Chỉ Yêu Riêng Mình Em - Dạ Tử Sân

Chương 2




Khương Ngưng đóng sập cửa xe, lập tức cách biệt với cái lạnh giá bên ngoài.

Quần áo của cô bị mưa làm ướt, mái tóc xõa cũng ướt, trên mặt vẫn còn đọng những giọt nước, nhìn qua có chút chật vật, nhưng khí chất của cô không hề mất đi chút nào. Cô trừng mắt nhìn “tên đàn ông bỉ ổi họ Lục” kia rồi trực tiếp báo địa chỉ với tài xế: “Biệt thự hồ Nam Minh, cảm ơn.”

Tài xế có vẻ hơi bối rối, thận trọng nhìn về phía ông chủ phía sau.

Lục Thời Kì liếc nhìn dáng vẻ như chú mèo con vừa bị rơi xuống nước rồi sau khi lên bờ lại tỏ ra hống hách của người phụ nữ, sau đó gật đầu nhẹ với tài xế, lại cởi chiếc áo khoác ngoài của mình vứt sang một bên.

Khương Ngưng cảm nhận được có thứ gì đó phủ lên đầu, cô chỉ thấy trước mắt tối sầm lại, một mùi hương thanh mát đặc trưng thoảng nhẹ qua đầu mũi, ấm áp và thanh lịch như gỗ tuyết tùng pha lẫn với cam bergamot, hệt như mùi hương của người đàn ông đêm đó.

Khương Ngưng không khỏi lại nhớ về cái đêm điên cuồng đó.

Cô đưa tay kéo chiếc áo vest trên đầu xuống, trước mắt cô là đường nét khuôn mặt lạnh lùng thanh thoát của người đàn ông, anh lười biếng dựa vào lưng ghế, mắt nhắm lại, thậm chí còn không thèm liếc nhìn cô, đúng là một kẻ tồi thật sự!

Khương Ngưng tức đến nỗi muốn túm lấy chiếc áo vest định ném vào mặt anh, mắng cho anh một trận tơi bời.

Suy nghĩ này vừa nảy ra, cô lại thay đổi ý định, bình tĩnh lấy áo vest lau lung tung trên mái tóc và bộ quần áo ướt sũng của mình, cho đến khi chiếc áo vest cao cấp được thiết kế  bị cô nhào nặn đến mức không còn mặc được nữa, cô mới giả vờ biết ơn đưa lại: “Cảm ơn sếp Lục, anh thật tốt bụng.”

Lục Thời Kì nhấc mí mắt lên, nhìn chiếc áo vest với ánh mắt hơi khinh thường, một lúc lâu sau mới nói với giọng bất lực: “Áo vest là để cho em mặc, chứ không phải để em lau.”

Thì sao?

Khương Ngưng ngạo nghễ ngẩng cao cằm, dùng ánh mắt giao chiến với anh.

Lục Thời Kì nhìn cô chăm chú một lúc lâu với ánh mắt đầy ẩn ý, vì có tài xế ở đây nên anh muốn nói lại thôi, dường như đang sắp xếp lời lẽ.

Khương Ngưng: “?”

Cô cúi đầu nhìn theo ánh mắt của người đàn ông, chiếc áo vest công sở có thiết kế cổ áo rộng, để lộ ra phần lớn chiếc áo sơ mi trắng bên trong, bình thường thì không có gì đáng ngại, nhưng lúc này chiếc áo sơ mi bị dính nước mưa, thoạt nhìn vô cùng mỏng manh và trong suốt…

Khương Ngưng giật mình vội vàng lấy chiếc áo vest đã bị vò nát quấn quanh người, che chắn kỹ càng.

Bên trong xe đột nhiên trở nên yên tĩnh, vẻ kiêu ngạo của người phụ nữ trước đó hoàn toàn biến mất, cô cúi đầu không nói một lời.

Lục Thời Kì nhìn qua kẽ tóc dài của cô, dái tai nhỏ nhắn trắng nõn của cô đang dần ửng hồng, là một vẻ đẹp ngây thơ hiếm thấy.

