Chỉ Yêu Riêng Mình Em - Dạ Tử Sân

Chương 22




Khương Ngưng khá bất ngờ trước phản ứng của Lục Thời Kì, nhưng dù sao anh cũng đã nói như vậy, lại có nhiều ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào cô, cô cũng chẳng ngại ngần nữa, ăn ở đâu chẳng phải là ăn, tăng ca đến giờ bụng cô đã sớm đói meo rồi.

Khương Ngưng đang định đi đóng cửa phòng, Thịnh Thừa Trạch lại tỏ ra ân cần với cô hơn trước, nhanh chân bước tới đóng cửa lại.

Khương Ngưng đi đến bên cạnh Lục Thời Kì ngồi xuống, có người phục vụ mang bộ đồ ăn mới tới.

Thịnh Thừa Trạch cũng ngồi xuống một chiếc ghế khác.

Khương Ngưng đến đây với tâm thế được mời cơm, nhưng sau khi ngồi xuống, nhìn thấy trên bàn toàn là những món đã bị động đũa, không có món nào còn nguyên vẹn, bỗng nhiên cảm thấy hơi ngán.

Cô cầm đũa lên nhìn một lượt trên bàn, sau đó lại đặt xuống.

Lục Thời Kì liếc mắt nhìn cô, nhận ra chút suy nghĩ trong lòng cô.

Mọi người đều dùng đũa chung, vậy mà cô cũng ghét bỏ, đúng là tiểu thư mà.

Nhưng mà bữa ăn của họ đã diễn ra gần một tiếng đồng hồ rồi, thức ăn sớm đã nguội ngắt.

Anh rót cho cô một ly nước ấm, bảo người phục vụ lấy thực đơn: “Thích gì thì tự gọi thêm đi.”

Trong phòng bao rất yên tĩnh, chỉ có giọng nói êm tai ấm áp của Lục Thời Kì vang lên.

Anh vừa rót nước cho cô vừa nói chuyện với cô với vẻ cưng chiều, Khương Ngưng có chút không quen.

Cô cảm thấy Lục Thời Kì khi ở trước mặt mọi người đối xử dịu dàng với cô như vậy có chút khác thường, bởi vì lúc ở riêng, chỉ cần anh mở miệng là có thể chọc cho cô tức đến mức tắc tia sữa.

Nghe nói đàn ông trên bàn rượu rất thích ba hoa khoác lác, chẳng lẽ lúc anh ở trước mặt đối tác làm ăn lại có chút nhân cách thích thể hiện?

Giả vờ mình là một người đàn ông ấm áp, điềm đạm lại đáng tin cậy, để cho người khác cảm thấy anh trong công việc cũng rất đáng tin?

Chắc là như vậy rồi.

Khương Ngưng cũng không để ý, dù sao cô cũng vui vẻ hưởng thụ, bưng ly nước lên uống một ngụm, nhận lấy chiếc máy tính bảng do người phục vụ đưa tới lật xem thực đơn, không lâu sau đã gọi thêm mấy món. Sau đó cô lại hỏi Thịnh Thừa Trạch ở cuối bàn: “Giám đốc Thịnh, anh còn muốn gọi món gì không?”

Nói rồi định đưa máy tính bảng cho anh ta.

Lúc này Thịnh Thừa Trạch vẫn còn hơi run sợ, sếp Lục không những không hỏi tội anh ta tại sao lại ở đây mà còn sắp xếp cho anh ta một chỗ ngồi, như vậy anh ta đã rất may mắn rồi, chỉ muốn ngoan ngoãn làm một người vô hình thôi, ai ngờ Khương Ngưng lại đột nhiên gọi anh ta.

Thịnh Thừa Trạch vội vàng xua tay: “Không cần không cần.”

Thấy anh ta vẫn chưa hoàn hồn, Khương Ngưng cũng không miễn cưỡng nữa. Thịnh Thừa Trạch cũng tăng ca bận rộn đến bây giờ, cả buổi tối hôm nay tiếp khách hàng còn mệt hơn cả lễ tân bọn cô, Khương Ngưng tự gọi thêm cho anh ta mấy món, sau đó đưa máy tính bảng cho người phục vụ: “Bấy nhiêu đây thôi.”

