Trong phủ thế tử, từng rương to phủ tơ lụa đỏ thẫm thêu hoa bày đầy trong đại sảnh. Khiến Cẩm Thân vương phi nhìn thấy trong khoảng thời gian ngắn còn chưa hết kinh ngạc.
Trước giờ Trần thị biết nhi tử mình tài sản rất nhiều, bất quá không ngờ lại đến mức này. Còn mấy rương chưa kịp niêm phong dán chữ hỷ, trong rương không thứ nào không phải vật quý, e rằng đều là độc nhất. Những đồ này ngày mai sẽ phải mang đến Ngọc gia, Trần thị không cam lòng. Bất quả thứ nữ Ngọc gia gả đến đây, những đồ này chẳng phải sẽ mang về lại sao, nghĩ vậy Trần thị mới bình thường trở lại. Của cải như vậy vào Ngọc phủ e là sẽ có rất nhiều người dòm ngó, Trần thị lập tức mở miệng nhắc nhở Tiêu Dạ Huyền.
“Huyền nhi, nhiều sính lễ như vậy, lúc đưa đến Ngọc phủ phải phái người canh giữ cẩn thận, dù sao đều là do hoàng thượng ban thưởng, mất thì không xong. Theo nương thấy không bằng thế này, để ta sắp xếp......”
Tiêu Dạ Huyền thản nhiên trả lời: “Con sẽ tự phái người đến trông coi những thứ này thay nàng, chuyện nhỏ thế này không phiền mẫu phi quan tâm.”
Thấy vẻ mặt Tiêu Dạ Huyền chợt trở nên lạnh lẽo, Trần thị ngượng ngùng nói: “Mẫu phi cũng nghĩ thay Ngọc tiểu thư thôi, nó là thứ nữ, sính lễ nếu bị dòm ngó, e là cũng chỉ có thể nhẫn, phái người vương phủ đến trong coi, an tâm hơn.”
Thấy ánh mắt của Trần thị, Tiêu Dạ Huyền lạnh lùng nói, “Nếu không còn chuyện gì nữa mẫu phi về phủ nghỉ ngơi sớm đi!”
Nghe vậy, nháy mắt mặt Trần thị trở nên cứng ngắc, ra vẻ bi thương: “Ta biết những năm nay ta ít quan tâm con, nhưng dù sao, ta cũng là mẫu phi của con, mấy năm rồi vì hôn sự của con mà tốn không ít sức, nay con thành thân, càng lạnh nhạt với mẫu phi. Chẳng lẽ con quên ta là mẫu phi của con!”
“Mẫu phi! Ha ha” nhìn phụ nhân trước mặt, trong mắt Tiêu Dạ Huyền có chút bi ai, dường như nhớ lại những ký ức không muốn nhớ nhiều năm về trước. Tuyết rơi tán loạn, vì để phụ vương ngủ lại Đông Uyển, mẫu phi bỏ mình vào trong nước lạnh lẽo, cho đến khi sốt cao bừng bừng, mới hớn hở đến Tây Uyển gọi người! Vì đối phó với Liễu trắc phi, cố ý để mình bưng bát súp có thuốc gây vô sinh đến cho Liễu thị uống, bị phụ vương phát hiện, liền đổ tội mình ‘không hiểu chuyện’, kết quả mình được đưa vào cung nuôi dạy. Lúc tính mạng mình bị đe dọa càng thêm.......... Mẫu phi vĩ đại dường nào!
Trần thị nghe thấy tiếng cười bi thương của Tiêu Dạ Huyền, hình như cũng ý thức được mình chưa từng làm tròn trách nhiệm của một người mẹ, nhất thời lúng túng đứng đó.
Lão bộc đứng bên cạnh thấy vậy, vội vàng tiến lên, kính cẩn nói: “Vương phi, không còn sớm nữa, hôm này là ngày đầu tiên của nửa tháng sau, là ngày vương gia và vương phi đoàn tụ, sớm về phủ thôi, chớ để vương gia đợi lâu.”
Cẩm Thân Vương yêu trắc phi Liễu thị, nhưng không thể không nhìn đến vị chính phi này, liền quy định nửa sau của một tháng sẽ ở lại trong viện Trần thị, tránh cho Trần thị lại vào cung nháo ầm ĩ. Dù sao cứ quy định cho có lệ vậy thôi, chứ thê thiếp trong vương phủ cũng không phải chỉ có hai người.
Nghe vậy, Trần thị giống như tìm được bậc thang tự nhiên sẽ nghe theo, nói: “Xem trí nhớ của ta này, sợ là vương gia đang đợi ta về dùng bữa tối, bên này làm phiền Trần quản gia lo liệu rồi.”