Đêm đó cô cũng từng bộc lộ nét biểu cảm tương tự. Dù cố tình tỏ ra chủ động và phóng khoáng như một tay chơi lão luyện, nhưng đôi khi cô lại không khỏi ngại ngùng, hay đỏ mặt né tránh, thoạt nhìn rất e lệ ngây thơ, chưa từng trải sự đời.

Đôi khi Lục Thời Kì cũng khó lòng tin, một cô gái như vậy lại là một kẻ lăng nhăng trong tình trường.

Quả nhiên, người ta không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được.

Có lẽ chính sự kết hợp giữa nét thuần khiết và quyến rũ của cô đã khiến cô dễ dàng câu được đàn ông, thỏa sức chơi đùa trong cuộc sống. Ngay cả anh cũng đã bị mắc bẫy.

Đêm đó khi tình cảm dâng trào, anh nói với cô rằng hãy thử ở bên nhau, cô rõ ràng đã gật đầu đồng ý, nhưng đến nay vẫn chưa liên lạc với anh một lần nào.

Dường như trong thế giới của cô, anh chỉ là một người qua đường, quay đầu là quên, cái gật đầu lúc đó chỉ là sự cố gắng giả vờ của cô khi đang say nắng.

Đang suy nghĩ miên man, anh chợt nghe thấy tiếng nấc nghẹn nhỏ.

Lục Thời Kì sực tỉnh, thấy Khương Ngưng cúi đầu thấp hơn, tất cả biểu cảm trên khuôn mặt bị mái tóc dài che khuất nên không thể nhìn rõ, chỉ thấy vai cô khẽ run lên, dường như đang khóc.

“…Em khóc gì chứ?”

Khương Ngưng không trả lời.

Lục Thời Kì chưa từng an ủi phụ nữ, cũng chưa từng chứng kiến cảnh tượng này, anh định nói gì đó rồi lại không biết phải nói gì. Anh cảm thấy với mối quan hệ hiện tại của hai người, lời an ủi dù gần hay xa dường như đều không thích hợp. Huống chi chính anh cũng không biết bây giờ họ còn có mối quan hệ gì.

Im lặng một lúc, anh ra hiệu cho tài xế bật một bản nhạc nhẹ nhàng, giai điệu du dương trôi bồng bềnh trong xe.

Chiếc xe lao vun vút trong cơn mưa chiều tà, những ánh đèn đường màu cam vàng chạy ngược chiều nối thành một dải dài.

Khương Ngưng dần ngừng khóc, nhẹ nhàng tựa trán vào cửa kính, im lặng.

Cô đột nhiên bắt đầu hối hận vì vừa rồi mình đã kích động leo lên xe của tên cặn bã này. Nói là để tránh mưa, nhưng thực chất là không cam tâm.

Song, bây giờ nghĩ kỹ lại cũng thấy khá vô vị.

Nếu tên đàn ông này chỉ xem cô như trò đùa, vậy thì cô cũng không nhất thiết phải cố chấp, hà cớ gì phải tự tìm phiền toái cho bản thân?

Cô thực sự bị cơn giận làm choáng váng đầu óc, nên mới có thể làm ra chuyện thiếu suy nghĩ như tối nay.

Chiếc xe dừng lại trước biệt thự hồ Nam Minh, Khương Ngưng tháo dây an toàn chuẩn bị xuống xe.

Người đàn ông bên cạnh nhìn ra cơn mưa bên ngoài, hỏi khẽ: “Ở đơn nguyên nào, tôi bảo tài xế lái xe qua đó.”

Khương Ngưng như không nghe thấy, trực tiếp mở cửa xuống xe, đồng thời thuận tay cởi chiếc áo khoác nam trên người ném vào trong, “rầm” một tiếng đóng cửa lại.

Cô không quay đầu lại bước vào màn mưa, nước mưa mát lạnh xối vào ý thức, cô âm thầm tự nhủ trong lòng, Lục Thời Kì là do cô chủ động trêu vào, mọi hậu quả cô sẽ tự chịu.

Nếu đã không có duyên phận, ngày mai cô sẽ nộp đơn xin nghỉ việc, từ đó rời khỏi Đồng Thành về Lan Thành, không còn liên quan gì đến người đàn ông này nữa.

