Bên kia, nhị thiếu gia của Cẩm Thân vương phủ Tiêu Dạ Cát vị bị buộc phải cùng phòng với nhị thiếu phu nhân Tô Như mà uống rượu say mèm. Bên này, trong viện thế tử, Tiêu Dạ Huyền cũng đang bức bối, nhưng khác ở chỗ, Tiêu Dạ Cát là không muốn mà không được, còn hắn là bị vợ yêu ghẻ lạnh.
Đêm khuya, trời vốn trong bất chợt bị từng đám mây đen bao phủ, sấm sét không ngừng, gió to gào thét từng trận, theo đó là mưa to tầm tã. Mưa to cọ rửa mặt đất, lại không mang đi được phiền não trong lòng nam tử.
Chốc lát sau, một bóng đen hòa vào trời đêm bay tới phòng thuốc cách viện thế tử không xa.
Trước của phòng sách viện thế tử, Tiết Thanh Trạch bị kêu tới lúc nửa đêm, chưa vào cửa, đã cảm thấy không khí trong phòng hết sức quái lạ. Ghé đầu nhìn, đầu tiên là Tuyết Lang thường ngày vừa thấy mình liền nhe răng trợn mắt, lúc này lại rã rời nhũn như con chi chi nằm trên thảm đỏ, thật giống như chưa ăn cơm.
Quái lạ, hết sức quái lạ. Sói này do đại ca Tiêu Dạ Huyền tự tay nuôi lớn, căn bản là tâm ý tương thông với đại ca, hôm nay biến thành như vậy, thật rất quỷ dị, vốn muốn kêu một ảnh vệ hỏi thử, tiếng Tiêu Dạ Huyền đã truyền tới.
“Tiết Thanh Trạch.......”
Tiết Thanh Trạch nghe giọng điệu u ám của đại ca, đã bước lui về sau lại tiến lên, từ từ đi vào phòng sách. Giờ phút này bộ dáng đại ca gần như yêu tà: tóc đen rũ rượi xuống vai, y phục xộc xệch, lộ ra lồng ngực rắn chắc, đôi mắt hẹp dài dưới ánh nến lập lòe mơ hồ có dấu hiệu muốn bộc phát.
Thấy vậy, Tiết Thanh Trạch không tự chủ lui về sau hai bước, “Đại ca, ....trễ thế này gọi tiểu đệ tới không biết có chuyện gì quan trọng?”
Qua hồi lâu, không có hồi âm, nhìn qua bên Tiêu Dạ Huyền, Tiết Thanh Trạch đột nhiên nghĩ ra gì đó, che hai tay trước ngực.
Chẳng lẽ 3 ngày sau thành thân, đại ca bỗng dưng phát hiện mình không thích nữ nhân chỉ thích nam nhân, hiện tại cực kỳ đau khổ, trắng đêm không ngủ, để thử cảm giác, cho nên tìm mình tới?
Nghĩ đến loại khả năng này, khuôn mặt trắng nõn của Tiết Thanh Trạch biến sắc liên tục. Nhưng ngay khi nhìn thấy đôi mắt sắc của người trước mặt, ý nghĩ như vậy liền bị loại bỏ không còn một mống. Phi phi phi! Đại ca của mình yêu đại tẩu đến chết đi sống lại, hận không thể buộc được trên dây lưng quần, ngày ngày mang theo, làm sao có thể thích nam nhân. Đang muốn mở miệng hỏi thăm, người bên kia đã nói trước.
“Tại sao dăm ba ngày không thể cùng phòng?”
Hai người về thăm nhà vợ, được cha mẹ vợ và cậu em vợ hết sức tán thưởng, lúc về còn rất tốt, nhưng đến đêm, Như Ca lại ra lệnh cấm, không cho hắn ăn thịt. Tiêu Dạ Huyền làm sao chịu nổi, thử mấy lần, kết quả chọc giận vợ yêu, khiến nàng tức giận chuyển đến gian phòng dành cho khách ở phía Tây nghỉ ngơi.
Biến chuyển thế này khiến Tiêu Dạ Huyền rất khó hiểu. Hỏi nha hoàn, bọn chúng ấp úng, nói cô nương là như vậy, mỗi tháng một lần. Suy đi nghĩ lại, vẫn không hiểu nổi, liền kêu Tiết Thanh Trạch tinh thông y lý tới.
Hả? Thì ra là vậy! Yên tâm, yên tâm.....
Nghe vậy, Tiết Thanh Trạch thở phào, vuốt vuốt nếp nhăn trên quần áo, đến ngồi xuống trước mặt Tiêu Dạ Huyền.