Nói xong, thoáng nhìn qua Tiêu Dạ Huyền rồi dẫn nha hoàn đi.
Sau khi Trần thị đi, Tiêu Dạ Huyền đứng một lúc lâu trong hành lang rồi nói với lão quản gia bên cạnh: “Chuẩn bị xe!”
Buổi chiều, Vân Kiệt về, vì tập võ nên người đã gầy đi rất nhiều, vì thế Như Ca vào bếp, tự tay làm bữa tối. Gồm có sườn ram mật, cua chua cay, da heo sữa chiên giòn, bánh chẻo ngũ vị chiên, gà súp, bánh ngọt uyên ương, và một nồi cháo tôm sườn thơm ngào ngạt. Sắp nấu xong, Thanh Loan bước nhanh đến, nói thầm bên tai Như Ca: “Tiểu thư, thế tử đang chờ ở cửa bên!”
Như Ca ngẩn ra....thả con tôm trong tay xuống, dặn nha hoàn Tiểu Mãn coi lửa, rửa tay xong liền theo Thanh Loan đến cửa bên.
Trên đường đi, nghe Thanh Loan nói mới biết, vừa rồi gã trông cửa bên đến Nhàn Nguyệt Các báo có người tìm, tới nơi Thanh Loan mới biết người tìm mình là nam tử áo đen đã gặp ở tòa nhà bên phố Đông hôm nọ. Ngoài cửa là một chiếc xe ngựa hoa lệ, người trong xe là cô gia tương lai đến tìm tiểu thư nhà mình, bất quá không tiện nói rõ tên tiểu thư mới nhờ gã sai vặt kêu mình đến.
Nghe Thanh Loan nói, Như Ca thầm lầu bầu, người này ngày thường leo tường đột nhập, hôm nay sao lại quy củ thế. Đột nhiên nhớ ra bộ dáng một người mấy ngày qua cứ ở ngoài phòng đẩy cửa nhưng mãi không vào được, liền nhịn không được bật cười.
Tới cửa bên, liền thấy xe ngựa. Nam tử áo đen đứng cạnh xe, thấy Như Ca đến lui ra kéo màn xe lên.
Nam tử trong xe đang nằm nghiêng nhàn nhã thấy Như Ca tới vươn tay ra, ý bảo đỡ nàng lên xe.
Nhớ Thanh Loan còn đang đứng một bên, Như Ca không đưa tay để Tiêu Dạ Huyền kéo, mà tự lên.
Thấy vậy, Tiêu Dạ Huyền cũng không giận, chỉ là Như Ca vừa tiến vào liền ôm lấy cô gái nhỏ đầu cứng cổ vào lòng. Nghe thấy người trong lòng kinh hô một tiếng, Tiêu Dạ Huyền vui vẻ cười to.
Hai người nằm trên nệm mềm, Như Ca được Tiêu Dạ Huyền ôm thật chặt vào lòng, một mùi hương nhàn nhạt bao lấy làng, bị trêu Như Ca tức giận đập đập, lại nghe được tiếng rên của Tiêu Dạ Huyền. Thấy vết ướt trên ngực Tiêu Dạ Huyền, Như Ca cả kinh, lúc này mới nhờ tới người này có vết thương cực kỳ nghiêm trọng do cổ trùng tạo thành trên ngực. Kéo áo Tiêu Dạ Huyền ra, trước mắt là một lớp băng gạc nhuốm máu, lộ ra vết thương thối rữa.
Thấy vậy, Như Ca áy náy vô cùng, kêu Thanh Loan đi lấy hòm thuóc và nước sạch đến. Tiêu Dạ Huyền lấy tay vuốt vuốt bụng khiến Như Ca lắc đầu một cái, người này nhìn thì rất khỏe mạnh, nhưng trên thân thể lại chẳng có mấy chỗ là tốt bèn nói với Thanh Loan: “Ngươi vào trong nói cho mẫu thân và Vân Kiệt biết cứ ăn trước đừng chờ ta. Kêu Thanh Nhi đến phòng bếp bưng một ít thức ăn đến đây. Những thứ cay nóng như cua chua cay gì đó đừng bưng đến.”
“Dạ, tiểu thư”, Thanh Loan nghe lệnh đi vào.
Cửa bên cách Nhàn Nguyệt Các rất gần, nên chỉ trong chốc lát Thanh Loan và Thanh Nhi đã mang hòm thuốc và một hộp thức ăn to đến.
