Tô Gia Hân về đến nhà, trước mắt cô liền hiện hữu cảnh tưởng không mấy vui vẻ, gợi lên đoạn quá khứ hãi hùng.
Là những gã đòi nợ đang tìm kiếm ai đó, cô gái nhỏ rùng mình, sẽ không phải là đang muốn tìm cô đòi nợ đó chứ?
Trong lòng cô dâng lên sự sợ hãi, nhưng cô không muốn bỏ trốn nữa, bàn tay nhỏ nắm lại thành quyền, ánh mắt kiên định nhìn thẳng về phía trước rồi bước đi.
Bọn chúng có khoảng 4 người, ai ai cũng đều xăm trổ kín cả cánh tay, thân thể lực lưỡng, dáng vẻ vô cùng hung dữ. Nhớ đến cảnh bản thân từng bị bọn chúng hăm doạ, hành hung, cô lại muốn bỏ chạy.
Nhưng cô đã chạy trốn 9 năm rồi, hơn nữa, nợ không phải do cô gây ra, chẳng lẽ cô phải chạy trốn cả đời?
" Các người tới đây là muốn làm gì?" - Cô gái nhỏ hít sâu lấy hết can đảm rồi lên tiếng.
Một trong bốn người đó thấy thế liền nhìn cô, quan sát từ đầu đến chân rồi hỏi:
" Hoá ra cô ở đây à?".
Tô Gia Hân không dông dài mà nói thẳng:
" Số tiền mà cha tôi nợ, tôi không trả nữa, nếu muốn thì tìm ông ấy mà đòi".
" Ha, nợ của cô đã thanh toán xong cả gốc lẫn lãi rồi, bọn tôi tuy là đòi nợ nhưng cũng giữ đạo đức nghề nghiệp nha, từ nay chúng ta không ai nợ ai".
Cô nhìn đám người đó, nhíu mày:
" Thanh toán xong rồi?".
" Ừ, xong cả rồi".
Chẳng lẽ là cha? Không thể nào, ông ấy làm gì có tiền? Mà dù cho có nhiều tiền đi chăng nữa thì cũng sẽ không đột nhiên lương tâm trỗi dậy trả nợ cho đám người này.
" Trả khi nào? Là... cha tôi trả?" - Dù trong lòng đã biết không phải, nhưng cô vẫn cố thăm dò.
Một trong số bốn gã đó cười khinh:
" Cha cô? Lão già đó thì đào đâu ra 250 triệu? Đấy là còn chưa tính tiền lãi".
" Vậy thì ai là người trả nợ?".
" Là tên điên hôm trước đánh 2 đứa đàn em của tôi ở trước cổng bệnh viện. Nói ra cũng hay thật, vác xác đến cả nơi làm việc của bọn tôi, còn ném thẳng vali tiền gốc lẫn lãi vào mặt đại ca, sau đó không quên cảnh cáo bọn này đừng có tìm đến cô mà gây sự. Đúng là...
... đàn ông\~".
".............".
Tô Gia Hân trầm ngâm một lúc rồi mở điện thoại lên, bấm bấm vài cái:
" Là người này đúng không".
Chìa hình của anh, những người đó chỉ tay vào rồi nói với một giọng sốt sắng:
" Đúng rồi, chính xác".
" Đại ca, tìm thấy tên trốn nợ rồi".
" Được rồi, đi thôi".
Lúc này cô mới hiểu ra vấn đề, thì ra những người này không phải tìm cô.
Tô Gia Hân buông thõng bàn tay, chiếc điện thoại nằm gọn trong tay cô dần tối màn hình rồi tự khoá máy.
Cô gái nhỏ xoay người rời đi, tâm tình bây giờ hoàn toàn bị rối như tơ, không thể an yên mà vào nhà được nữa. Tô Gia Hân chạy như bay, đón taxi rồi đến nhà anh.
Cô cũng không biết lúc này đến đây để làm gì, dù có hỏi cho ra lẽ thì cũng sao chứ? Nhưng cơ thể đã phản ứng trước khi cô kịp nhận ra.
Trước cửa căn hộ của anh, cô đứng đó, vẻ mặt bất an hiện rõ còn hơn ban ngày, đưa tay định ấn chuông cửa, nhưng lại nghĩ ngợi lung tung rụt tay lại, tiếp đó phải làm như thế vài lần thì cô mới đủ can đảm ấn chuông.
Kết quả, không ai đáp lời, cửa cũng không mở ra.
Hôm qua cô từ chối tình cảm của anh, chắc hẳn anh đang giận lắm.
Tô Gia Hân tựa lưng vào tường, rõ ràng có thể đợi đến hôm sau đến công ty hỏi rõ, nhưng cô lại không thể chịu được. Thôi thì cứ đứng ở đây đợi anh nguôi giận, cùng lắm là hơi mỏi chân chút thôi.
Cô gái nhỏ đứng ở đó, thỉnh thoảng sẽ ngẩng đầu lên để quan sát, thời gian trôi qua đã hơn 1 tiếng, vẫn chưa thấy ai mở cửa khiến cho cô nghi ngờ hành động của bản thân.
Gặp được anh thì cô sẽ nói gì đây? Xin lỗi? Cảm ơn?
Người cao ngạo như anh liệu có chấp nhận điều mà cô nói?
Thời gian trôi qua càng lâu, càng khiến cho cảm giác bất an trong cô lớn dần, Tô Gia Hân mệt nhọc thở dài rồi xoay người định rời đi.
Lúc này, một đôi giày da đắt tiền xuất hiện trước tầm mắt, con ngươi màu nâu của cô ánh lên một tia hi vọng, ngẩng đầu liền nhìn thấy Vương Nhất Hạo tay cho vào túi quần, thong thả đứng đó.
" Cậu đứng trước cửa nhà tớ làm gì?".
Chàng trai nhìn cô gái đứng trước mặt, có hơi khó hiểu nhíu mày.