Trong xe, Lục Thời Kì nhìn bóng lưng mỏng manh của cô biến mất trong màn sương mù tối tăm, trong tay anh vẫn cầm một chiếc ô chưa kịp đưa ra.

Đôi mắt tĩnh lặng của anh nổi lên những gợn sóng nhỏ, sau đó nhanh chóng biến mất.

Im lặng một lúc, anh đặt chiếc ô xuống, bình tĩnh dặn tài xế: “Đi thôi.”



Khương Ngưng băng qua màn mưa về đến căn hộ, thay quần áo xong, cô thoải mái ngâm mình trong bồn tắm nước nóng.

Cô nằm trong bồn tắm đầy bọt, nghĩ đến Lục Thời Kì khiến mình tức giận, điện thoại bên cạnh chợt vang lên. Cô nhặt lên xem, liếc thấy ghi chú là “Thẩm Tịch”, sau đó chậm rãi áp vào tai: “Sao vậy anh?”

Thẩm Tịch: “Anh hỏi em khi nào thì về nhà, anh nhớ em.”

Khương Ngưng như nghe được chuyện gì đó thú vị: “Anh? Nhớ em?”

“Chúng ta là anh em sinh đôi mà, đương nhiên anh rất nhớ em. Trưa nay anh muốn tán gẫu với em, nhưng vừa mới nối máy thì có một cuộc phỏng vấn nên phải hoãn lại. Bây giờ phỏng vấn vừa kết thúc, anh lập tức gọi cho em.”

Khương Ngưng lười nghe anh ấy nói nhảm: “Có phải là từ khi tốt nghiệp đại học đến giờ anh vẫn không làm ăn tử tế, bị anh cả khóa thẻ, nên mới tìm em giúp đỡ không?”

Thẩm Tịch thoáng sửng sốt: “Chuyện này mà em cũng đoán được sao?”

Anh ấy cũng không giấu giếm: “Anh hát hò chứ đâu phải làm ăn gì không tử tế? Huống chi giờ anh còn có fan rồi, sống vui vẻ lắm, nhìn là biết tương lai sẽ là ngôi sao nhạc pop đầy triển vọng. Anh cả không ủng hộ thì thôi, lại còn muốn đẩy anh xuống làm giám đốc khách sạn nghỉ dưỡng dưới quyền của Bạc Thương, anh chỉ phản đối hơi lớn tiếng một chút thôi mà anh ấy đã khóa thẻ tín dụng của anh.”

Thẩm Tịch càng nghĩ càng tức giận: “Em bảo Thẩm Yến có độc đoán vô lý không? Anh làm em trai của anh ấy khổ sở biết bao nhiêu!”

Khương Ngưng cười hả hê: “Hết cách rồi, ai bảo anh ấy là chủ nhà chứ. Anh cả như cha, em còn phải nhẫn nhịn đấy.” Ngừng một lúc cô lại nói: “Nhưng mà ngôi sao ca nhạc tương lai này, bộ anh không tự ra ngoài kiếm tiền được sao? Anh cả khóa thẻ tín dụng thì anh thiếu tiền tiêu đến mức đó à?”

Thẩm Tịch: “Đương nhiên là anh kiếm tiền cho mình xài được, chỉ là anh không thể xa hoa như trước nữa, nhưng vẫn có thể sống được. Chủ yếu là vì có một người em trai đến vay tiền để kinh doanh, muốn mượn sáu trăm vạn. Chút tiền này bình thường bổn thiếu gia đương nhiên cho cậu ấy mượn phát một, nhưng hiện tại trong tay anh không có nhiều, nên anh nghĩ xem liệu em có không.”

Khương Ngưng thở dài: “Thế thì anh tìm nhầm người rồi, bây giờ em còn nghèo hơn cả anh.”

“Tại sao?”

“…Bởi vì thẻ của em cũng bị anh cả khóa rồi.”

“Thật sao?”

Giọng điệu của Khương Ngưng như muốn chết đi sống lại: “Anh nghĩ sao?”

“Ha ha ha ha ha, buồn cười chết mất, không ngờ anh lại có người chịu tội chung!” Trong điện thoại, Thẩm Tịch cười không ngừng.

Khương Ngưng: “…”

Thẩm Tịch: “Anh cả sắp xếp cho em vị trí gì mà em từ chối à?”

