Chỉ Yêu Cố Chấp Cuồng Của Anh

Chỉ Yêu Cố Chấp Cuồng Của Anh - Chương 77




Editor: Song Nhã



Ngày đầu tiên làm tổng quản lý, cũng không phải ngày đầu tiên đi làm. Đám người hội đồng quản trị bị Thi Vinh chèn ép thành thói quen, Thi Huân có cưỡi lên đầu thì bọn họ cũng chẳng dám nói điều gì. Thi Huân không giống như Thi Vinh, Thi Vinh quanh năm mặt không biểu cảm, ai thấy cũng sợ, nhưng Thi Huân luôn mặt mày rạng rỡ, không có lúc nào là không cười, nhưng nếu thấy cậu ta thích cười mà coi nhẹ cậu ta, thế thì cuối cùng, có lẽ bị ăn sống nuốt tươi rồi mà vẫn còn mang ơn cậu ta.



Sau khi tan tầm, Thi Huân không về nhà vội mà đi quán bar. Cậu ta cũng qua lại với mấy tên bạn xấu, bình thường cùng nhau nói chuyện phiếm, uống chút rượu, tán gái gì gì đó, không ai biết thân phận của cậu ta, bởi vì ngay từ đầu Thi Huân đã không có ý định thân cận với bọn họ. Chẳng qua là cậu ta... cảm thấy cuộc sống nhàm chán, cho nên tìm chút việc để làm thôi.



Luôn luôn làm bé ngoan trong lòng mẹ, cậu... thực ra cũng sẽ chán ngán. Vì sao ở trước mặt ma ma cậu cũng không thể biểu hiện ra bản thân chân chính chứ? Cậu trưởng thành rồi, nhìn ra được mẹ không thích bất kì mẫu người nào cụ thể, nhưng thật lạ... Cậu lại là người như vậy đấy, giống ba mình, ác nghiệt, thô bạo, ích kỷ, chẳng có chút lòng thông cảm hay thương hại nào với người khác. Cậu không dám lộ ra bản tính ở trước mặt ma ma, cho nên mới cần làm chút việc để xoa dịu chính mình.



Rõ ràng đó là người phụ nữ đã mang cậu đến trên thế giới này, đối với cậu dịu dàng nhất, yêu thương cậu nhất. Nhưng lại chính vì thế, cho nên mới càng sợ mất đi. Nếu mất đi mẹ... Hoặc là đôi mắtdiendanlequydon hiền dịu nhìn về phía mình kia lộ ra vẻ thất vọng, Thi Huân cảm thấy mình sẽ phát điên lên mất.



Cho nên cậu thà làm Quả Quả của mẹ mãi mãi, một cậu nhóc khờ dại bướng bỉnh, mãi mãi không lớn lên.



Uống một hơi cạn sạch rượu kém chất lượng trong chén, mấy người bạn cùng ngồi thảo luận cô bé mình chơi đùa mấy ngày trước hăng hái bao nhiêu, cậu chỉ im lặng mà nghe. Nghe và nghe, không hiểu sao đề tài lại chuyển, chuyển tới mẹ của ai đó rồi.



Đây là một bọn người hư hỏng, ngay cả nội tâm cũng thối nát đến mức cặn bã.



"Hôm đó tao thật là đã nếm mùi vị của mẹ Hàm Ngư, mụ già kia, đừng nhìn thấy lớn tuổi, nhưng bộ ngực thật sự là lớn!" Tên con trai mập như heo ngậm điếu thuốc trong miệng. "Thực con mẹ nó sung sức! Ông đấy hận không thể giết chết con đàn bà lẳng lơ kia!"



Hàm Ngư cũng ha ha cười khẩy: "Con đàn bà đê tiện ấy, đàn ông nào cũng có thể bò lên. Đừng nói tao, Sắc Tử kia, mẹ mày cũng không tệ đâu!"



"Tao cũng chưa từng làm mẹ tao, nhưng nếu mày có hứng thú, hôm nào chơi chút thuốc cũng chẳng sao."



