“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, Liễu quốc công Liễu Khai Nguyên tàng trữ 1 ngàn gánh Phúc Thọ Cao, số lượng khổng lồ, làm hại triều đình, gây họa cho dân, tội không thể tha, niệm tình là con cháu tông tộc thái hậu, phán cho tự sát, thanh tra và tịch thu gia sản, con cháu Liễu gia phàm làm quan đều cách chức biếm làm thứ dân, trọn đời không được làm quan.”
Ngay trong ngày Liễu quốc công lên Kim Loan Điện tố cáo thế tử, Hồng đế ban thông cáo. Thông cáo vừa ban ra, cả nước đều kinh hãi. Dân chúng thóa mạ Liễu gia lòng tham không đáy, là căn nguyên họa loạn của Đại Chu. Bộ phận quan viên ủng hộ Liễu gia và tam hoàng tử thấy Liễu quốc công gặp nạn, người Liễu gia trọn đời không được làm quan, đều tránh xa hết. Không có nhà mẹ hậu thuẫn, nhất định sẽ không có cơ hội lên ngôi vua rồi rồi.
Quả nhiên, không bao lâu sau, Càn Thanh Cung loan tin, tam hoàng tử Tiêu An Bình được phong làm Lương vương, đảm nhiệm Thứ sử Lương Châu, không được ở lại trong cung, lập tức đến Lương Châu nhậm chức. Lương Châu là đất nào chứ? Đây chính là chỗ xa nhất của Đại Chu, chu vi trăm dặm, chưa đầy 500 hộ, quả thật là nơi đất cằn sỏi đá, tam hoàng tử quen sống an nhàn sung sướng trong cung, về cơ cản là không có khả năng sống nổi ở đó.
Dưới sự cố ý an bài của Hồng đế, chờ đến lúc hai người Liễu thái hậu và Liễu phi biết được tin thì thông cáo đã ban rồi. Hành lý của tam hoàng tử cũng đã được cung nhân trong Cảnh Dương Cung thu thập xong để trên xe ngựa ở cửa cung.
Trong Ngự Thư Phòng, Hồng đế mặc hoàng bào đứng trước cửa sổ, nhìn đoàn người nâng kiệu từ Từ Ninh Cung ra cửa cung, xoay người trở lại long ỷ.
“Hoàng thượng!”
“Hoàng thượng!”
..........
Nghe thấy tiếng bước chân dồn dập từ xa và giọng một già một trẻ, trên mặt Hồng đế xẹt qua một thoáng lạnh lùng. Ngẩng đầu lên, liền thấy Liễu thái hậu, hình dung tiều tụy, và Liễu phi mặt đầy lo lắng không quan tâm tiểu thái giám canh cửa ngăn cản xông vào Ngự Thư Phòng.
Thấy vậy, Hồng đế nói với Lý Đức đứng bên cạnh: “Lý Đức, mang những người khác lui hết đi! Nơi này không cần người hầu hạ”
“Dạ, hoàng thượng”
Ứng tiếng hành lễ xong, Lý Đức dẫn tiểu thái giám canh cửa và cung nữ bên cạnh Liễu phi đi ra ngoài.
Thấy người đã đi hết, Hồng đế cười nhạt nói: “Không phải thái hậu không khỏe sao, lúc này không ở Từ Ninh Cung nghỉ ngơi cho tốt, chạy đến Ngự Thư Phòng làm gì?”
Nghe vậy, Liễu thái hậu giận đến cơ hồ phun ba lít máu, xử cháu mình tự sát, người nhà họ Liễu trọn đời không được làm quan, đày tam hoàng tử đi xa lại còn hỏi mình vì sao mà đến. Liễu thái hậu cố gắng lắm mới không phun máu. Vịn chặt Liễu phi bên cạnh, tận lực bình tĩnh nói: “ Hoàng thượng, cho tới bây giờ Liễu quốc công chưa từng làm ác, lần này việc Phúc Thọ Cao chỉ là nhất thời hồ đồ, hoàng thượng khoan dung nhân ái, tha cho nó một lần, để ngày sao nó lấy công chuộc tội, thế nào?”
Hồng đế lạnh lùng nói: “Thái hậu, hình phạt cho Liễu quốc công do văn võ bá quan trong triều tán thành, hôm nay đã thông cáo với thiên hạ, nếu rút lại, uy nghiêm thiên tử của trẫm còn đâu.”
“Hoàng thượng, phán quyết như vậy thực sự vô cùng nghiêm khắc.........”