“Anh cả không sắp xếp vị trí cụ thể nào cho em cả, chỉ bảo em về Lan Thành, sau đó có thể làm việc ở Bạc Thương hoặc tự mình làm điều gì đó mình thích, thậm chí ngày ngày đi mua sắm như trước đây cũng được.”

“Tại sao?” Giọng nói của Thẩm Tịch đột nhiên lớn hơn, “Thẩm Yến quá thiên vị, em muốn làm gì thì làm, tại sao anh lại không thể?”

“Có điều nói đi cũng phải nói lại…” Thẩm Tịch rất khó hiểu, “Thẩm Yến bao dung em như thế, sao lại khóa thẻ của em nhỉ?”

Khương Ngưng: “Em nói em không muốn ở Lan Thành, muốn ở lại Đồng Thành, anh cả không đồng ý, nói cách nhà quá xa, anh ấy không yên tâm. Em nói em đã lớn rồi, không cần anh ấy phải lo lắng mọi chuyện, dù ở một mình bên ngoài thì em cũng có thể tự nuôi sống bản thân, nhưng anh cả cứ lải nhải miết, thế là em nói anh ấy phiền phức quá đi, như bà già vậy, sau đó anh ấy khóa thẻ của em, nói xem em sẽ nuôi sống bản thân như thế nào.”

Thẩm Tịch: “….”

Hóa ra là do chính mình gây ra.

Nói anh cả như bà già, em thật gan dạ!

Không khí im lặng vài giây, Thẩm Tịch hiếm khi đồng tình với Thẩm Yến: “Kỳ thật anh cũng cảm thấy anh cả nói đúng, em thân con gái ở gần nhà thì tốt hơn, ở Lan Thành có người bảo vệ em, em muốn làm gì mà không được? Cũng đã tốt nghiệp mấy tháng rồi, sao em không về nhà?”

Khương Ngưng lúng túng: “Là em tình cờ tìm được việc làm ở Đồng Thành, muốn thử xem sao.”

“Một thiên kim tiểu thư có tiền tiêu vặt bảy con số mỗi tháng lại không tiếc bị khóa thẻ tín dụng vẫn muốn ở lại bên ngoài làm việc cho người khác….” Thẩm Tịch vô cùng hứng thú nói, “Tiểu Ngũ, nói anh nghe xem, nghe, rốt cuộc là em đang làm công việc tuyệt vời gì vậy?”

“Lễ tân, lương tháng 5.500 tệ.”

Vừa dứt lời, Khương Ngưng nghe thấy tiếng “phụt” từ phía đối diện, tiếp theo là tiếng ho dữ dội.

Thẩm Tịch bị sặc nước.

Một lúc lâu sau, Thẩm Tịch mới mở miệng lần nữa: “Tiểu Ngũ, đầu óc em có vấn đề sao?”

“Anh mới là người có vấn đề đấy!”

“Em vì một công việc lễ tân mà không về nhà, tại sao?”

Sau hai giây im lặng, anh ấy nói: “Dựa vào thần giao cách cảm giữa cặp song sinh, anh nghĩ trong việc em chạy đến công ty người khác làm lễ tân này chắc chắn có gì đó đáng ngờ.”

Thẩm Tịch lại hỏi: “Đừng bảo là em muốn mang một anh chàng đẹp mã hám tiền về nhà đấy nhé?”

“Tiểu Ngũ, anh là anh trai ruột của em, lỡ như em thích ai thì đừng giấu anh, phải để anh giúp em điều tra kỹ càng. Thời buổi này trai hư đầy đường, em còn trẻ lại xinh đẹp ngây thơ, dễ bị lừa gạt lắm.”

Khương Ngưng nghẹn lời: “…Không có chuyện đó, anh đừng nghĩ lung tung. Em đang ngâm mình trong bồn tắm, nước sắp nguội rồi, không nói chuyện với anh nữa.”

Cúp điện thoại, Khương Ngưng tựa đầu vào mép bồn tắm nhắm mắt hít một hơi thật sâu, sau đó nhẹ nhàng thở ra đầy mệt mỏi.

Không ngờ lại bị cái miệng quạ của Thẩm Tịch nói trúng chuyện cô gặp phải kẻ cặn bã.

