Chỉ Yêu Chiều Thế Tử Phi

Chương 77: Khoe mẽ




Cẩm Thân Vương và vương phi Trần thị đã chờ tại tiền sảnh, dĩ nhiên không thể thiếu Liễu trắc phi và nhị thiếu gia Tiêu Dạ Cát kia. Về phần thị thiếp gì đó chỉ như cảnh nền đứng sau lưng Liễu trắc phi.

Thấy tình cảnh này, Như Ca bỗng nhớ lại những điều Thanh Nhi đã kể.

Liễu trắc phi Liễu Như Mộng, từ lúc gả vào vương phủ tới nay, được sủng ái hơn 20 năm, chỉ có một nhi tử. Thủ đoạn của Liễu trắc phi hết sức tương tự Giang di nương, mặc dù được sủng ái nhưng cũng gấp gáp nạp tiểu thiếp cho Cẩm Thân vương. Hơn phân nữa thị thiếp trong phủ là do Liễu trắc phi nâng đỡ. Trần thị hay ghen đối lập với Liễu trắc phi dịu dàng săn sóc, làm Cẩm Thân vương hết sức hài lòng. Hơn nữa lại có tình cảm với Liễu trắc phi nên rất nhiều chuyện Cẩm Thân vương đều thiên vị Liễu trắc phi.

Về phần mẹ chồng mình, chính là thứ nữ của Trấn Bắc Vương Trần Nguyên Chân, chị em khác mẹ với đương kim hoàng hậu, được ban hôn gả vào vương phủ đã 28 năm, chỉ sinh mình Tiêu Dạ Huyền, không có chút trách nhiệm làm mẹ nào, chưa bao giờ để tâm nuôi dậy con, cả ngày chỉ lo tranh giành tình cảm với Liễu trắc phi, đấu đá hơn 20 năm vẫn chưa thắng được.

Vào trong, đến trước mặt vợ chồng Cẩm Thân Vương, Như Ca và Tiêu Dạ Huyền làm lễ.

“Nhi thần thỉnh an phụ vương và mẫu phi!”

“Con dâu thỉnh an phụ vương và mẫu phi!”

“Ừ, đứng lên đi!”

Tầm mắt Cẩm Thân vương không tự chủ hướng về đội ngũ ôm quà tặng sau lưng vợ chồng Như Ca.

“Đây là .........?”

Như Ca mỉm cười đáp: “Bẩm phụ vương, nhưng thứ này là mẫu thân đáp lễ, một chút quà mọn ạ!”

“Hóa ra là vậy, người đâu, thu mấy thứ này đi.......”

“Phụ vương, dù sao đại tẩu cũng là thế tử phi, quà tặng chắc hẳn là những thứ xa xỉ, không bằng giờ mở ra xem thử, cho nhi tức được mở rộng tầm mắt”, Tô Như dẫn Liễu Điềm Nhi chạy tới cửa, nghe Cẩm Thân vương nói vội vàng tiếp lời, chỉ sợ Cẩm Thân vương nói một tiếng “Thu” là xong chuyện. Sính lễ không phải xuất ra từ vương phủ nên Tô Như không tiện dị nghị gì, nhưng lần này quà tặng là từ vương phủ, thanh kiếm kia là thần binh lợi khí hiếm có do nước Ngạo Lai tiến cống, tài vật trong vương phủ cũng tính là có phần của chồng mình, nên nếu Ngọc Như Ca mà đem về những vật không đáng tiền, tất nhiên mình phải giễu cợt một phen.

“Này....” Cẩm Thân vương liếc mắt nhìn vẻ mặt nhàn nhạt của Tiêu Dạ Huyền bên cạnh Như Ca, thật không tiện mở miệng, chẳng biết mấy thứ này đến tột cùng là gì. Ý đồ của Tô Như, mọi người đều nhìn ra được. Nếu thật khiến con dâu lớn bị mất mặt trước mọi người, sợ rằng con trai trưởng sẽ không vui.

Tiêu Dạ Huyền đương nhiên biết những đồ vật này là gì nên không lo lắng chút nào, chỉ lạnh lùng nhìn Tô Như kẻ cứ liên tiếp gây phiền toái cho Như Ca. Tô Như thấy vậy bất giác nhích lại gần Tiêu Dạ Cát tìm kiếm sự che chở, chỉ tiếc Tiêu Dạ Cát lắc mình tránh đi, khiến nàng ta xém chút nữa té lăn ra đất.

