô luôn miệng nói thích anh, nhưng lại bỏ đi vô cùng dứt khoát, rốt cuộc trong lòng cô có vị trí của anh hay không.

Một năm sau khi cô rời đi, mọi oán giận trong lòng anh đều tan biến, chỉ còn lại nỗi nhớ nhung da diết.

Anh nghĩ, nhất định phải tìm được cô, nhất định phải nói cho cô biết rằng anh từ chối hôn sự không phải vì không thích cô mà chỉ mong cô thật lòng yêu anh.

Anh muốn nói xin lỗi cô, từ nay về sau anh sẽ không bao giờ nói một đằng làm một nẻo nữa.

Rồi sau đó anh chỉ muốn nói với cô, anh không cần cô phải yêu anh nhiều, cho dù cô chỉ yêu tiền của anh cũng không sao, những năm qua anh đã kiếm được rất nhiều tiền, anh có thể cho cô tất cả.

Anh chỉ cầu xin cô ở lại bên cạnh anh.

Cho đến bây giờ, cô thực sự đang đứng trước mặt anh.

Đây là cảnh tượng đã xuất hiện vô số lần trong giấc mơ của Lục Thời Kì, nhưng lại hoàn toàn khác với những gì anh tưởng tượng.

“Lúc đó em mang thai, sao không nói cho anh biết?” Giọng anh khàn đặc như đang cố kìm nén điều gì đó.

Khương Ngưng ngước mắt lên, nhìn thấy đuôi mắt anh không biết từ lúc nào đã nhuốm một màu đỏ hoe.

Cô còn chưa kịp lên tiếng, người đàn ông đã ôm chầm lấy cô, siết chặt cô trong vòng tay.

Cái ôm của anh rất chặt, khiến Khương Ngưng cảm thấy hơi khó thở, vô thức muốn phản kháng, bên tai lại vang lên tiếng thì thầm nghẹn ngào của anh: “Ngưng Ngưng, xin lỗi em…”

“Anh đã tìm em bốn năm rồi, anh cứ ngỡ sẽ không bao giờ tìm thấy em nữa.”