Chỉ Yêu Riêng Mình Em - Dạ Tử Sân

Chương 27




Lâu ngày không tụ tập, Khương Ngưng, Trình Vân Anh và Thẩm Tịch cùng nhau ra ngoài ăn bữa tối, Thẩm Tịch mời.

Sau bữa tối, Trình Vân Anh lái xe về nhà, Thẩm Tịch đưa Khương Ngưng về chỗ ở của mình trước.

Chuyện Khương Ngưng mang thai, trước khi Thẩm Yến đồng ý, Thẩm Tịch không dám để ông nội biết. Hai anh em thương lượng với nhau, nhất trí quyết định bên phía ông nội để Thẩm Yến nói sẽ ổn thỏa hơn.

Vì vậy, điều quan trọng nhất lúc này là khiến Thẩm Yến chấp nhận.

Khương Ngưng hơi mệt, đến chỗ Thẩm Tịch thì tắm rửa chuẩn bị đi ngủ.

Tắm xong thấy khát nước, cô ra ngoài rót nước, vừa hay thấy Thẩm Tịch đang đứng trước cửa sổ sát đất ở phòng khách gọi điện thoại cho Thẩm Yến.

“Em mắng con bé rồi, nhưng nó nhất quyết muốn sinh đứa bé ra, cứ khóc lóc om sòm làm em cũng hết cách với nó.”

“Ai bảo anh thông đồng với con bé, bây giờ lại đổ hết lên đầu em? Cho dù hôm nay người gặp Tiểu Ngũ là anh, nếu như con bé không muốn, em không tin anh có thể lôi em ấy đi bỏ đứa bé được. Anh dám làm như vậy, chắc chắn em ấy sẽ ghi hận anh.”

“Mang thai sinh con đúng là chuyện lớn, nhưng Tiểu Ngũ nói em ấy đã suy nghĩ kỹ rồi, em ấy không định kết hôn, có một đứa con bên cạnh chẳng phải rất tốt sao? Hai anh em chúng ta chẳng lẽ không nuôi nổi hai mẹ con em ấy?”

“…Bây giờ đúng là em không kiếm được bao nhiêu, đợi sau này em hát nổi tiếng rồi, mở concert nhất định có thể kiếm được rất nhiều. Hơn nữa, chẳng phải còn có anh à? Anh kiếm đủ là được rồi, dù sao cũng sẽ không để Tiểu Ngũ phải chịu khổ.”

“Em thấy Tiểu Ngũ muốn sinh con cũng không có gì sai, em ấy đã trưởng thành rồi, chúng ta dù là anh trai cũng không thể can thiệp quá nhiều, phải tôn trọng lựa chọn của em ấy.”

Đầu dây bên kia, Thẩm Yến vẫn đang mắng Thẩm Tịch xối xả, Thẩm Tịch quay đầu lại thấy Khương Ngưng đang bưng cốc nước đứng cách đó không xa, trông có vẻ hơi lo lắng cho anh ấy.

Thẩm Tịch vội vàng xua tay với cô, ra hiệu cô về phòng trước, anh ấy tự giải quyết được.

Khương Ngưng về phòng đợi khoảng mười phút, Thẩm Tịch gửi tin nhắn cho cô: [Xong rồi.]

Khương Ngưng thở phào nhẹ nhõm, nhắn lại cho Thẩm Tịch: [Cảm ơn anh, anh trai em giỏi quá!]

Thẩm Tứ: [Phải thế chứ.]

[Anh cả chỉ là nhất thời khó chấp nhận chuyện em mang thai còn muốn sinh con, phải để anh ấy trút giận đã. Đợi trút giận xong bình tĩnh lại, anh ấy đương nhiên sẽ tôn trọng quyết định của em.]

Khương Ngưng: [Ừm, chuyện khiến em hạnh phúc nhất trên đời là có được hai người anh trai tốt.]

Thẩm Tứ: [Chủ yếu là có anh, sau đó mới đến Thẩm Yến.]

Thẩm Tứ: [Ngủ sớm đi, bây giờ em phải nghỉ ngơi nhiều, đừng thức khuya.]



Ba ngày sau Thẩm Yến mới từ nước ngoài trở về, âu phục giày da, phong trần mệt mỏi.