“Phụ vương, chớ nghe Như nhi nói xằng, lễ vật quan trọng là tâm ý, nói gì giá trị hay không”, Tiêu Dạ Cát liếc Tô Như đang đứng xoắn khăn sau lưng mình, mắt đầy chán ghét.

Nghe vậy, sắc mặt Tô Như từ trắng chuyển xanh rồi thành đen. Đều là vợ chồng, bên kia thì bảo bọc yêu thương, còn chồng mình suốt ngày chỉ biết bắt bẻ mình, thật tức chết người!

“Vương gia, Như Mộng rất tò mò về lễ vật của thế tử phi, nếu phiền quá thì thôi, không nhìn cũng được, cũng chỉ tặng cho vương gia và tỷ tỷ mà thôi......”

Liễu trắc phi còn chưa nói xong, Trần thị đã cười lạnh: “Nếu biết là tặng cho bản phi và vương gia, các ngươi còn ồn áo cái gì, lắm mồm không sợ thối lưỡi à”

Nghe vậy, Liễu trắc phi tức đỏ bừng mặt, chảy nước mắt giả điềm đạm nhìn về phía Cẩm Thân Vương.

Cẩm Thân Vương thấy ái phi như vậy, đau lòng nói: “Chỉ là chút lễ, cần gì cãi nhau, nếu muốn xem, vậy, đại nhi tức mở quà tặng của ta ra đi”.

“Vâng, phụ vương!”

Mở hay không mở Như Ca cũng chẳng để ý lắm, nghe Cẩm Thân vương nói vậy, liền kêu bọn Thanh Nhi mở quà tặng ra.

Dưới sự chỉ huy của Như Ca bọn hạ nhân lần lượt mở từng tấm vải đỏ phủ trên quà tặng ra.

Như Ca đi đến món quà đầu tiên, lấy một hộp gấm tinh xảo đưa cho gã sai vặt dâng lên.

“Đây là......quyển nhạc Thanh Phong Tụng do Lâm Uyên để lại?” Cẩm Thân Vương nhìn thấy hết sực kinh ngạc.

Tiêu Dực Đức không chỉ thích nghe hát mà còn thích sưu tập khúc nhạc, đã sớm thèm thuồng quyển nhạc Thanh Phong Tụng của Lâm Uyên, đáng tiếc chỉ có những phần vụn vặt, không đầy đủ. Hiện giờ thấy quyển nhạc này, không những là toàn tập Thanh Phong Tụng, mà vừa nhìn đã biết đây là bút tịch thực của Lâm Uyên. Đối với một người yêu thích khúc nhạc mà nói, đây chính là bảo bối hiếm có, không phải có ngân lượng là mua được. Có thứ này, những đồ khác chỉ là râu ria, bất quá Tiêu Dực Đức vẫn muốn xem thử. Vừa nhìn, liền vui mừng.

Quà tặng thứ hai chính là cây địch bằng ngọc đen. Mặc Ngọc là bảo ngọc khó luyện, làm thành cây địch này giá trị sợ là không dưới vạn lượng. Thử âm sắc một chút, quả là giống như lời đồn, như nhạc tiên tuyệt không thể tả.

“Tốt, tốt, tốt” Cẩm Thân vương cầm hai món đồ yêu thích không buông tay, liên tiếp nói ba từ tốt, khiến mọi người đều nghe được vui sướng trong đó.

Trần thị thấy thế, nhìn Như Ca bằng con mắt khác, thật sự không ngờ, thứ nữ Ngọc gia lại có thể xuất ra những thứ tốt như vậy, lòng không khỏi có hứng thú với quà tặng của mình.

“Nhi tức, nếu đã mở quà của vương gia rồi, vậy bản phi cũng muốn tham gia náo nhiệt, mở quà của bản phi ra đi!”

“Vâng, mẫu phi”.

