Chỉ Yêu Nương Tử Tuyệt Sắc

Chương 85-1




Edit: Lệ Hy

Sính Đình bị sức lực điên cuồng đánh sâu vào hơi ngửa về phía sau, thân thể mềm mại không ngừng run rẩy. Không khỏi thở nhẹ một tiếng, đau đớn nóng rát trên thân thể để cho khóe mắt của nàng đều có chút ẩm ướt. KHông nhịn được cắn nhẹ lên đầu vai bóng loáng mà rất co giãn của hắn, nũng nịu oán giận nói: "Nhẹ một chút, đau!"

Hiên Viên Húc cũng biết bản thân hôm nay quá mức nôn nóng, vội vàng đứng im bất động, thở hổn hển cúi đầu, vòng eo cường tráng hữu lực cong thành một đường, ôm nàng không ngừng đau lòng mà hôn lên, hôn đôi môi non mềm như cánh hoa hồng của nàng, đầu lưỡi không ngừng nhẹ nhàng liếm vành tai của nàng, sau đó dọc theo đường cong ôn nhu trên môi thuận thế hôn xuống.

Thân thể của hắn mang theo khí phách tung bay và dã tính, vòng eo gầy mạnh mẽ càng ngày càng cong lên, tràn ngập sức lực và độ cong xinh đẹp. Bàn tay to thon dài không ngừng an ủi thân thể xinh đẹp của nàng, giữa khe hở trong nụ hôn với nàng không ngừng ủy khuất trách cứ: "Ai kêu nàng trêu chọc gia, lần này phải ăn khổ thôi!" Miệng nói ủy khuất như vậy, nhưng thế nào cũng không ngăn được bờ môi của hắn nhếch lên độ cong xinh đẹp, giống như một vầng trăng cong đột nhiên bay lên trời đêm, nở vầng sáng khiến người mê muội.

Hô hấp nóng bỏng của hắn phun trên cần cổ trắng như ngọc của nàng, mang đến một trận cảm giác tê tê, khiến thân thể  của nàng như nhũn ra không ngừng, dần dần mềm thành một vũng nước xuân, chỉ có thể bất lực mặc người xâu xé.

Nàng khẽ hừ nhẹ, cực kì xem thường bộ dạng được tiện nghi lại còn khoe mẽ, vô lại này của hắn. Nhưng tiếng hừ nhẹ của nàng lại bị trí thông minh của hắn hiểu thành một tín hiệu khác, cảm giác ấm áp ẩm ướt trí mạng trói buộc vốn khiến thân thể của hắn khó chịu đến tột cùng, vẫn muốn buông tay chân ra tùy ý va chạm, từng đợt mùi thơm mê người trên người nàng truyền vào trong mũi, xuyên vào lòng người, lúc này tiếng hừ nhẹ của nàng tựa như tín hiệu châm lửa tấn công. Lập tức hắn không nhẫn nại nữa, cúi người hút chặt cái lưỡi thơm mềm của nàng, vòng eo hữu lực đưa lên trước, liền đạt tới thiên đường hắn vẫn luôn nghĩ đến, khiến hắn không khỏi vui sướng đẹp ý khẽ hừ một tiếng.

Sính Đình không nhịn được thở gấp ra tiếng, càng tăng thêm không khí mỹ lệ trong phòng, tại lượt tiến công bất chấp  không kiêng nể gì liên tiếp lui về phía sau, theo bản năng vòng tay ôm lấy thân hình cường tráng của hắn, càng vòng càng chặt. Đôi mắt đẹp của nàng hơi hơi ẩn tình, hiện lên sóng nước ướt át tràn đầy, đầu ngửa ra sau, mái tóc dài uốn lượn phía sau ót, theo động tác cuồng dã của Hiên Viên Húc lay động thành một độ cong mị hoặc.

Tiếng thở dốc, tiếng rên khẽ trầm bổng cũng tiếng yêu thương, nhất thời trong phòng xanh lại chuyển hồng, sống đào trùng điệp. Đợi đến khi mây tan mưa hết, trong không gian yên tĩnh chỉ còn tiếng thở dốc thô trầm. Hiên Viên Húc ôm Sính Đình trong khuỷu tay, tay kia lại lưu luyến còn đang không ngừng vuốt ve phía trước của nàng, trên mặt tràn đầy mồ hôi không thể che hết thỏa mãn và nụ cười hạnh phúc, dưới ánh nến mồ hôi óng ánh lóe sáng.