“Dăm ba ngày không thể cùng phòng có lẽ là vì đại tẩu tới kỳ....nguyệt tín tới, nữ tử cứ tới ngày này là thân thể rất yếu ớt, không chịu nổi giày vò. Ở Bắc Địa đại ca cũng thấy qua rồi, mỗi tháng luôn có dăm ba ngày vẻ mặt bọn tướng sĩ như là bị táo bón, tinh lực không có chỗ phát tiết, kêu tăng huấn luyện gấp bội đó? Cũng là vì vậy.”
Theo lý, những chuyện thế này trong hoàng gia luôn có giảng dạy, với thân phận của Tiêu Dạ Huyền hơn nữa lại lớn lên trong cung, chắc phải biết. Bất quá, đại ca ra biên cương đánh giặc quá sớm, nên chưa được học. Chẳng qua nói đi nói lại đại ca cũng thật đáng thương, thủ thân như ngọc 27 năm, thật vất vả mới biết được mùi tình, thì bị cắt dăm ba ngày. Rút kinh nghiệm, vì hạnh phúc ngày sau trước khi mình thành thân nhất định phải dò la kỳ kinh nguyệt của vợ, kiên trì dời ra sau mấy ngày, để tránh vừa mới khai trai lại xảy ra thảm sự!
“Thân thể yếu ớt?” lúc Tiết Thanh Trạch đang nghĩ thì Tiêu Dạ Huyền lặp lại mấy chữ này, nhíu mày.
“Dĩ nhiên là yếu rồi, theo trong sách thuốc, nữ tử khi tới kỳ, sẽ đau lưng, phía dưới chảy máu không ngừng, nếu không tịnh dưỡng tốt, mệt nhọc, gặp lạnh, hoặc trúng gió, những kỳ sau sẽ đau rất ghê gớm”. Thấy trên vẻ mặt thường ngày vô cùng bĩnh tĩnh của Tiêu Dạ Huyền xuất hiện thất kinh, trong lòng Tiết Thanh Trạch vô cùng sảng khoái, nhiều ngày làm thợ trồng cây giá rẻ cộng kiêm nghề theo dõi, rốt cuộc tìm được cơ hội trả thù. Mình nói đều là sự thật, chẳng qua hơi nghiêm trọng hơn chút mà thôi. Bất quá chị dâu giỏi y thuật, ngộ nhỡ đại ca khẩn trương quá độ, bị vạch trần.....
“Bất quá, không phải chuyện nguy hiểm gì, chỉ cần tịnh dưỡng tốt mấy ngày này, về sau thân thể sẽ khỏe hơn trước”, để tránh bị trả thù, tốt hơn là thành thực một chút, ai bảo Tiết Thanh Trạch mình là một nam nhi anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, y đức cao thượng, huynh đệ nghĩa khí nặng tựa Thái Sơn, tốt tuyệt thế!
“Tịnh dưỡng thế nào?” Hiển nhiên, một Tiêu Dạ Huyền luôn thông minh, giờ phút này không hề phát hiện vẻ biến hóa trên mặt của người đối diện, chỉ chuyên chú vào việc làm thế nào để hoàn thành nhiệm vụ gian nan và cao cả: nuôi dưỡng thân mình vợ yêu.
“Nói đến việc dưỡng thân này, quả là một môn học khó........”
Trong thư phòng, thầy Tiết Thanh Trạch đứng trước bàn học đĩnh đạc nói. Đối diện, nam tử áo đen cầm bút lông sói, nhất nhất ghi lại vào sổ tay, trên khuôn mặt tà lệ nghiêm túc khó nói nên lời.
Mà lúc này, trong gian phòng giành cho khách phía Tây viện thế tử, Như Ca vừa thiêm thiếp ngủ đã bị sấm sét làm tỉnh, xuyên qua cửa sổ nhìn sấm sét bên ngoài, đã bắt đầu nhớ người bị mình bắt ngủ một mình, lần này chẳng biết tại sao kinh nguyệt lại đến sớm hơn cả 10 ngày, mà không tiện nói cho Tiêu Dạ Huyền biết. Mỗi kỳ, Như Ca sẽ mệt mỏi vô cùng, bị hắn quấn liền tới phòng này, bây giờ không biết sắc mặt của hắn đã khó coi đến mức nào.
“Mới vừa thành thân liền để hắn ngủ một mình, không biết có tức giận không đây” ngồi dậy, mang giày vào, mở cửa phòng, đi tới phòng chính, đến giữa đường, lại thấy ánh sáng trong phòng bên kia đã tắt.
Ưm, hình như đã ngủ.
Nghĩ nghĩ, thôi về phòng khách ngủ vậy.