Một đám người thảo luận về đề tài dung tục ghê tởm, không biết là ai hướng về phía thi huân: "Đúng rồi, Huân Tử, mẹ mày lớn lên trông thế nào?"



Thi Huân đang uống rượu đột nhiên ngừng lại.



Người hiểu cậu thì thấy nét cười nơi khoé miệng của cậu từ từ biến mất, đây là điềm báo cậu sắp tức giận.



Lại cứ có người nhìn không hiểu: "Xem Huân Tử lớn lên như thế, là biết ngay mẹ nó trông ra sao rồi, nhất định là đại mỹ nữ! Đừng nói là mẹ nó, chỉ nhìn Huân Tử thôi, ông đây cũng bị kích thích muốn bạo nam rồi này!"



"Ha ha ha ha!"





"Huân Tử này, hôm đó tìm mày đi chơi mẹ Hàm Ngư, mày không vừa ý, nếu không thì... Giới thiệu mẹ mày bọn tao làm quen chơi?!"



Có người thấy ví da Thi Huân đặt trên bàn, nhanh tay nhanh mắt cầm lấy mở ra ở trước mặt mọi người: "Ông đây đã sớm thấy tấm hình này, người đàn bà này thật con mẹ nó đẹp quá đi! Hôm ấy Huân Tử bao ông đây đã ngắm rồi, trở về con mẹ nó liền "tuốt kiếm" hai lần! Huân Tử, đây là mẹ mày phải không? Giới thiệu đi...."



Câu cuối còn chưa dứt lời, đã trợn mắt ngã xuống. Thi Huân ung dung lấy ví da về túi quần mình, tùy ý vứt bình rượu chỉ còn một nửa trong tay đi. Tên con trai dưới đất đầu đầy mái, thế mà cậu ta chỉ khẽ thở dài: "Miệng thối quá đấy."



"Huân Tử mẹ nó mày nổi điên làm gì?!" Tên béo được gọi là Sắc Tử lúc này nổi nóng, vừa mới đứng lên đã bị gạt ngã bởi một đường chân quét qua đẹp mắt của Thi Huân, ôm bụng rên rỉ dưới đất.



Thi Huân chán rồi. Chen chúc với mấy tên này, chẳng những không để cảm xúc của cậu được xoa dịu, ngược lại càng khiến cậud.d.l.q.d thêm bực bội. Nhưng bây giờ... Cậu nghĩ, có lẽ mình đã tìm được phương pháp thư giãn rồi.




Cậu giống Thi Vinh, nhưng trong lòng cậu còn điên cuồng hơn cả Thi Vinh. Ít nhất khi Thi Vinh đánh nhau còn có thể khống chế mình không gây tổn hại đến tính mạng người ta, nhưng Thi Huân hoàn toàn không thể kiểm soát. Chỉ cần nghĩ đến mấy lời nói ghê tởm xấu xa mà bọn chúng đã từng bàn luận về mẹ cậu sau lưng, cậu đã nảy sinh ý muốn làm thịt bọn chúng rồi.



Từ nhỏ Thi Vinh đã đưa cậu đi học võ, mấy người này vốn không phải đối thủ của thi huân. Nếu không phải Thi Vinh kịp thời đuổi tới, có lẽ bây giờ nằm dưới đất là mấy thi thể rồi.



Thi Huân đánh đến đỏ mắt, vốn không còn nhận ra trước mắt là ai nữa, Thi Vinh quăng một bạt tai qua, trầm giọng nói: "Mẹ mày làm bữa tối chờ mày về nhà ăn đấy!"



Thi Huân đột nhiên bình tĩnh trở lại. Cậu thở hổn hển, từ từ quỳ rạp xuống đất.



Thi Vinh nhìn cậu từ trên cao, hỏi: "Việc tăng ca trong lời nói của mày, là như thế này?"



Thi Huân không nói lời nào.



Thi Vinh kéo áo cậu lên: "Đi."