Liễu thái hậu chưa nói xong, Hồng đế đã trầm giọng cắt ngang: “Thái hậu sai rồi, mấy năm trước, trẫm đã ban chiếu lệnh, phàm người buôn bán Phúc Thọ Cao ‘một gánh chém một người, trăm gánh chém cả họ’, phán quyết hôm nay là đã niệm tình thái hậu rồi, chứ nếu theo quy định ban đầu, thì phải diệt cả Liễu gia, thái hậu phải thông cảm cho nỗi khổ tâm của trẫm mới phải.”
“Ngươi.....”, lúc này bộ mặt Hồng đế lạnh lùng phần cung kính thường ngày không thấy nữa, lạnh lẽo trong ánh mắt kia khiến Liễu thái hậu trợn to hai mắt, ngã ngửa ra sau.
Liễu phi thấy Liễu thái hậu như vậy vội đỡ người qua ngồi một bên, sau đó quỳ trên mặt đất khóc lóc nói: “Hoàng thượng, chuyện Phúc Thọ Cao xem như xong, nhưng còn An Bình kính xin hoàng thượng niệm tình nô tỳ hầu hạ hoàng thượng nhiều năm mà thu hồi mệnh lệnh đã ban!”
Liễu phi khóc như hoa lê đẫm mưa chỉ hy vọng có thể đả động được Hồng đế. Nhưng Hồng đế lạnh lùng nói: “Liễu phi, cho An Bình đến Lương Châu là trẫm đã sớm quyết định, để tôi luyện ý chí của nó, nhớ ngày đó, Dạ Huyền đến Bắc Địa đầy họa loạn, nhưng chỉ qua mấy năm nơi đó đã thành một mảnh an cư lạc nghiệp. An Bình thân là hoàng tử của Đại Chu ta, chẳng lẽ không thể đến Lương Châu? Lại nói ngươi cũng nên ghi nhớ ‘hậu cung không được can dự chuyện triều chính’! Về sau không có lệnh trẫm, ngươi cứ ở trong An Nhạc Cung mà tu tâm dưỡng tính đi!”
Nghe ra ý Hồng đế muốn giam lỏng mình, Liễu phi cứng ngắc ngồi trên đất, nắm chặt tay, móng tay bén nhọn đâm sâu vào da thịt, hồi lâu, cắn răng nói: “Hoàng thượng, hiện giờ dù gì An Dương cũng là vương hậu của nước Ô Tôn ở Tây Vực, nó và An Bình là huynh muội ruột, hoàng thượng đối đãi với Liễu gia và An Bình như thế, chẳng phải là không nể mặt nó hay sao? Chẳng lẽ không sợ quan hệ giữa hai nước có khoảng cách?”
Nghe Liễu phi nói, Hồng đế không trả lời ngay, chỉ rút ra một bức quốc thư giấy mạ vàng của nước khác ném tới trước mặt Liễu phi.
Liễu phi sững sờ, nhặt quốc thư lên, mở ra xem, trong khoảng thời gian ngắn bất động tại chỗ.
“Hai tháng trước, tại đại thọ 50 của quốc vương Ô Tôn, An Dương và đại tướng quân Ô Tôn quốc hạ độc trong tiệc rượu, mưu đồ chiếm ngôi, mặc dù quốc vương Ô Tôn không trúng độc, nhưng hoàng thái tử uống lầm rượu độc bị độc chết. Quốc vương Ô Tôn hết sức tức giận, hạ quốc thư phế hậu. Để chứng minh chuyện này không phải do Đại Chu mưu đồ, trẫm đã nhịn đau giao An Dương cho quốc vương Ô Tôn xử trí.”
“Hai tháng........” nhìn quốc thư, nghe lời nói lạnh lẽo của Hồng đế, Liễu phi như điên nhào tới bắt lấy vạt áo của Hồng đế, thét to: “Hoàng thượng, An Dương là cốt nhục của ngài! Sao ngài có thể nhẫn tâm như thế!”
Nghe Hồng đế nói, vốn ẩn nhẫn, Liễu thái hậu cố gắng đứng dậy, bắt lấy long bào của Hồng đế, thở dốc không ngừng nói: “Tiêu Lâm Thiên, lúc trước nếu không có ai gia, làm sao ngươi có thể ngồi lên ngôi vị hoàng đế, hôm nay ngươi hồi báo ai gia như vậy sao?”
Nghe nói, hàn ý trong mắt Hồng đế bắn ra bốn phía, đẩy đôi tay nhăn nheo của Liễu thái hậu ra, lạnh nhạt nói: “Mấy năm nay trẫm tuân thủ hiếu đạo, coi như hồi báo thái hậu. Bất quá, di mệnh của phụ hoàng, trẫm không dám quên, cho nên thái hậu chớ oán hận.”
Nghe vậy, Liễu thái hậu và Liễu phi đều lộ vẻ hoảng sợ.