Tuy Thẩm Tịch nói đã “xử lý” ổn thỏa rồi, nhưng lúc nhìn thấy Thẩm Yến, Khương Ngưng vẫn không khỏi hồi hộp.

Người đàn ông ngồi ở vị trí chính giữa trên ghế sofa phòng khách, Khương Ngưng và Thẩm Tịch đứng cạnh nhau. Anh ấy ngồi im không nói một lời, cứ nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ, khiến người ta vô cớ thấy hoảng sợ.

Cảnh tượng như vậy trước đây khi Khương Ngưng cùng Thẩm Tịch gây chuyện cũng thường xuyên xảy ra, lúc đó thường là Thẩm Tịch thay cô gánh vác.

Nhưng lần này thì khác.

Khương Ngưng biết, cuối cùng cô vẫn phải tự mình đối mặt.

Hoàn hồn lại, Khương Ngưng tiến lên một bước: “Anh cả, em…”

“Quyết định rồi sao?” Thẩm Yến đột nhiên lên tiếng, cắt ngang lời Khương Ngưng, “Có một số việc một khi đã lựa chọn, sẽ không có thuốc hối hận.”

“Em sẽ không hối hận.”

“Chuyện tương lai, bây giờ em biết thế nào được? Em nói sau này em không kết hôn chẳng qua chỉ dỗ được cái tên ngốc Thẩm Tịch kia thôi, anh đây không phải Thẩm Tịch. Một tên nghèo kiết xác phẩm hạnh chẳng ra sao cũng có thể mê hoặc em đến nửa năm không về nhà, sau này có lấy chồng hay không còn khó nói lắm.” Thẩm Yến nhìn cô em gái với vẻ mặt đầy ẩn ý, “Tiểu Ngũ, bây giờ em nhất quyết muốn sinh con cho một người đã khuất, là vì em vẫn còn yêu cậu ta. Nhưng thời gian lâu dần nếu em lại phải lòng người khác, đứa trẻ này phải làm sao đây? Em đã từng nghĩ đến vấn đề này chưa?”

Thẩm Tịch nghe anh cả nói mình là tên ngốc thì hơi không phục, định cãi lại vài câu, nhưng khi nghe thấy câu sau, anh ấy nhất thời cũng nhìn sang Khương Ngưng: “Tiểu Ngũ, đừng nói là em vẫn còn ý định kết hôn đấy chứ? Tỉnh táo lại đi, trên đời này không ai xứng với em gái tốt của anh đâu?”

Thẩm Yến cau mày quát: “Anh đang hỏi Tiểu Ngũ, em xen vào làm gì, đứng sang một bên.”

Thẩm Tịch: “…”

Đối mặt với sự chất vấn nghiêm khắc của anh cả, Khương Ngưng thoáng sửng sốt, sau đó nói: “Anh cả, em đã quyết định sinh đứa bé ra, sao có thể có người đàn ông nào khiến em xem trọng hơn con của mình được?”

“Sao lại không thể?”

Khương Ngưng biết, người anh ấy nói là mẹ Khương Hoa.

Nếu không phải vì trong lòng Khương Hoa quá xem trọng Thẩm Thanh An, thì sau khi Thẩm Thanh An phản bội bà, bà cũng sẽ không kiên quyết bỏ rơi Thẩm Yến và Thẩm Tịch đến nay không hỏi han gì.

Thẩm Yến và Thẩm Tịch lớn lên trong hoàn cảnh không cha không mẹ, Thẩm Yến lo lắng sau này Khương Ngưng sẽ yêu người khác, từ đó bỏ rơi đứa trẻ này, khiến đứa trẻ này trở thành trẻ mồ côi.

Khương Ngưng mím môi, dường như đang nghiêm túc suy nghĩ, lúc ngẩng đầu lên lại vô cùng trịnh trọng nhìn Thẩm Yến: “Anh cả, xin anh tin tưởng em, em tuyệt đối sẽ không như vậy.”

Trong mắt Thẩm Yến, Khương Ngưng vẫn chỉ là một đứa trẻ chưa lớn, cần người che chở, bây giờ cô lại mang thai, hùng hồn nói muốn sinh đứa bé ra, thật sự quá là trẻ con.