Lục Thời Kì vừa mới nói mình có bạn gái, bây giờ đã có một cô gái xinh đẹp ngồi bên cạnh, dáng vẻ lại rất tự nhiên không hề sợ anh. Không những thế Lục Thời Kì còn rót nước cho cô, ân cần chu đáo, như vậy thân phận của cô gái này đã rất rõ ràng.

Giám đốc Lưu ở bên cạnh lập tức vỗ nhẹ vào miệng mình một cái, tỏ vẻ hối hận: “Nhìn tôi này, tối nay uống say quá, cứ tưởng sếp Lục nói có bạn gái là đang nói đùa, suýt chút nữa thì gán ghép nhầm rồi.”

Ông ta rót đầy một ly rượu cho mình: “Tôi tự phạt mình một ly.”

Giám đốc Lưu vừa rồi phụ họa cũng vội vàng rót đầy ly rượu của mình: “Vậy tôi cũng phải tự phạt mình một ly.”

Hai người cùng ngửa đầu uống cạn.

Khương Ngưng nghe xong, lúc này mới hiểu được tại sao Lục Thời Kì lại khác thường như vậy. Còn tưởng là thủ đoạn lấy lòng người khác, hóa ra là có người muốn gán ghép cho anh, anh cần cô làm lá chắn.

Cô biết ngay mà, vô sự hiến ân cần, ngoài lúc ở trên giường ra thì đã lúc nào anh dịu dàng với cô như vừa rồi đâu?

Nhưng mà, tác dụng của cô đối với anh ngoài việc ngủ ra thì chỉ để làm lá chắn thôi sao?

Lần trước về nhà họ Lục cũng vậy, tối nay cũng cũng vậy.

Khương Ngưng có chút tức giận.

Cô bình tĩnh đá một cái vào bắp chân anh dưới gầm bàn.

Bỗng dưng bị đá một cái không nhẹ, Lục Thời Kì khẽ nhíu mày, nghiêng đầu nhìn Khương Ngưng.

Đối phương bưng ly nước, không nhìn anh, cứ như vừa rồi chẳng có chuyện gì xảy ra.

Giám đốc Lưu lại hỏi: “Có điều, bạn gái của sếp Lục sao lại đến cùng với giám đốc Thịnh?”

Ông ta không dám hỏi bạn gái của Lục Thời Kì, bèn ném quả bóng này cho Thịnh Thừa Trạch.

Trong lòng Thịnh Thừa Trạch vốn đã bất an, trong nháy mắt càng thêm bồn chồn. Anh ta phải trả lời thế nào đây, nói rằng anh ta tưởng bạn trai của Khương Ngưng là cậu chủ Lục nên muốn nịnh bợ cậu chủ Lục, mời cậu ấy và Khương Ngưng ăn cơm, kết quả bị cậu chủ Lục chơi một vố, đưa đến chỗ bạn trai thật sự của Khương Ngưng?

Nếu nói như vậy, ngày mai anh ta còn có thể đi làm sao?

Anh ta không biết phải làm sao, bèn nhìn về phía Khương Ngưng.

Nhìn thấy thái độ săn sóc của sếp Lục dành cho Khương Ngưng vừa rồi, Thịnh Thừa Trạch biết lúc này chỉ có Khương Ngưng mới cứu được mình.

Dù sao Khương Ngưng cũng chưa có ý định rời khỏi tập đoàn Lục thị, Thịnh Thừa Trạch là lãnh đạo của cô, sau này ngẩng đầu không thấy thì cúi đầu cũng gặp, cô cũng không muốn vì chuyện này mà trở mặt với anh ta.

Bắt gặp ánh mắt cầu khẩn của Thịnh Thừa Trạch, Khương Ngưng quay sang nhìn Lục Thời Kì, dùng ánh mắt nói: Nếu anh đã để bọn em vào đây rồi, hay là lý do này anh bịa giúp người ta đi?

Lục Thời Kì như không hiểu biểu cảm của cô, trên mặt cũng giống mọi người, rất là khó hiểu.