“Năm xưa gia tộc Liễu thị một mình nắm lấy quyền thế trong triều, phụ hoàng biết rõ mình bị hạ độc nhưng chỉ có thể ẩn nhẫn, âm thầm an bài vì trẫm, để đến ngày trẫm đủ lông đủ cánh báo thù cho dưỡng mẫu Lương phi. Những năm này, thế lực Liễu gia lần lượt bị trẫm nhổ bỏ, hôm nay mới chân chính là thiên hạ của Tiêu gia ta, về phần An Dương và An Bình......”, nói đến đây, Hồng đế dừng lại một chút, “Cũng chỉ là nghiệt chủng mà thôi”.
Liễu phi không để ý đến Liễu thái hậu đã bắt đầu trợn trắng mắt trên giường, trong mắt tràn đầy nghi ngờ nghe lời nói hời hợt của Hồng đế, điên cuồng chỉ kiếm vào Hồng đế, cả người run rẩy hỏi: “Ngươi nói gì? Ngươi lập lại lần nữa, hoàng nhi của ta sao có thể là nghiệt chủng!”
Nhìn trường kiếm chỉa thẳng vào mình, sắc mặt Hồng đế cực kỳ trầm tĩnh, không trả lời vấn đề của Liễu phi, nét mặt đen tối khó hiểu.
“Trẫm từng nói với hoàng hậu, trên đời này trẫm sẽ không bỏ qua cho bất kỳ kẻ nào dám thương tổn nàng. Lúc trước là ngươi an bài để nàng động thai phải sinh non, chẳng lẽ người quên! Nếu đã thương tổn nàng, sẽ phải trả giá rất đắt!”
“Không phải ta.........” thấy ánh mắt nam tử y như lưỡi dao sắc bén, Liễu phi vội vàng muốn giải thích, cuối cùng phát hiện tất cả đều là uổng công.
Một hồi lâu, bất chợt Liễu phi cười lớn. Sau khi cười xong mặt tràn ngập ý hận.
“Hoàng hậu......hoàng hậu! Thì ra trong lòng ngươi vĩnh viễn chỉ có nàng ta! Nhiều năm qua cái gì Tĩnh phi, cái gì Đổng phi, sủng phi gì đó tất cả chỉ là ngụy trang!” nghĩ đến nam nhân mình tâm tâm niệm niệm mấy chục năm, tranh giành vì hắn, lại đối xử với mình như vậy, liên lụy con mình phải rơi vào kết cục chết ở xứ người, nghiệt chủng..........Liễu phi cắn răng, lộ vẻ điên cuồng, cầm chặt kiếm trong tay chém tới.
Mùi máu tươi tràn lan khắp Ngự Thư Phòng.
Nhìn máu chảy xuống từ trên thân kiếm trong tay Hồng đế, lúc này Liễu phi mới ý thức được vấn đề.
“Liễu phi hành thích hoàng thượng trong Ngự Thư Phòng, đền tội tại chỗ”
Hồng đế giơ tay lên, Liễu phi trợn to hai mắt cứ như vậy ngã thẳng xuống bên người Liễu thái hậu, máu từ trên chiếc bàn trà chảy tràn lên người Liễu thái hậu đang nằm trên giường. Khiến Liễu thái hậu vốn đã đến cực hạn trong nháy mắt thân thể co quắp.
“Phụ hoàng đã từng nói, thái hậu sau trăm tuổi không thể cùng hợp táng, vô luận sống chết, không còn gặp nhau nữa, cho nên khi thái hậu chết trẫm sẽ cho hỏa táng, rải tro xuống đất, hóa thành cát bụi, coi như là cống hiến duy nhất của thái hậu cho đời.”
“Ngươi.......” Liễu thái hậu nghe lời nói tựa băng lạnh của Hồng đế, máu tươi từ miệng trào ra ào ào, đã sắp không xong.
Hồng đế vẫn lạnh lùng đứng bên giường nói ra sự thật khiến thái hậu không chịu nổi.
“Có một việc phụ hoàng đã từng nhắc đến, trẫm nghĩ trước khi ra đi thái hậu sẽ muốn biết. Lúc trước, Khang Thân Vương mắc bệnh hiểm nghèo, không phải tình cờ, tất cả......là do phụ hoàng sắp xếp.”
Trong Ngự Thư Phòng, tiếng thở dốc ngừng hẳn, nghe xong lời Hồng đế, khổ tâm tính toán mấy chục năm, Liễu thái hậu không cam lòng, rốt cục nghẹo đầu, trút hơi thở cuối cùng.
Đứng yên hồi lâu, Hồng đế ném kiếm sang một bên, nhìn Liễu thái hậu và Liễu phi một cái, sải bước đi ra ngoài.
Âm thanh của thái giám Lý Đức vang dội bên ngoài Ngự Thư Phòng.
“Thái hậu, qua đời!”