Có lẽ cô căn bản không hiểu, một khi đã quyết định sinh đứa trẻ này ra thì trách nhiệm mà cô phải gánh vác trên vai là rất lớn.

Trên đường về nước, lúc chưa gặp Khương Ngưng, anh ấy vẫn cảm thấy chuyện này rất hoang đường, không ngừng dặn lòng sau khi về nhất định phải ngăn cản quyết định bốc đồng nhất thời của cô.

Giờ phút này nhìn thấy vẻ kiên định của cô, Thẩm Yến mới phát hiện ra nửa năm ở Đồng Thành này cô đã trưởng thành hơn rất nhiều.

Khuôn mặt nghiêm nghị của Thẩm Yến rốt cuộc cũng dịu đi đôi chút, nghĩ đến việc cô còn đang mang thai, anh ấy ôn hòa nói: “Đừng đứng nữa, ngồi xuống nói chuyện.”

Khương Ngưng đi tới ngồi xuống bên cạnh Thẩm Yến, lại nghe anh ấy thở dài nói: “Em không còn nhỏ nữa, cũng nên có chủ kiến của riêng mình, anh tuy có thể che chở cho em cả đời, nhưng không thể quyết định cuộc đời của em. Em đã quyết định rồi, sau này đừng để bản thân phải hối hận là được.”

Thấy Thẩm Yến không còn mắng mình nữa, Khương Ngưng hoàn toàn yên tâm, ngoan ngoãn gật đầu: “Anh, anh yên tâm đi, Tiểu Ngũ lớn rồi, biết phải chịu trách nhiệm cho quyết định của mình. Đứa nhỏ này không có cha, chỉ có thể dựa vào em, em nhất định sẽ rất yêu thương nó.”

“Ai nói chỉ có thể dựa vào em?” Thẩm Yến hiếm khi cười, “Đừng có gánh hết trách nhiệm lên người mình, đứa bé còn có hai người cậu mà.”

Thẩm Yến đưa tay xoa đầu cô: “Tiểu Ngũ, bất kể em quyết định thế nào thì đều có anh ở bên cạnh em, em không phải một mình.”

Khương Ngưng nghe mà cảm động, tựa vào vai Thẩm Yến, trong lòng chua xót: “Vâng, em còn có anh trai.”

Thẩm Yến sực nhớ tới gì đó, lấy ra một chiếc hộp đựng trang sức tinh xảo, đưa cho Khương Ngưng: “Quà nhỏ cho em.”

Khương Ngưng vội vàng ngồi thẳng dậy mở ra xem, bên trong là một viên đá quý màu đỏ hồng.

Cô thích các loại đá quý hiếm có, Thẩm Yến thường xuyên đi công tác xa, gặp được cái nào thích hợp đều mang về cho cô.

Thấy cô thích thú ngắm nghía viên đá quý, ánh mắt Thẩm Yến dịu lại: “Ban đầu anh định mang một viên kim cương hồng về cho em, kết quả bị người ta mua mất rồi. Vì là người quen nên anh không tiện tranh giành, viên hồng ngọc này tuy không bằng viên kia, nhưng em chơi tạm đi, sau này gặp viên nào đẹp hơn anh sẽ bù cho em.”

Viên hồng ngọc này đã được xem là loại thượng hạng, vậy mà anh cả lại nói không bằng kim cương hồng.

Khương Ngưng nhìn anh ấy: “Anh, viên kim cương hồng mà anh nói có phải là viên ‘Pink Royal’ hiếm có kia không?”

“Ừm.” Thẩm Yến thấy cô có thể gọi tên, hẳn là đã tìm hiểu qua, anh ấy nhìn cô: “Em muốn viên đó từ lâu rồi à?”

“Cũng không hẳn.” Khương Ngưng xoay xoay viên đá quý trước ánh sáng từ cửa sổ, “Màu sắc viên này đã rất đẹp rồi, em rất thích.”

Cô nhìn Thẩm Yến, “Anh có thể mang quà về cho em, chứng tỏ là anh không giận em nữa, em đã rất vui rồi.”