Sính Đình đã qua có chút mê man, trong mơ mơ màng màng không ngừng thở gấp, mềm nhũn nằm trong ngực hắn, mồ hôi đổ trên thân thể mềm mại bóng loáng như dương chi bạch ngọc, thái dương và trán trơn bóng cũng tràn đầy tràn đầy mồ hôi tinh mịn  lấm tấm.

Đợi hô hấp dồn dập hơi bình phục xong, Hiên Viên Húc kéo chăn qua che  trên thân thể của hai người, rũ mắt xuống yên lặng nhìn nhân nhi  trong lòng, trong con ngươi tràn dầy nhu tình nồng đậm đến mức không tan được, chợt vui vẻ thấp giọng bên tai nàng  nói: "Thật đẹp! Thật muốn chết trên người nàng."

Sính Đình không nhịn được lấy tay véo thịt mềm trên eo hắn, rước lấy tiếng cười trầm thấp đắc ý của hắn. Hắn nghiêng người, kề mặt Sính Đình, thấp giọng nói: "Đợi lát nữa chúng ta lại lần nữa, đổi kiểu khác!"

Không thể chịu được nữa! Lời này không hề nghi ngờ đổi lấy đôi bàn tay trắng như phấn của Sính Đình đánh hắn, cũng đang lúc nào mà hắn còn có loại tâm tư vô sỉ này.

Nhưng vẻ mặt của Hiên Viên Húc vẫn nhàn nhã tự tại, không để ý chính mình hiện tại một chút là  bị nhốt đánh vào thiên lao, chỉ cười khẽ quấn quýt si mê, ôm chặt giai nhân không ngừng hôn môi, chút khí lực đó của Sính Đình gãi ngứa cho hắn cũng không đủ.

...

Trong Dưỡng Tâm điện, Vũ Đức đế giận dữ, chắp tay sau lưng, nổi trận lôi đình không ngừng đi tới đi lui, nhìn cái gì cũng không vừa mắt, tấu chươngc cùng giấy và bút trên bàn, chén trà và những vật phẩm trang sức giá trị xa xỉ, toàn bộ đều bị hắn đập bể trên mặt đất, đập bể xong những thứ này hắn vẫn chưa hết giận, vươn tay với được cái gì hết thảy đều mực đập bể trên đất.

Hải công công là lão nhân hầu hạ Vũ Đức đế lâu nhất, từ trước đến nay còn chưa thấy hắn từng phát hỏa lớn như vậy, lúc này cũng không dám lên tiến lên nói, chỉ mang theo mấy thái giám hiểu chuyện cầm phất trần  trong tay, giấu tiếng nín thở khom người đứng ở một bên, nhìn phất trần trong tay mọi người không ngừng khẽ run là ra, vài người đều bị hoàng thượng mặt rồng hiếm khi giận dữ dọa sợ không nhẹ.

Hoàng hậu một thân một mình, lặng yên không một tiếng động chậm rãi bước vào, ý bảo Hải công công không cần lên tiếng, nhẹ nhàng phất tay, để cho chúng cung nhân đều lui ra.

Vũ Đức đế thở phì phì ngồi trên ghế, một tay chống trán,vẫn còn sinh khí, thường thường dùng cánh tay kia tức giận bất bình  nện cái bàn, khóe mắt nheo lại thấy hoàng hậu tiến vào, mới ngưng động tác tiết hận nện lên bàn, mở mắt liếc nhìn hoàng hậu, sau đó vẫn một mình sinh hờn dỗi như cũ.

Hoàng hậu đứng lại sau đó thì một không hành lễ với hoàng thượng, hai là không lên tiếng, chỉ liếc mắt nhìn trong điện hỗn độn không chịu nổi một lượt, sau đó liền ngồi xổm người xuống, yên lặng không nói gì, bắt đầu thu dọn những thứ hỗn độn trên mặt đất lên.

Hoàng đế đợi một lúc lâu sau, lại không  nghe thấy hoàng hậu lên tiếng, trong lòng không khỏi có chút kỳ quái.  Không nhịn được buông tay nầng trán, ngẩng đầu nhìn hoàng hậu, lại thấy chính hoàng hậu đang phí sức ngồi chồm hổm, cẩn thận tỉ mỉ thu thập tấu chương, bút lông dê lớn nhỏ và trang giấy hỗn loạn trên đất bị hắn đập bể khi sinh khí.