Khi đến phòng của Tiểu Huân, tiếng động trong phòng hấp dẫn chú ý của Như Ca. Thận trọng đẩy cửa phòng ra, trong phòng vang lên tiếng hàm răng đánh vào nhau, lại cố gắng đè nén nghẹn ngào đứt quãng truyền vào trong tai.
Nhận thấy có người tiến vào phòng, trong đôi mắt màu tím của người trên giường xẹt qua một tia tàn lệ, nhưng vừa thấy người đến là ai, nháy mắt trở nên trong suốt như lúc đầu, vốn mười đầu ngón tay có ánh sáng như sao trong nháy mắt biến mất. Nhưng có một số thứ vẫn không kịp giấu đi, trong giây phút ánh nến sáng lên, rốt cuộc bị người phát hiện.
“Tiểu Huân, đệ..........?”
Thấy hai răng nanh bén nhọn bên môi đứa nhỏ, Như Ca sững sờ, nhìn lướt qua giường xộc xệch, chậm rãi đi tới.
Thấy nữ tử tới, đôi mắt màu tím của người trên giường chuyển thành màu tím như ma mỵ, nhìn chằm chằm đôi mắt trong suốt của nữ tử, trong đó không có e ngại, không có xem thường, càng không có chán ghét, mà chỉ có lo lắng.
Đột nhiên, một tiếng sét xẹt qua, đứa bé rùng mình, ngã xuống giường.
Thấy vậy, Như Ca bước nhanh đến, đỡ lấy đứa bé, kéo ống tay áo nó ra, quấn sợi tơ lên tay bắt mạch. Kỳ quái là mạch vẫn bình thường, không có dị trạng. Thấy đứa bé rùng mình, Như Ca đành ôm đứa bé lên giường, lấy chăn bao thật chặt.
Tiểu Huân vùi đầu vào ngực nữ tử như cảng tránh sấm sét. Không biết qua bao lâu, bầu trời dần khôi phục trong sáng, đứa bé cũng bình tĩnh lại, từ từ chui đầu ra khỏi ngực Như Ca.
Quan sát đứa bé trước mặt, sờ sờ hai chiếc răng nanh bén nhọn của nó, Như Ca cười hỏi: “Sợ sấm sét?”
Như Ca vừa đụng vào, toàn thân đứa bé cứng đờ, mất tự nhiên xoay người sang hướng khác, lúc quay đầu lại, hai chiếc răng nhọn như răng hổ đã biến mất tiêu, thấy Như Ca chờ mình trả lời, đứa bé chần chờ một lúc mới gật đầu.
“Ta hiểu”, nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, vẫn không có một ngôi sao, không biết khi nào thì lại có sấm sét. Đứng dậy, Như Ca sờ sờ đầu đứa bé, ý bảo nó nằm xuống, rồi đi ra ngoài.
Không lâu sau, Như Ca cầm một cái giỏ chứa vải lẻ và kim đi vào.
Theo lời Như Ca ngoan ngoãn nằm trên giường, đứa bé tò mò nhìn Như Ca khâu khâu vá vá gì đó cực nhanh. Không bao lâu, đã may xong hai cục tròn tròn.
Đeo hai cái bao tai lên tai mình thử, vỗ vỗ tay, hoàn toàn không nghe thấy tiếng gì nữa. Như Ca hài lòng gật đầu, đến bên giường, đeo bao tai vào cho đứa bé, cười nói: “Có cái này, sẽ không sự sấm sét nữa”.
Nhìn nó từ từ nhắm mắt lại, hô hấp đều đều, Như Ca mỉm cười. Đưa tay sờ thử hai hàm răng chỉnh tề, hai chiếc răng nanh bén nhọn như chưa từng xuất hiện. Trên thế giới rộng lớn, có đủ những điều lạ, chẳng lẽ đứa bé này gặp sét răng sẽ dài ra?
Ngồi bên giường một lát, trời vẫn im lặng, Như Ca đến bàn thổi tắt nến, rồi trở về phòng khách.
Ngay sau khi Như Ca rời đi, vốn đang nằm trên giường, đứa bé chậm rãi ngồi dậy, cảm thấy bên tai hoàn toàn yên tĩnh, bất giác sờ sờ hai vật trên tai, lấy nó xuống, tiếng gió ngoài kia trở nên rất rõ ràng.
Nhớ tới biểu hiện của nữ tử lúc nãy, đôi mắt màu tím của đứa bé lóng lánh. Nhìn thấy mình như vậy mà không sợ hãi, nhiều năm như thế hình như cũng chỉ có một người!
Nàng quả nhiên không giống kẻ khác.........