Nhưng anh không hỏi Thịnh Thừa Trạch mà trực tiếp hỏi Khương Ngưng: “Đúng vậy, sao em lại đến đây với giám đốc Thịnh? Tôi cũng muốn biết đấy.”

Người đàn ông này vì cú đá vừa rồi mà đang ghi thù cô.

Khương Ngưng nhịn xuống cơn bực bội muốn trợn mắt, chỉ có thể tự lực cánh sinh.

Đầu óc cô nhanh chóng xoay chuyển, rất nhanh đã có lời giải thích: “Tối nay phòng hành chính bọn em tăng ca, sau khi tan sở giám đốc Thịnh nói có việc tìm anh, em bèn đi cùng anh ấy, nghĩ là nếu bên anh xong rồi thì em đón anh về nhà.”

Nói đến chuyện đón anh về nhà, cô ngọt ngào mỉm cười với anh, dáng vẻ ngoan ngoãn lạ thường.

Lục Thời Kì bị màn diễn xuất chân thật của cô khiến cổ họng siết chặt, bưng ly rượu bên cạnh lên uống một ngụm.

Giám đốc Lưu nhanh chóng bắt được thông tin trong lời nói của Khương Ngưng, tiếp tục nhìn về phía Thịnh Thừa Trạch: “Giám đốc Thịnh, bạn gái của sếp Lục hóa ra là người của phòng hành chính các cậu à? Ngày nào cũng làm việc cùng bà chủ, áp lực không nhỏ nhỉ?”

Lời này của ông ta nghe như hỏi bâng quơ, lại như đang nói đùa, nhưng thực chất lại ẩn chứa sự khinh miệt.

Ai cũng biết sếp của phòng hành chính là Thịnh Thừa Trạch, cô gái này cũng là người của phòng hành chính, vậy thì chỉ có thể là cấp dưới của Thịnh Thừa Trạch.

Lục Thời Kì mắt cao hơn đầu, chướng mắt cháu gái của ông ta, vậy mà lại quen bạn gái là cấp dưới của cấp dưới mình.

Câu hỏi này Thịnh Thừa Trạch không tiện trả lời, chỉ có thể cười gượng, liếc mắt nhìn vị sếp đang ngồi ở ghế chủ vị.

Bởi vì lời nói của giám đốc Lưu, quai hàm của sếp anh ta bạnh ra, trên mặt có vẻ hơi giận.

Thịnh Thừa Trạch nhất thời cũng không dám cười gượng, anh ta rất muốn nói với mọi người rằng đừng có lôi anh ta vào nữa, anh ta chỉ muốn yên lặng coi mình như không khí thôi.

Khương Ngưng cũng nghe ra ẩn ý trong lời nói, không hề cảm thấy lúng túng mà ngược lại còn thản nhiên nói: “Đúng vậy, tôi là lễ tân phòng hành chính của tập đoàn Lục thị, tuy chưa phải là bà chủ, nhưng tôi sẽ cố gắng hướng tới mục tiêu đó. Còn về chuyện giữa tôi và sếp Lục, thật ra là tôi theo đuổi anh ấy trước. Mọi người đều nói sếp Lục cao ngạo rất khó theo đuổi, nhưng thực ra tôi thấy cũng bình thường, khá dễ theo đuổi.”

Cô nghiêng đầu, chớp chớp mắt với Lục Thời Kì: “Sếp Lục, em nói đúng chứ?”

Lục Thời Kì vốn nghe lời giám đốc Lưu nói thì có chút không vui, sợ cô nghe thấy sẽ buồn, ai ngờ cô không những cư xử khéo léo mà trong lời nói còn có chút tự hào. Chỉ thiếu nước trực tiếp khoe khoang rằng tổng giám đốc của tập đoàn Lục thị bị cô nàng lễ tân nhỏ bé dễ dàng tóm được.

Lục Thời Kì tự nhận mình không dễ tóm như lời cô nói, nhưng trước mặt mọi người, anh vẫn sẵn lòng cho cô chút mặt mũi, bèn thản nhiên “ừ” một tiếng.

Vừa lúc nhân viên phục vụ bưng thức ăn lên, Lục Thời Kì nói: “Đói bụng rồi đúng không, ăn chút gì trước đã.”