Hắn hơi hơi ngừng lại một chút, có chút không vui nói: "Đừng thu dọn nữa, để cung nhân vào đây đi! Nàng cũng đã hơn sáu mươi tuổi rồi, đứng lên đi!"

Hoàng hậu nghe vậy, hơi nở nụ cười không thể nhận ra, tay chống đầu gối đứng lên thật chậm thật chậm, sau đó thở phào nhẹ nhõm, nhẹ giọng nói: "Thật sự là năm tháng không buông tha người nào! Nô tì mới ngồi như vậy một hồi đã không được."

Lời nói của hoàng hậu khiến Vũ Đức đế trầm mặc không nói, một lát sau, vẻ mặt vẫn khó chịu như cũ, trầm giọng hỏi: "Nàng cảm thấy trẫm làm sai, đến khuyên trẫm?" Tuy rằng hắn đúng lý hợp tình nhốt vợ chồng Hiên Viên Húc vào thiên lao, nhưng sau khi phát hỏa xong tinh tế suy xét lại cảm thấy có chút không thỏa đáng, bây giờ muốn xuống đài như thế nào đây, chẳng lẽ phải làm đến thực sự, thật sự giết Húc Nhi? Vậy hắn giao đãi thế nào với An Thân Vương? Đạo lý cũng không thể nào nói nổi!

Khiến hắn cảm thấy tức giận và chột dạ là đúng, lúc đó hắn  mới nhốt vợ chồng  bọn họ vào nhà tù không đến một khắc, tấu chương vạch tội Trịnh gia xếp thành đống như tuyết bay bay lên long án   của hắn, trong đó không thiếu tố giác Lệ quý phi giết hại  phi tần hậu cung, xem mạng người như cỏ rác, hành vi nhiễu loạn cung tố cáo bằng máu và nước mắt. Những tấu chương này trực tiếp chỉ Trịnh gia có nuôi dưỡng võ sĩ và những kẻ bại hoại trong giang hồ, có ý nghĩ tạo phản, muốn ngoại thích tham gia vào chính sự, cũng mạnh mẽ lên án Lệ quý phi là yêu phi hại nước, gian phi, những ngôn từ cay độc  này khiến Vũ Đức Đế long nhan một hồi trắng một hồi hồng, trực giác chính mình đã hóa thân thành hôn quân như Chu U Vương, Thương Trụ vương rồi.

Vẻ mặt hoàng hậu thận trọng quỳ xuống, sau đó hỏi: "Bệ hạ người làm chuyện gì sai sao? Làm sao nô tì  dám khuyên bệ hạ? Nô tì đặc biệt thỉnh tội với bệ hạ, vẫn thỉnh bệ hạ trách phạt lỗi lầm của thần thiếp."

"Nàng có tội gì?" Vũ Đức đế có chút kinh ngạc nói, dừng một chút lại nói: "Không cần hành đại lễ  này, đứng lên trước đi!" Hắn và hoàng hậu coi như là phu thê từ niên thiếu, lại có chung một nam một nữ, nhiều năm qua  như vậy, tuy hậu cung không ngừng có thiên kiều bá mị, hoàng hậu cũng tuổi lớn sắc tàn, nhưng Vũ Đức đế vẫn lại cực kỳ tôn trọng nguyên phối này của hắn. Hắn đã từng coi hoàng hậu như cánh tay trái phải của mình, không hề có cảm giác hưng phấn kích động nhưng hắn vẫn thường xuyên ngủ lại trong cung của hoàng hậu, cho hoàng hậu thể diện nên có.

Hoàng hậu không đứng dậy, ngược lại bái một lạy về phía Vũ Đức đế, cầm khắn tay lau khóe mắt, đau thương nói: "Nô tì làm người đứng đầu hậu cung, theo lí nên vì bệ hạ quản lý hậu cung cho tốt, vì bệ hạ phân ưu, đều do nô tì không có cách quản thúc, thế  nên khiến cho con nối dòng của bệ hạ chịu độc thủ của kẻ gian, trong lòng nô tì thực áy náy, đêm không thể say giấc! Tự nguyện từ bỏ phượng vị hoàng hậu, để lại cho người hiền tài." Hoàng hậu nói xong lại cúi đầu.