Như Ca cười nhạt, xoay người bảo người làm sau lưng tiến lên. Mở tấm vải đỏ ra. Vốn lòng đầy hi vọng, Trần thị đứng dậy nhìn, chỉ là một tấm vải bình thường, dù nhìn cũng tốt, nhưng trong vương phủ thiếu gì, so với quà tặng của vương gia, của mình thật quá mức bình thường.

“Đại tẩu vầy là khinh thường mẫu phi phải không, tặng phụ vương đồ quý hiếm, còn mẫu phi lại bình thường như vậy”, Tô Như tự cho là chộp được điểm yếu của Như Ca, chanh chua nói.

Nghe vậy, vẻ mặt Trần thị trở nên không vui, muốn phát tác lại bị Hạ ma ma đè lại.

Cẩm Thân vương thấy không khí bất thường, nhìn nụ cười trên mặt Như Ca, nói: “Khụ khụ, chắc nhi tức không có ý đó, cái ngươi im lặng nghe nó giải thích”

Xem ra cha chồng mình vẫn còn chút trí khôn, Như Ca cười cười nói, “Bẩm phụ vương mẫu phi, cuộn vải này thật không đơn giản như vẻ ngoài.......”

“Chẳng phải chỉ là một xếp vải thôi sao........” Tô Như chưa nói xong, đầu lưỡi đã cứng lại. Mấy người có mặt cũng kinh ngạc ngây người.

Chỉ thấy theo bàn tay Như Ca mở ra, trên nền vải xuất hiện hoa mẫu đơn lớn được thêu tỉ mỉ, chẳng những tản mát ra một mùi hương nhàn nhạt thấm tận lòng người, mà còn phiếm ra ánh sáng như có như không, rất giống cây trâm thủy tinh trên đầu nàng, ảnh trên nền vải lần lượt thay đổi. Càng kỳ lạ hơn là khi ánh sáng lóe lên, con bướm trên đóa mẫu đơn sống động như thật, còn khẽ chớp cánh.

“Quả là lần đầu tiên được thấy một cuộn vải thần kỳ như vậy” Hạ ma ma vô thức nói ra lời ca ngợi

Thấy vẻ mặt mê muội của mọi người, Như Ca thầm cười trộm. Ai ngờ thôn trang bị bỏ quên trong đống của hồi môn của mình lại có chất đất đặc biệt, lúc đến tham quan phát hiện ra cỏ huỳnh quang ở đó, có ngàn lượng vạng cũng không mua được một lạng, nàng cực kỳ vui mừng. Thứ cỏ này sau khi phơi khô, nghiền nát ra làm thành thuốc nhuộm vải, sẽ có hiệu quả thần kỳ.

“Cuộn vải này, không biết mẫu phi có hài lòng không ạ?”

“Dĩ nhiên là hài lòng”, vuốt ve cuộn vải, Trần thị thật yêu thích không buông tay, vẻ mặt tựa như hận không lập tức cho người đem tấm vải đi may y phục mặc.

Này.....điều này sao có thể! Xem qua lễ vật của Như Ca, vẻ mặt Tô Như vốn hả hê biến thành xanh mét, thầm hận nghĩ: những thứ này chắc chắn là do Tiêu Dạ Huyền chuẩn bị cho nàng ta để thêm thể diện! Lại xem tiếp chẳng phải là để nàng ta chiếm hết nổi bật sao. Nghĩ vậy bèn cười duyên nói: “Phụ vương, vừa rồi nhi tức hiếu kỳ nên quên mất, hôm nay Điềm Nhi tới chơi, còn đang chờ bên ngoài ạ!”

“Điềm Nhi?” nghe Tô Như nói, Tiêu Dực Đức nhìn Liễu trắc phi một cái, sao Liễu Điềm Nhi đến bất ngờ thế này, chẳng cho mình chuẩn bị chút nào cả.

Thấy Tiêu Dực Đức hình như mang theo vài phần oán giận nhìn mình, Liễu trắc phi mềm giọng đáp: “Mấy ngày nay Điềm Nhi không đến, thiếp thân rất nhớ, liền phái người thỉnh nàng đến làm bạn mấy ngày. Hay là vương gia cho nó vào đi, chớ để nó đợi lâu!”