"... Đi đâu cơ?" Hồi lâu, Thi Huân chỉ hỏi ba chữ kia.



"Mẹ mày đang chờ mày ở nhà."



Thi Huân liền dừng bước, cứng đờ như bị đóng đinh tại chỗ: "Con không về đâu." Quần áo của cậu cũng đã rách nát, không giống ai cả, sẽ hù doạ mẹ mất. Mà từ nhỏ mẹ đã dạy cậu không thể nói dối, hôm nay cậu đã nói dối là phải tăng ca...




"Cô ấy sẽ không biết." Thi Vinh bất thình lình nói, vì thế Thi Huân đành chịu để ba mình đưa đi, cuối cùng bị đẩy vào trong xe, người cứ ủ rũ như trái cà héo.



Thi Vinh ngồi ở trong xe, không buồn nhìn con trai bên cạnh mình. Còn bọn người la liệt dưới đất, giao cho lão Chu xử lý. Qua kính chiếu hậu thấy bộ dạng suy sụp của con trai, Thi Vinh thản nhiên nói: "Không giả bộ làm bé ngoan nữa à?"



Thi Huân: "... Con không giả bộ."



Thi Vinh cười nhạo một tiếng: "Trước mặt mẹ mày thì ngoan như cún, ở trước mặt tao thì lộ ra bản tính rồi hả?"



"Ba thì có tư cách gì mà nói con? Không phải chính ba cũng thế sao?!" Thi Huân nổi cáu.



"Tao cũng không phải giả bộ vất vả như mày." Thi Vinh nói lạnh như băng. "Mày giả bộ trước mặt mẹ mày, tao không phản đối, nhưng mày muốn tìm cách trút giận, thì phải học cách kiềm chế bản thân. Bằng không thì, lại đánh người suýt chết như hôm nay sao?"



Mặt Thi Huân lộ vẻ mờ mịt: "... Vậy làm sao bây giờ?"



"Đây là chuyện của mày."



Về đến nhà rồi, Mạnh Nịnh đang chờ ở phòng bếp, buổi chiều con trai nói muốn ăn đậu hũ ma bà, lại chưa về, còn bảo là đi tăng ca. Vì thế cô chờ lại chờ, chờ rất lâu mà không thấy con về, trong lúc vạn bất đắc dĩ, đành phải để cho Thi Vinh đi tìm. Nhưng thằng bé đã trở lại, sao lại là bộ dạng thê thảm này?



Cà vạt xô lệch, cúc áo bị mất mấy cái, còn có máu trên tay... Mạnh Nịnh hoảng sợ, vội lại đón con: "Đây là sao?"




"Để tự nó nói." Thi Vinh đi tới hôn cô một cái, sau đó đứng sóng vai với cô, mắt trừng thi huân. Thằng ranh chưa đủ lông cánh!



Thi Huân lúng ta lúng túng, trong lúc đó đại não đang nói dóc luẩn quẩn do dự giữa nói dối và nói thật, cuối cùng vẫn lựa chọn cái sau: "Con... đi quán bar, sau đó đánh nhau với người ta."



Cậu vốn cho rằng mình sẽ không được mẹ tha thứ, hoặc dạy bảo nhẹ nhàng, không nghĩ rằng phản ứng của Mạnh Nịnh lại không giống như trên, mà là thở phào nhẹ nhõm: "Hoá ra là như vậy... Làm mẹ sợ muốn chết! Mẹ còn tưởng rằng ba con giao cho con quá nhiều công việc, tối nay chuẩn bị đuổi ba con đi ngủ thư phòng đây này!"



Thi Huân bỗng trợn tròn mắt.



"Đứa bé này, từ nhỏ đã ngoan lại hiểu chuyện, tuy có bướng bỉnh chút, lại thích đùa dai, cũng không ảnh hưởng toàn cục. Mẹ vẫn lo có phải con nhẫn nhịn quá nhiều thành bệnh không... Dù sao cũng đã 23 tuổi rồi còn chưa quen bạn gái." Mạnh Nịnh vỗ vỗ ngực mình: "Cho nên... Đây là kì nổi loạn đến chậm sao?"