Thẩm Yến bất đắc dĩ thở dài: “Anh làm sao mà giận em được, anh chỉ sợ em chịu khổ thôi.”

“Hai người giỏi thật, xem em như không khí ấy nhỉ.” Thẩm Tịch vắt chéo chân ngồi trên ghế sofa đơn, dáng vẻ cà lơ phất phơ, “Anh cả, anh đừng có thiên vị như vậy chứ, anh đi công tác về cũng không thấy mang quà cho em.”

Thẩm Yến lườm anh ấy: “Em lớn rồi mà còn muốn quà gì nữa?”

Thẩm Tịch tặc lưỡi hai tiếng, nhìn Khương Ngưng: “Tiểu Ngũ, thấy anh cả hai mặt chưa, rõ ràng anh chỉ sinh sớm hơn em vài phút mà anh đã thành người lớn rồi, còn em vẫn là đứa con nít được cưng chiều.”

Khương Ngưng cẩn thận cất viên đá quý vào hộp, chìa tay về phía Thẩm Tịch: “Hết cách rồi, không chỉ anh cả mà ngay cả ông nội cũng hay gọi anh là lão Tứ, gọi em là Tiểu Ngũ, anh già (lão), em nhỏ (tiểu).”

Thẩm Tịch: “….Sói con gian xảo, là ai lúc trước năn nỉ anh nói giúp với anh cả hả?”

“Bớt giỡn đi.” Thẩm Yến nhìn Thẩm Tịch, “Số tiền kiếm được từ việc ca hát của em không đủ cho em tiêu xài sao?”

Từ ngày Thẩm Tịch khăng khăng muốn vào giới giải trí, không chịu tiếp nhận chức vụ mà Thẩm Yến sắp xếp, thẻ của Thẩm Tịch đã bị Thẩm Yến phong tỏa.

Nghe vậy, Thẩm Tịch lập tức cười hì hì: “Cuộc sống đúng là có chút khó khăn, nếu anh chịu cho thêm một ít, em nhất định sẽ không chê nhiều. Anh, anh cho em tiền không thiệt đâu, xem như là đầu tư đi, em trai anh tuyệt đối là một cổ phiếu tiềm năng, đợi sau này em kiếm được nhiều tiền, nhất định sẽ báo đáp anh gấp bội.”

“Thẻ của em anh đã bảo người ta mở khóa rồi, anh muốn xem xem em có thể làm nên trò trống gì.” Thẩm Yến nói xong liền đứng dậy, “Anh về nhà tổ trước, chuyện của Tiểu Ngũ phải nói trực tiếp với ông nội.”

Trước khi rời đi, Thẩm Yến lại nhìn Khương Ngưng: “Người đàn ông kia tên gì, ở Đồng Thành địa chỉ ở đâu, với lại lai lịch thế nào?”

Thẩm Yến hỏi bất ngờ khiến Khương Ngưng có chút lắp bắp: “Anh ấy…”

“Thôi bỏ đi.” Thẩm Yến lại đột nhiên cắt ngang lời cô, “Dù sao thì sau này người đó cũng chẳng còn liên quan gì đến nhà chúng ta nữa.”



Tối hôm đó, Khương Ngưng được bác Lý  đón về nhà họ Thẩm, cùng ông nội dùng bữa tối.

Về chuyện Khương Ngưng mang thai, ông cụ Thẩm không hỏi thêm gì.

Trên bàn ăn, ông vẫn chỉ hỏi han Thẩm Yến về chuyện làm ăn như thường lệ, Thẩm Yến lần lượt trả lời.

Thẩm Tịch và Khương Ngưng ngồi bên cạnh, phụ trách lắng nghe.

Khương Ngưng vừa ăn được vài miếng thì đột nhiên dạ dày cuồn cuộn khó chịu, không nhịn được liền nôn khan một trận, vội vàng chạy vào nhà vệ sinh.

Ông cụ Thẩm nhíu mày nhìn thức ăn trên bàn, sau đó quay sang quản gia: “Món tối nay ngấy quá, bảo nhà bếp làm thanh đạm một chút. Xem Tiểu Ngũ thích ăn gì, liệt kê thực đơn ra, liên tục đổi món cho con bé.”