Giám đốc Lưu vốn vì đứa cháu gái mình ra sức giới thiệu bị từ chối nên trong lòng khó chịu, vì vậy mới muốn hạ thấp cô một chút. Ai ngờ cô nhóc này lại trơ trẽn đến thế, lại thêm có sếp Lục chiều chuộng hết mực, nhất thời ông ta không nói thêm lời nào.

Dù sao nói thêm nữa, ông ta cũng sợ sếp Lục thật sự nổi giận.

Khương Ngưng chỉ lo cúi đầu ăn cơm, trong lúc bọn họ cụng ly, cô cũng không lên tiếng.

Bữa cơm kết thúc, bọn họ bàn nhau đi đánh bóng.

Lục Thời Kì vẫn ngồi im trên ghế chủ vị, không hề đứng dậy: “Mọi người đi đi, tôi không đi đâu.”

Mọi người nhìn thoáng qua Khương Ngưng đang ngồi cạnh anh, ngầm hiểu ý, không ép buộc nữa.

Có người trước khi rời đi nhìn thoáng qua Thịnh Thừa Trạch cả buổi tối nay im lặng khác thường, lên tiếng mời: “Giám đốc Thịnh đi cùng luôn chứ?”

Thịnh Thừa Trạch vội vàng từ chối, nói rằng mình còn có việc công ty muốn tìm sếp Lục.

Cửa phòng bao mở ra rồi đóng lại, sau khi đám giám đốc kia rời đi, Thịnh Thừa Trạch như ngồi trên đống lửa, cảm nhận được ánh mắt Lục Thời Kì ném tới, anh ta ngồi không yên nữa, vội vàng đứng dậy: “Sếp, sếp Lục, tối nay thật sự là hiểu lầm, lúc trước chuyện của Phùng Lam tôi xử lý không thỏa đáng nên muốn mời cô Khương ăn cơm tạ lỗi. Là thư ký Chu trước đó nói với tôi rằng cậu chủ Lục là bạn trai của cô ấy, nên hôm nay tôi mới…”

Thư ký Chu lập tức ngắt lời anh ta: “Giám đốc Thịnh cẩn thận lời nói, lúc trước anh hỏi tôi bạn gái của cô Khương có phải họ Lục không, tôi chỉ trả lời là phải, nhưng chưa từng nói là cậu chủ Lục.”

Thịnh Thừa Trạch vốn định đổ hết trách nhiệm lên đầu thư ký Chu, giờ nghe anh ấy nói vậy, nghĩ kỹ lại hình như đúng là như thế thật.

Chính anh ta đã tự mình suy diễn.

Thư ký Chu nói bạn trai của Khương Ngưng họ Lục. Nhưng dù có để anh ta nghĩ thế nào cũng không ngờ được chữ “Lục” này lại là chữ “Lục” trong sếp Lục!

“Sếp Lục, tôi…”

Lục Thời Kì nhíu mày ngắt lời anh ta, giọng nói không rõ vui giận: “Vậy nên lần trước lúc các anh tổ chức team building, là anh gọi Lục Thời Lâm từ Trường Hoàn về?”

Bị Lục Thời Kì nhắc nhở, Thịnh Thừa Trạch nhớ lại chuyện lúc trước mình một lòng muốn tạo cơ hội cho cậu chủ Lục và Khương Ngưng hẹn hò, không khỏi rùng mình một cái.

Hèn gì hôm đó lúc sếp Lục đang đi công tác lại đột ngột quay về, còn dẫn theo cả cậu chủ Lục đi.

Chuyện team building đã qua một thời gian, Lục Thời Kì vốn cũng không định truy cứu. Hơn nữa chuyện tối nay rõ ràng là do thằng nhóc Lục Tam kia giở trò.

Lục Thời Kì liếc nhìn Thịnh Thừa Trạch, sau đó quay sang nói với thư ký Chu: “Cũng muộn rồi, hai người về đi.”

Thịnh Thừa Trạch như được đại xá, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Đi ra khỏi phòng bao cùng rhư ký Chu, anh ta nhanh chân chuồn trước.

Thấy anh ta đi vội vàng như sợ sếp Lục đổi ý, thư ký Chu bất đắc dĩ lắc đầu.