Thật lòng mà nói, Liễu Như Mộng nằm mơ cũng muốn để con trai mình ngồi lên vị trí Cẩm Thân Vương thế tử, bất quá, lúc gả vào vương phủ, Hồng đế vin vào tội không có người mai mối đã tằng tịu với nhau buộc Cẩm Thân Vương phải viết một tờ cam kết, vị trí Cẩm Thân vương thế tử trừ thế tử Tiêu Dạ Huyền không được cải lập người khác, nếu vi phạm sẽ tịch thu hết gia sản của Cẩm Thân vương, cắt làm thứ dân. Lúc trước cứ cho là hắn sẽ bị cổ độc Vân Cương hành hạ đến chết, có Tô đại tướng quân ủng hộ, con trai Tiêu Dạ Cát của mình ngồi lên vị trí thế tử chỉ còn là chuyện sớm hay muộn, không ngờ, nó mạng lớn thế, còn sống mà trở về.

Không phải chưa từng nghĩ sẽ tìm cách giết nó, chỉ tiếc chưa kịp thành công, Tiêu Dạ Huyền đã bị đưa vào cung nuôi dạy, ảnh vệ chung quanh đều là cao thủ nhất đẳng, ra tay cũng không dễ. Hiện tại, muốn động vào hắn khó càng thêm khó. Ngay cả Liễu thái hậu cũng đã không ôm hi vọng diệt được nó, ngược lại chuyển sang tranh thủ lôi kéo.

Kể từ đó, Liễu Như Mộng đành theo chỉ thị của Liễu thái hậu, giúp đỡ Liễu Điềm Nhi tranh thủ tình cảm của Tiêu Dạ Huyền.

Theo Liễu Như Mộng, muốn bắt được tâm một nam nhân không khó, huống chi trên mọi phương diện Liễu Điềm Nhi đều cực kỳ xuất sắc, chỉ cần cho nó cơ hội phát huy, câu được Tiêu Dạ Huyền chỉ là chuyện sớm hay muộn.

Trần thị nghe vậy, thầm mắng: nói thật dễ nghe, Liễu Như Mộng quả là bỉ ổi, vợ chồng hai đứa vừa về tới cửa, đã không kịp chờ đưa người đến bên cạnh Tiêu Dạ Huyền, bất quá dù vương gia có lòng thúc đẩy, cũng phải xem Dạ Huyền có đồng ý hay không đã. Thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Tiêu Dạ Huyền, Trần thị thầm cười lạnh, thật muốn xem thử, tiện nhân Liễu gia có thể làm những được gì.

Tiêu Dực Đức nghe Liễu trắc phi nói, gật đầu, cẩn thận cất Mặc Địch xong, thuận miệng nói, “Ừ, nếu đã đến, vậy cho vào đi!”

Đứng bên ngoài Liễu Điềm Nhi đã sớm nghe rõ, đi vào nhìn lướt qua chung quanh xong, hành lễ với Cẩm Thân vương.

“Thần nữ Liễu Điềm Nhi tham kiến vương gia vương phi! Tham kiến trắc phi nương nương!”

“Đứng lên đi, đều người trong nhà, không cần đa lễ”

Nghe Cẩm Thân vương nói ba chữ ‘người trong nhà’, Liễu Điềm Nhi mỉm cười ngọt ngào, đi đến bên cạnh Liễu trắc phi, tầm mắt dán lên người nam tử mặc y phục đen.

Thấy Liễu Điềm Nhi ham muốn Tiêu Dạ Huyền lộ liễu như vậy, Như Ca thầm nghĩ, hay cho một tiểu thư phủ Quốc công, dè dặt đều rớt đâu mất rồi.

Bởi vì Tiêu Dực Đức thường xuyên tham gia làm giáo khảo các hộ ca múa của văn nhân nhã sĩ nên thời gian ở trong phủ không nhiều, mặc dù thiếu nữ trước mắt đã đến phủ nhiều lần nhưng thường chỉ gặp lướt qua. Hôm nay nhìn kỹ, Liễu Điềm Nhi quả thật người cũng như tên, bộ dáng hết sức ngọt ngào. Di truyền tướng mạo vừa nhu nhược lại kiều diễm của nữ nhi Liễu gia. Tài đức, tướng mạo đều không tệ, phối với Dạ Huyền đúng là trai tài gái sắc, Cẩm Thân vương liếc nhìn Tiêu Dạ Huyền, thấy trong đôi mắt hẹp dài kia hình như tỏa ra khí lạnh, không khỏi rùng mình một cái, xem ra chuyện này còn cần bàn bạc kỹ hơn.