Tắm xong, Khương Ngưng quấn khăn tắm đi ra ngoài. Cô cảm thấy hơi đói, bèn mở điện thoại gọi đồ ăn ngoài. Ngay lúc định thanh toán thì cô nhận được khoản chuyển khoản từ Thẩm Tịch với số tiền 20 vạn.

Kèm theo đó là tin nhắn: [Số tiền lớn thì anh không có, nhưng vẫn còn tiền tiêu vặt, em dùng đỡ số này trước đi, nếu không đủ thì hỏi anh. Em con gái ở bên ngoài đừng tiết kiệm, phải chăm sóc tốt cho bản thân. Thẩm Yến quá đáng thật, khóa thẻ của anh thì cũng thôi đi, sao lại khóa của em nữa, nói anh ấy như bà già quả không sai. Con người nhỏ nhen này, anh sẽ thay em đi tính sổ với anh ấy!”

Trái tim Khương Ngưng thoáng ấm áp, từ đáy lòng cảm khái có một người anh em sinh đôi thật tốt.

Cô đáp lại Thẩm Tịch một icon hôn gió, sau đó gửi tin nhắn WeChat: [Thật ra số tiền anh cả để lại cho em đủ tiêu rồi, hơn nữa em đã chuẩn bị về nhà, đến lúc đó anh cả sẽ trả lại toàn bộ thẻ cho em thôi.]

Thẩm Tịch lười biếng gửi tin nhắn thoại: “Quyết định về nhà rồi à? Xem ra công việc lễ tân một tháng lương 5.500 tệ của em không vui chút nào nhỉ.”

Khương Ngưng: “Đúng là hơi nhàm chán, chủ yếu là em nhớ anh và anh cả.”

Nghĩ đến việc lát nữa sẽ có người giao đồ ăn, Khương Ngưng nhìn chiếc khăn tắm quấn quanh người, quay về phòng thay bộ váy ngủ len, tiện thể sấy khô tóc.

Máy sấy tóc vừa đặt xuống, chuông cửa bên ngoài đã vang lên.

Không ngờ hôm nay giao hàng nhanh thế, Khương Ngưng vội vàng chạy ra mở cửa.

Cánh cửa mở ra, thứ đập vào mắt cô là thân hình cao lớn và thẳng tắp của Lục Thời Kì.

Sao anh lại tìm đến đây?

Khương Ngưng nghĩ lại, khi vào tập đoàn Lục thị cô có điền địa chỉ của mình, Lục Thời Kì là ông chủ nên tìm được cô cũng không có gì lạ.

Có lẽ là ghét bỏ Khương Ngưng đã làm bẩn bộ vest của anh, lúc này anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đen, gấu áo được cài gọn gàng vào thắt lưng, tôn lên vòng eo săn chắc. Xuống dưới nữa là chiếc quần tây ôm sát đôi chân dài thẳng tắp.

Bỏ qua tính cách thì tỷ lệ cơ thể của người đàn ông này thực sự rất xuất sắc, nghĩ đến đây, Khương Ngưng cảm thấy đêm đó cũng không phải là cô thiệt thòi.

Nhưng anh đã bỏ mặc cô suốt thời gian dài như vậy, giờ lại xuất hiện là muốn làm gì?

Tối nay gặp lại, đột nhiên nhớ lại đêm đó, muốn đến nhà cô mượn chỗ ngủ?

Cút đi!

Bây giờ đã quyết định chia tay với anh, Khương Ngưng nhìn thấy anh cũng không thèm lấy lòng nữa, giọng điệu càng xa cách hơn: “Sếp Lục tìm nhầm người rồi, chúng ta không quen nhau. “

Nói xong cô định đóng cửa, Lục Thời Kì dường như đã sớm đoán được, thuận thế chống tay lên cánh cửa, chặn cánh cửa lại.

Anh sẽ không muốn cưỡng bức cô chứ?

Khương Ngưng tức giận, đang định mắng chửi thì Lục Thời Kì hỏi: “Sau đêm đó tôi vội đi công tác, có để lại một tờ giấy cho em, em có đọc được không?”

Khương Ngưng khẽ nhíu mày: “?”

Tờ giấy?