Quản gia vội vàng dạ vâng, đi dặn dò nhà bếp.

Sức khỏe ông cụ không được tốt, sau bữa tối Thẩm Yến chơi cờ với ông một ván, ông chống gậy  trở về phòng.

Khương Ngưng từ khi mang thai cũng thường xuyên buồn ngủ, sau bữa tối đã đi ngủ sớm.

Thẩm Tịch tập thể dục xong bước ra ngoài, người đầm đìa mồ hôi, thấy Thẩm Yến vẫn ngồi ở phòng khách thì có chút thắc mắc: “Anh, anh không đi nghỉ ngơi à?”

Thẩm Yến dựa vào ghế sofa, hai chân dài vắt chéo tự nhiên, day day ngón tay, trầm ngâm lên tiếng: “Em thấy những lời Tiểu Ngũ nói có thật không?”

Thẩm Tịch biết, anh mình đang nói đến chuyện Tiểu Ngũ kể rằng bạn trai cô đã chết vì tai nạn xe.

Thẩm Tịch không phân biệt được, bèn nói: “Hay là em đi điều tra xem Tiểu Ngũ đã xảy ra chuyện gì ở Đồng Thành?”

Thẩm Yến sa sầm mặt, có vẻ không vui: “Em dám âm thầm điều tra, không sợ con bé biết được sẽ không nhận em là anh trai nữa sao?”

Thẩm Tịch nghĩ cũng phải.

Đó là giới hạn của cô em gái này, không ai dám động vào.

Từ trước đến nay, Khương Ngưng nói gì là mọi người nghe nấy, Thẩm Yến và Thẩm Tịch sẽ không nghi ngờ cô, cũng không dám chất vấn.

Bởi vì bọn họ đều biết, Khương Ngưng đã chịu đựng đủ những ngày tháng bị Khương Hoa nghi ngờ, đó là cơn ác mộng của cô.

“Vậy thì không cần biết thật giả, cứ coi như anh ta chết rồi đi.” Thẩm Tịch khẽ cười nhạt, “Em còn mong anh ta chết thật, căn bản không xứng với Tiểu Ngũ nhà chúng ta.”

Thẩm Yến cũng càng muốn tin rằng người đàn ông kia đã chết rồi.

Nếu chưa chết, vậy Tiểu Ngũ chạy từ Đồng Thành trở về chỉ có một lời giải thích duy nhất —— ở bên đó bị bắt nạt.

Nghĩ đến khả năng thứ hai, động tác day day ngón tay của Thẩm Yến khựng lại, ánh mắt sắc bén hơn vài phần.

Trở về phòng tắm rửa, Thẩm Yến quấn khăn tắm, vừa lau mái tóc ướt sũng vừa bước ra khỏi phòng tắm, tiện tay lướt điện thoại.

Khương Ngưng trước khi ngủ đã đăng một bài viết trên vòng bạn bè: [Có anh trai thật tốt!]

Hình ảnh là viên hồng ngọc mà Thẩm Yến vừa tặng cô.

Thẩm Yến ấn nút thích cho bài viết của cô, lại nhớ đến lúc trước khi cô nhắc đến “Pink Royal” trong mắt thoáng hiện lên tia sáng.

Cô dường như rất muốn viên kim cương hồng đó, chỉ là cảm thấy bản thân đã phạm lỗi nên không dám đòi hỏi anh ấy.

Nếu là Tiểu Ngũ trước đây, nhất định cô sẽ chất vấn anh ấy rằng tại sao lại để người khác cướp đi thứ tốt như thế, rõ ràng là không coi em gái ra gì.

Nhưng lần này, chỉ là một viên hồng ngọc mà cô đã thỏa mãn như vậy.

Ban đầu Thẩm Yến vốn nhắm đến viên kim cương hồng đó, không ngờ thư ký của Lục Thời Kỳ cũng nhất quyết phải có được món đồ ấy, giá càng lúc càng cao, cuối cùng đã lên đến hơn ba nghìn vạn đô la Mỹ.

Nhìn dáng vẻ của thư ký Chu thì chắc chắn là sếp đã dặn dò, bất kể bao nhiêu tiền cũng phải đấu giá cho bằng được.