Lời nói của hoàng hậu khiến trong lòng Vũ Đức đế không khỏi đau thương, trong mắt thiếu chút nữa rơi lệ, cuống quít đứng dậy khỏi chỗ, tự mình đỡ hoàng hậu đứng dậy. Giọng nói khàn khàn bi thương nói: "Sao ái khanh lại nói lời ấy, việc này sao có thể trách tội nàng, chỉ đổ thừa trẫm nhất thời hồ đồ bị kẻ gian lừa gạt, đến nỗi hoàng tự bị hại!" Khi vừa mới nghe tin Lệ quý phi bị giết, trong lòng hắn tràn đầy thương tiếc, nhưng hận này hắn không thể chịu nhục được, vậy mà  kẻ tiện nhân này ỷ vào sủng ái của hắn, lặng lẽ tìm mọi cách độc chết một vị phi tử đang mang bầu trong cung, lại nói dối trước mặt hắn là vị phi tử kia bệnh đột ngột ra đi. Năm đó mặc dù hắn đau lòng mất con nối dòng, lại hoàn toàn không sinh nghi với việc này.

Năm đó có một cung nữ trong lúc vô ý thấy việc này, vì bảo vệ mạng nhỏ, tất nhiên là không dám vạch trần đắc tội Lệ quý phi đang được cực sủng nhất thời. Nghe tin Lệ quý phi đã chết, vị cung nữ này mới tự động xuất hiện chỉ ra người đứng sau là  Lệ quý phi.

Đế hậu cùng nhau ngồi xuống, mắt hoàng hậu đỏ hồng nhìn Vũ Đức đế nói: "Lệ quý phi biết rõ hoàng đế con nối dòng đơn bạc, lại vẫn có thể nhẫn tâm xuống tay, uổng công hoàng thượng sủng ái nàng nhiều năm, bệ hạ..." Nói xong đã khóc không thành tiếng rồi. Lúc này hoàng hậu là thật tình tự trách, nàng có thái tử và nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa, ngồi trên hậu vị nhiều năm, uy tín trong hậu cung không hề có thể dao động, nếu thật tình muốn trừng trị Lệ quý phi cuồng vọng cũng không phải là không có cơ hội. Nhưng nàng với Lệ quý phi luôn luôn như mẹ kế với nhi tử -- sủng ngươi, nâng niu ngươi, nuông chiều ngươi, chỉ riêng đánh ngươi thì không, dù sao đến lúc đó cuối cùng cũng sẽ có người thay ta thu thập ngươi!

Ngày xưa Hàn Sơn hỏi Thập Đắc rằng: Thế gian phỉ báng ta, khi dễ ta, làm nhục ta, cười ta, khinh ta, ti tiện với ta, hung ác với ta, gạt ta, trừng trị thế nào đây? Thập Đắc nói: Chỉ cần nhẫn hắn, nhường hắn, tùy hắn, tránh hắn, chịu đựng hắn, tôn kính hắn, không cần để ý đến hắn, đợi vài năm sau ngươi lại nhìn hắn! Hậu cung tranh thủ tình cảm, hoàng hậu luôn luôn ôm ấp người nào cười cuối cùng, người nào mới đúng là người thắng cuối cùng, người nào kiên trì đến sau cùng, người nào mới là bá chủ chân chính của hậu cung!  Dù vì nàng dung túng Lệ quý phi mới đảo ngược khiến Lệ quý phi ở hậu cung càng ngày càng vô pháp vô thiên, chẳng thế thì to gan lớn mật tổn thương đến hoàng tự! Cần biết con nối dòng của hoàng tộc Hiên Viên khó có được cỡ nào, chẳng thế thì Vũ Đức đế tức muốn chết với Hiên Viên Húc, hận không thể đánh chết hắn ngay tại chỗ, lại liên tiếp chịu đựng, chỉ nhốt hắn vào thiên lao, đến bây giờ cũng đã phiền não, không biết định tội gì cho hắn mới tốt?

"Lòng trẫm cũng tràn đầy hối hận!" Hoàng hậu vẫn một mực tự trách khóc lóc kể lể như vậy, lửa giạn trong nội tâm Vũ Đức đế cũng hết không sai biệt lắm, lúc này cũng tự trách không thôi, hắn cũng không nghĩ đến Lệ quý phi là mỹ nhân rắn rết.

Sau khi Hoàng hậu bãi giá hồi cung, Vũ Đức đế cho rằng An Thân Vương sẽ vội vã mà đến, chờ lại chờ, cuối cùng vẫn không thấy bóng dáng của hắn