Trước đó giám đốc Thịnh có hỏi anh ấy trên Wechat chuyện bạn trai của Khương Ngưng, anh ấy còn tưởng anh ta thông minh lắm, hóa ra lại là kẻ ngốc nghếch, nhận nhầm người.

Trên đường về Thu Thuỷ Loan, Lục Thời Kì ngồi ở ghế sau xe nới lỏng cà vạt, ánh mắt vẫn luôn dừng trên người Khương Ngưng. Người anh mang theo hơi rượu, ánh mắt nhìn cô cũng nóng bỏng, như đang nhìn chằm chằm một con mồi sắp sửa thu vào trong túi.

Khương Ngưng biết tối nay anh uống không ít rượu, trong bữa tiệc mọi người đều cụng ly với anh. Cô lờ mờ nghe được bữa tiệc tối nay là tiệc ăn mừng, Lục Thời Kì vui vẻ nên ai mời cụng ly cũng uống. Bây giờ nhìn ánh mắt anh lộ liễu như vậy, chẳng lẽ là say rồi, không kiềm chế được trước sắc đẹp của cô nên muốn làm thịt cô ngay trên xe?

Tài xế còn đang ở đây mà!

Khương Ngưng bị anh nhìn đến mức hơi mất tự nhiên, nhíu mày nói: “Nhìn cái gì mà nhìn, lớn thế này rồi chưa từng thấy tiên nữ nào xinh đẹp như em à?”

Cô khoanh tay trước ngực: “Lục Thời Kì, anh ra dáng đàn ông một chút đi, đừng có mà lên cơn điên trên xe!”

Lục Thời Kì hơi sững người, ý thức được cô đang sợ điều gì, anh khẽ cười một tiếng: “Đừng có tự mình đa tình như thế, tôi không phải cầm thú.”

Trong bữa tiệc còn dịu dàng nói chuyện với cô, ra ngoài đã thay đổi sắc mặt.

Khương Ngưng tức giận muốn đá anh một cái, vừa mới nhấc chân, anh như đã nhận ra, nghiêng người né tránh, khiến cô đá hụt.

“Em cứ như vậy, tôi thật sự không nhìn ra được em yêu tôi chỗ nào.” Anh đột nhiên đưa tay ra búng nhẹ lên trán cô một cái, “Tối nay em đá tôi một cái, tôi còn chưa tính sổ với em đâu đấy.”

“Ai bảo tối nay anh lại xem em như tấm khiên chắn chứ?” Khương Ngưng xoa xoa cái trán hơi đau, nói đến đây, cô đột nhiên tò mò, “Mấy vị sếp tổng kia giới thiệu cô gái nào cho anh vậy? Có ảnh không, có xinh đẹp không? Là hẹn hò hay là xem mắt kết hôn?”

Lục Thời Kì ngả người ra sau, nhắm mắt không đáp.

Khương Ngưng khẽ bật cười, tự tin nói: “Không nói thì thôi, dù sao chắc chắn là không đẹp bằng em.”

Lục Thời Kì vẫn nhắm mắt im lặng.

Chắc hẳn anh đã uống khá nhiều, Khương Ngưng cũng chẳng buồn để ý đến anh nữa, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Không biết qua bao lâu, Lục Thời Kì bất chợt lại hỏi một câu: “Vừa nãy em nói với mọi người, em sẽ cố gắng trở thành bà chủ sao?”

Anh lười biếng dựa vào lưng ghế, hai chân dài như không có chỗ đặt tùy ý co lại, ánh mắt lại chăm chú nhìn cô, “Nói xem, em định cố gắng thế nào để trở thành bà chủ?”

Khương Ngưng nghẹn lời trước câu hỏi của anh, không đáp mà hỏi ngược lại: “Anh… thấy sao?”

Lục Thời Kì nhìn cô một cách sâu xa: “Nếu muốn gả cho tôi, vậy thì đừng cố gắng nữa.”

“Vậy nhỡ đâu là anh muốn cưới em thì sao?”

“Sao nào, em còn muốn tôi ở rể nhà họ Khương à?” Lục Thời Kì bị lời nói ngớ ngẩn của cô chọc cười, đưa tay đẩy đầu cô sang một bên, “Ngủ đi, trong mơ cái gì cũng có.”