Thi Huân và Thi Vinh: "..."



Thi Vinh chưa bao giờ Lộ Lộ của anh lại có sức tưởng tượng phong phú đến thế,diendanle.quy.donnhưng mà cô nghĩ như vậy cũng không có gì là sai, ít nhất đối với Thi Huân mà nói là chuyện tốt. Vì thế anh liếc mắt ra hiệu với thi huân: "Đi lên tắm rửa thay quần áo, rồi xuống để mẹ xoa thuốc cho mày."



Trên thực tế Thi Huân cũng cần thời gian để tiêu hóa sư xúc động mà cậu đang phải chịu, vì thế nhanh chóng đi lên lầu. Nhìn bóng lưng của cậu, Mạnh Nịnh tỏ ra lo lắng: "Đứa bé này bị sao vậy nhỉ? Sao đột nhiên bắt đầu kì nổi loạn chứ?" Tuổi 23 nổi loạn... Mạnh Nịnh được mở mang đầu óc rồi.



Thi Vinh: "..."



Mặc dù toàn thân là máu, nhưng hầu hết đều là bị thương ngoài da, một chỗ nghiêm trọng nhất chính là do cậu không cẩn thận đánh vào góc bàn, dẫn đến bầm tím cả khuỷu tay... Nhưng ngay cả như vậy, Mạnh Nịnh vẫn đau lòng muốn chết. Cô vừa khử trùng cho Thi Huân vừa trách mắng: "Lần sau ấy, đánh nhau với người ta thì cứ đánh nhau, nhưng nhất định phải bảo vệ tốt chính mình, không để bị thương, hiểu không?"



Thi Vinh ở bên cạnh hận không thể đui mù đi. Lộ Lộ đối với anh không tệ, nhưng chưa bao giờ giống như đối xử với thằng ranh kia! Vì thế anh không nhịn được mà châm chọc: "Lộ Lộ, mặc kệ nó, không chết là được rồi, để một mình nó điên đi thôi!"



Mạnh Nịnh ngẩng đầu, liếc xéo anh một cái. Thấy ba cam chịu, trong lòng Thi Huân liền đỡ hơn chút, cậu cười tít mắt nói với Thi Vinh: "Ba, chuyên gia đã nói, cha mẹ tốt nhất không nên mắng con mình là thằng ranh, bởi vì chuyện này nếu nói theo góc độ di truyền học thì rất không lợi cho cha mẹ. Ba mắng con thì thôi, sao còn có thể mắng mẹ hả?"



Nghe vậy, Thi Vinh suýt nữa tức hộc máu, nếu là người ngoài, anh đã sớm quăng một cú đấm qua rồi, thằng nhóc thối này ỷ vào có Lộ Lộ ở đây, cho nên không kiêng nể gì mà khiêu khích anh.



Mạnh Nịnh lấy cồn i-ốt trước mặt khẽ chà vào cánh tay Thi Huân, cậu thanh niên đau đến mức thở hốc vì kinh ngạc: "Mẹ..."



"Con cũng biết đau à?" Mạnh Nịnh trách cứ nhìn cậu. "Để con ghi nhớ thật lâu, sau này cũng không dám xằng bậy như vậy nữa." Tuy là ngoài miệng nói như vậy, nhưng cô vẫn thổi cho con.



Hồi còn nhỏ, mỗi khi cậu ngã sấp xuống hay sinh bệnh, mẹ vẫn luôn thổi phù phù cho cậu như thế.



"Thổi phù phù, để cái đau bay đi..."



Thi Huân nở nụ cười: "Mẹ, con lớn rồi..."



Mạnh Nịnh nói: "Vậy con cũng vĩnh viễn là Quả Quả bé nhỏ của mẹ." Trong lòng mỗi người mẹ, con mình không bao giờ lớn lên.