Thấy Cẩm Thân vương có chút nao núng, Liễu trắc phi bèn nháy mắt với Tô Như. Tô Như hiểu ý, nói: “Đại tẩu, đệ tức nghe nói hiện tại mọi chuyện trong viện thế tử đều do lão quản gia quản lý phải không?”

“Đúng vậy”, đoán được Tô Như muốn nói gì, Như Ca cười gật đầu.

Nghe vậy, Tô Như làm như giật mình tiếc nuối, lắc đầu một cái, “Đại tẩu, đại ca là thế tử của Cẩm Thân vương phủ, tương lai kế thừa vương vị, thân là vương phi sao có thể ngay cả chuyện trong nhà cũng không xử lý. Đệ tức biết đại tẩu vốn xuất thân thứ nữ, xử lý chuyện trong nhà hẳn là không quen, Điềm Nhi đây lại rất giỏi việc này, quản lý cửa hàng thì mỗi tháng được lời cả vài ngàn lượng, đúng lúc Điềm Nhi tới chới, nếu đại tẩu rảnh, mấy ngày nay đệ tức và Điềm Nhi sẽ thường đến quấy rầy, đại tẩu đừng ngại, có gì không biết cứ thỉnh giáo Điềm Nhi đi”

Mấy ngàn lượng.........quả là một con số lớn ha!!

Nhìn vẻ mặt tự mãn của Liễu Điềm Nhi, Như Ca thật sự không biết phải nói gì cho phải. Mấy ngày tới mình chẳng hơi sức đâu mà ứng phó hai người này....

Hiệu buôn Lăng Vân thì quá lớn, Cẩm Tú Phường đã cho mẫu thân và Vân Kiệt rồi, Dược Tiên Đường cũng không thích hợp....đang lúc Như Ca rối rắm tìm một cửa hàng để nói, Tiêu Dạ Huyền đã thay nàng ném ra.

“Thụy Phúc Châu Báu”

Thấy mọi người kinh ngạc, Như Ca liếc người bên cạnh một cái, chồng yêu à, nên chọn một cái trong phạm vi mấy ngàn lượng thôi, kiêm tốn chút được không! Nhưng đã nói ra, Như Ca đành người nhạt: “11 tuổi Như Ca liền giúp mẫu thân quản lý sản nghiệp ở Phàn Thành, về chuyện nhà, mặc dù không dám nói là thực giỏi, nhưng sơ lược vẫn rất rành, Thụy Phúc Châu Báu là do Như Ca quản lý, mấy năm nay thu vào cũng không ít, đối với việc kinh doanh cũng tính là có kinh nghiệm. Cho nên để lão quản gia quản sự trong viện thế tử là vì lão quản gia làm việc lão luyện đáng tin chứ không phải vì Như Ca không biết chút gì.”

Thụy Phúc Châu Báu, chính là cửa hàng châu báu nổi tiếng từ Vận Thành tới, phát triển ở kinh thành đã gần một năm, vài phố đều có chi nhánh. Vì châu báu bên trong chế tác tinh tế, kiểu dáng mới mẻ độc đáo, nên được đông đảo quý phụ thiên kim yêu thích. Đừng nói là cả Thụy Phúc Châu Báu, chỉ một chi nhánh không thôi cũng đã thu lãi không hơn mấy ngàn lượng. Người trong kinh thành đều đồn, chủ của mấy chục cửa hàng này là một phú thương trung niên trên 50, không ngờ lại là......không đúng! Thường xuyên ra vào Thụy Phúc Châu Báu, Tô Như đột nhiên nghĩ đến gì đó.

“Đại tẩu nói xạo mà không sợ dính lưỡi, trong vương phủ này ai mà chẳng biết Thụy Phúc Châu Báu là từ Vận Thành tới, mà đại tẩu vốn ở Phàn Thành, liên quan gì nhau.”

“Ngoại tổ của Như Ca vốn là thương nhân lớn ở Vận Thành, đáng tiếc cảnh nhà sa sút, vì kỷ niệm tổ phụ nên mở cửa hàng đầu tiên ở Vận Thành, có gì không thể!”