Khương Ngưng: “….”



Trở về biệt thự, Khương Ngưng vì tăng ca có hơi mệt, thay dép lê xong liền đi lên lầu.

Đi đến góc cầu thang, Lục Thời Kì từ phía sau đi tới, trực tiếp bế cô lên.

Khương Ngưng đạp chân vùng vẫy: “Anh làm gì vậy, thả em xuống!”

“Vừa nãy không phải sợ tôi làm gì em trong xe sao? Giờ về đến nhà rồi.” Hơi thở nóng phả vào tai cô, Lục Thời Kì ôm cô về phòng, đóng cửa lại.

Lục Thời Kì say rượu cuồng nhiệt hơn bất cứ lúc nào, hai người từ phòng tắm lăn lộn đến giường, sau đó lại từ giường trở về phòng tắm, màn đêm bên ngoài càng lúc càng sâu.

Liên tiếp “vần vò” hai hiệp, thấy anh còn định tiếp tục, Khương Ngưng có chút chịu không nổi, đẩy anh ra nói: “Anh tránh ra, em không muốn nữa, em muốn ngủ.”

Nhìn hai má cô vẫn chưa hết ửng hồng, Lục Thời Kì bật cười: “Ban ngày em nói với tôi là em muốn một đêm bảy lần mà?”

Khương Ngưng lúc này mới nhớ tới cuộc trò chuyện do Mia khơi mào ban ngày. Không ngờ anh vẫn nhớ, chẳng trách tối nay lại khác thường như vậy.

Khương Ngưng không muốn thừa nhận bản thân không được, ậm ờ nói: “Tối nay em tăng ca nên trạng thái không tốt, cứ thế trước đã, hôm khác tính tiếp.”

Thấy cô mệt mỏi đến mức mí mắt sắp díp lại, Lục Thời Kì lại hỏi: “Thật sự muốn ngủ rồi sao?”

“Ừm.”

Lục Thời Kì nói: “Vậy lần sau là hai tháng nữa đấy.”

“?”

Khương Ngưng đột ngột mở to mắt, lại nghe thấy Lục Thời Kì nói: “Có một dự án mua bán và sáp nhập đa quốc gia, ngày mai tôi phải đến Paris.”

Lần này Khương Ngưng lập tức tỉnh táo hẳn, đẩy anh ra, ngồi dậy khỏi giường, vẻ mặt không thể chấp nhận: “Đi hai tháng?!”

Cô đã nói với anh trai là hai tháng nữa sẽ về, lúc đó cô nghĩ hai tháng là đủ để “thu phục” Lục Thời Kì, đưa anh về cùng. Nhưng bây giờ anh lại đi công tác tận hai tháng, vậy cô còn có thể “ra tay” thế nào nữa?

Anh trai cho phép cô ở lại thêm hai tháng, nếu hai tháng sau cô vẫn chưa về Lan Thành, cô thật sự có khả năng bị anh trai phái người trói lên máy bay.

“Anh không thể không đi sao?”

Lục Thời Kì bị yêu cầu vô lý của cô làm ngẩn người: “Em tự cảm thấy thế nào?”

“Vậy anh đi rồi em nhớ anh thì phải làm sao? Em không muốn xa anh đâu.”

“Thế thì gọi điện thoại.”

“Em không cho anh đi!”

Lục Thời Kì nhíu mày: “Khương Ngưng, em đừng có vô cớ gây sự, trước đây tôi đi công tác cũng đâu thấy em như vậy, tôi cũng đâu phải là không về nữa.”

“Công việc quan trọng hay là em quan trọng?”

“Đương nhiên là công việc quan trọng.” Cô diễn quá đạt, Lục Thời Kì tưởng cô lại giả vờ không nỡ. Anh không để ý đến cô nữa, cầm lấy bộ đồ ngủ ở cuối giường mặc vào, người phụ nữ phía sau đột nhiên ấm ức nói một câu: “Lục Thời Kì, anh còn nói chuyện với em như vậy nữa là anh sẽ mất em đấy.”

Động tác cài cúc áo của Lục Thời Kì khựng lại, sống lưng cứng đờ.