Vì Lục Thời Kì rất coi trọng viên kim cương đó nên Thẩm Yến cũng không tranh giành với anh, bằng không, cứ tranh giành đến mức giá trên trời ở buổi đấu giá cũng không đáng.

Nhưng nghĩ đến ánh mắt khao khát dù đã cố gắng che giấu nhưng vẫn bị anh ấy bắt gặp của Tiểu Ngũ lúc nãy, Thẩm Yến có chút hối hận.

Anh ấy do dự có nên tìm Lục Nhị mua lại viên kim cương hồng đó với giá cao không.

Mở WeChat tìm Lục Thời Kì, vừa định soạn tin nhắn, bỗng anh ấy lại thôi.

Bình thường Lục Nhị không hứng thú với kim cương, đây là lần đầu tiên anh bảo thư ký Chu tham gia đấu giá kim cương, lại liên tưởng đến việc hiện tại anh đang có bạn gái.

Thẩm Yến đoán, viên kim cương này rất có thể là để tặng bạn gái.

Nói không chừng anh còn định dùng để cầu hôn người ta.

Nếu thật sự là như vậy, quân tử không đoạt thứ người khác yêu thích.

Nhưng mà Lục Nhị cũng thay đổi lớn thật.

Thời gian trước anh ấy đến Đồng Thành, hỏi Lục Nhị là có phải yêu đương rồi sẽ muốn kết hôn với người ta không. Lúc đó tên nhóc kia còn khẳng định chắc nịch rằng, trên thế giới này không tồn tại người phụ nữ nào có thể khiến anh cam tâm tình nguyện kết hôn.

Vậy mà chưa đến bao lâu đã bảo thư ký Chu đi đấu giá kim cương.

Thẩm Yến đột nhiên có chút tò mò về cô bạn gái chưa từng gặp mặt kia của anh. Không biết là cô gái thế nào mới có thể khiến cho cây vạn tuế ngàn năm này nở hoa.

Thẩm Yến ngồi trên ghế sofa, định hỏi Lục Nhị xem có phải anh muốn kết hôn hay không.

Nhưng nghĩ lại, tên nhóc đó rất cứng miệng, lúc trước anh từng ở trước mặt anh ấy hùng hồn bảo là sẽ không kết hôn, giờ mà anh ấy chạy đi hỏi, anh nhất định sẽ không thừa nhận.

Thẩm Yến lướt danh sách bạn bè trên WeChat, cuối cùng cũng tìm thấy thư ký Chu.

Do dự một lát, anh ấy nhắn tin: [Thư ký Chu, sếp Lục của các cậu định cầu hôn nên mới bảo cậu đi đấu giá viên kim cương hồng sao?]

Tin nhắn vừa gửi đi, anh ấy thấy khung chat với thư ký Chu liên tục hiện lên dòng chữ “Đối phương đang nhập…”.

Một lúc lâu sau, thư ký Chu mới kiệm lời nhắn lại ba chữ: [Tôi không biết.]

Thẩm Yến nhướn mày, gõ lâu như vậy mà chỉ nhắn lại ba chữ, có vẻ như có gì đó mờ ám.

Thẩm Yến: [Không biết?]

Khung chat lại hiện lên dòng chữ “Đối phương đang nhập…”.

Vẫn cứ lặp đi lặp lại như vậy.

Cuối cùng Thẩm Yến cũng hết kiên nhẫn, anh ấy vẫn chưa quen với việc lệch múi giờ, cộng thêm mấy ngày nay bận rộn công việc không ngủ đủ giấc, lúc này đã buồn ngủ đến mức không chịu nổi.

Dùng ngón tay xoa bóp huyệt thái dương vài cái, anh ấy đứng dậy trở về giường, lúc chuẩn bị tắt đèn đi ngủ thì thư ký Chu lại gửi tới một loạt tin nhắn.

Thư ký Chu: [Sếp Lục của chúng tôi thất tình rồi, hình như còn là bị đá nữa, dạo này tâm trạng sếp Lục rất tệ.]

Thư ký Chu: [Sếp Thẩm, hay là anh khuyên nhủ anh ấy đi?]

Thư ký Chu: [Anh đừng nói là tôi nói nhé.]