Không chỉ biết kinh doanh còn hiếu thảo. Nghe Như Ca giải thích, Tô Như hận không thê tự tát mình mấy bạt tai, quả là tạo cơ hội cho người ta khoe mẽ. Bên kia, sắc mặt Liễu Điềm Nhi biến hóa như bấm nút, từ trắng thành đỏ, từ đỏ thành tím, trong nháy mắt biến đủ màu, khiến bọn Thanh Nhi đứng sau Như Ca cơ hồ không nhịn được muốn ôm bụng cười lăn lộn.

Vớ vẩn! Dám ở trước mặt tiểu thư nhà ta ra vẻ phú bà!

“Nếu không còn chuyện gì khác, nhi thần xin cáo lui!”

Đã đạt được hiệu như ý, không muốn dây dưa với những người này nữa, Tiêu Dạ Huyền liền dẫn Như Ca hành lễ lui ra, đi về viện thế tử.

Thấy chủ tử đều đi rồi, mấy người Thanh Nhi cũng tranh thu giao quà tặng cho mấy người làm đang đứng ở hành lang, theo phu thê Như Ca rời đi.

Nhìn lướt qua vẻ mặt khó coi của Liễu thị và những người liên can, Trần thị chợt cảm thấy sảng khoái cực kỳ, vốn cho là thứ xuất không có bản lĩnh gì không ngờ là giấu nghề, được Hạ ma ma nâng đi về Phù Dung Viện, tới cửa còn xoay người che miệng cười nói, “Có câu, mắt cá làm sao so được với trân châu, lời mấy ngàn lượng mà cũng dám lấy ra khoe, cảnh nhà Liễu gia thật quá suy tàn rồi.”

Liễu trắc phi nghe vậy, mặt không đổi sắc, thản nhiên cười nói: “Muội chúc mừng tỷ, thế tử phi tinh thông việc nhà như vậy, về sau mọi chuyện trong phủ tỷ cứ yên tâm giao hết cho thế tử phi, tỷ đỡ phải mất công lo lắng.”

“Việc này không cần ngươi quan tâm, nếu đã tinh thông, đến lúc cần dạy một cái là biết liền, mà hiện nay điều quan trọng nhất là nối dõi tông đường cho vương phủ, bất quá, chắc hẳn muội đã nghe nói qua, nhi tức ta rất có phúc, đã từng được Phật Tổ truyền dạy kinh thư. Nhất định là được thần phật che chở, hiện tại phu thê hòa thuận, tương lai sẽ là con cháu đầy nhà, về phần muội, sợ là kiếp trước tạo tội nghiệt quá lớn nên kiếp này con cháu mới gặp tai họa”.

Nói xong, thấy vẻ mặt rốt cuộc trở nên khó coi của Liễu Như Mộng, tâm tình Trần thị rất tốt, lại thấy vẻ đau lòng của Cẩm Thân Vương Tiêu Dực Đức nhìn Liễu thị, hừ lạnh một tiếng, dẫn Hạ ma ma đi.

Sau khi Trần thị đi, Tiêu Dạ Cát dẫn Tô Như và Liễu Điềm Nhi lần lượt lui ra. Tiêu Dực Đức bước đến bên cạnh Liễu Như Mộng, mắt đầy thương tiếc, “Xưa này Trần thị luôn độc mồm như vậy, ái phi chớ tức giận”

“Thiếp hiểu, chỉ cần Điềm Nhi vào được phủ, tương lai thế tử kế tục vương vị, thiếp cũng còn chỗ dựa, không đến nỗi bị người ta đuổi ra khỏi cửa. Hiện giờ uất ức gì thiếp cũng không sợ. Bất quá hình như thế tử rất lạnh nhạt với Điềm Nhi, làm thiếp hết sức lo lắng”, nói đến đây, Liễu phi lại thở dài chán nản.

“Chuyện này..... đành từ từ đi”, nhớ đến ánh mắt lạnh lẽo vừa rồi của Tiêu Dạ Huyền, Tiêu Dực Đức cảm thấy lạnh cả sống lưng, nhất thời cũng không có cách nào.