Như Ca nhận lấy để lên bàn trà trong xe ngựa. Tiêu Dạ Huyền nói với hai người ngoài xe: “Hai ngươi dẫn thị vệ này vào dùng cơm tối đi!”
Nghe Thanh Nhi mời vào, nam tử áo đen theo bản năng nhìn vào trong xe, thấy Tiêu Dạ Huyền gật đầu mới đi theo hai nha hoàn đi.
Rốt cuộc, chỉ còn lại hai người ngồi đối diện nhau trong xe.
Thấy vết thương trên người Tiêu Dạ Huyền đã ngừng chảy máu Như Ca nói “Vết thương của thế tử đã cầm máu, không bằng hãy dùng bữa tối trước rồi xử lý tiếp” .
Nghe Như Ca nói, Tiêu Dạ Huyền nhíu mày, như có bất mãn: “Gọi ta Dạ Huyền hoặc là Huyền!”
Trên khuôn mặt tà lệ tuấn mỹ mang theo vẻ cố chấp như trẻ nhỏ muốn đoạt lấy đồ chơi, khiến Như Ca bật cười, thấy nam tử hình như muốn động, sợ vết thương lại chảy máu, vội vàng kêu lên một tiếng “Dạ Huyền”. Gọi một chữ ‘Huyền’ thân mật quá, nàng gọi không được.
Mở hộp ra, đặt từng đĩa thức ăn lên bàn, món cuối cùng là cháo sườn tôm nóng hổi, làm trong xe tràn ngập mùi thơm thức ăn. Dọn xong Như Ca ngẩng đầu nói: “Thế..... Dạ Huyền, ăn thôi, nhẹ một chút, chớ để vết thương lại chảy máu.”
Nghe Như Ca gọi, Tiêu Dạ Huyền ấm áp trong lòng, lâng lâng như trên mây nói “Ca nhi, cùng ăn với ta được không?”
Ca nhi......gọi thân mật như vậy, nhưng không giống với mẹ gọi, hơn một chút dịu dàng và triền miên, thấy vẻ mong đợi của người trước mặt, Như Ca chợt nhớ, Tiêu Dạ Huyền, nam tử này chồng tương lại của nàng! Nghĩ đến đây, nhẹ giọng nói: “Được, cùng nhau ăn!”
Múc một chén cháo tôm sườn nóng hổi cho Tiêu Dạ Huyền, đẩy đồ ăn đến gần hắn một chút. Như Ca lấy một chén đũa khác gắp một khối bánh ngọt, lẳng lặng ăn.
Như Ca ăn không nhiều, đặc biệt là buổi tối, tuân thủ đúng buổi sáng ăn nhiều, trưa ăn no, tối ăn rất ít, nếu không phải vì Vân Kiệt trở lại, nàng và mẫu thân sẽ ăn bữa tối cực kỳ đơn giản. Ăn xong hai khối bánh ngọt, thấy người đối diện đang dùng tay trái vụng về gắp bánh chẻo lên ăn, Như Ca khẽ cười một tiếng.
Vì vết thương, Tiêu Dạ Huyền chỉ có thể dùng tay trái gắp thức ăn, không thuận tay nên bánh chẻo vừa đưa đến gần miệng lại rớt xuống dĩa. Tiêu Dạ Huyền đang ảo não thì trước mắt bỗng xuất hiện một đôi đũa gắp bánh chẻo trong đĩa đưa lên miệng, hé miệng ăn, cảm thấy hài lòng vô cùng, múc một muỗng cháo trong chén của mình đưa lên miệng Như Ca.
Đây là trả lễ? Dưới cái nhìn chăm chú của Tiêu Dạ Huyền, Như Ca đành hé miệng nuốt cháo vào. Lúc Như Ca lấy khăn ra lau miệng, thì thấy nam tử đối diện ăn phần cháo còn lại trong muỗng, nhất thời mặt đỏ lên, thế này chẳng phải là hôn môi gián tiếp sao?
Không tới thời gian một chén trà, Tiêu Dạ Huyền đã quét sạch thức ăn trên bàn. Dùng xong bữa tối, nam tử cởi áo lộ ra tấm lưng bền chắc lại có rất nhiều vết thương cũ. Như Ca lấy băng gạc và thuốc trị thương trong hòm đến, cẩn thận dùng nước rửa sạch vết thương và bôi thuốc băng bó lại.
“Thuốc này mỗi ngày hai lần sáng sớm và tối thoa lên vết thương, sẽ khỏi dần, nửa tháng tới tốt nhất không nên uống rượu, không ăn cá tôm, hay đồ cay gì đó.” băng vết thương xong, dọn băng gạc và chén dĩa, Như Ca dặn dò.
Tiêu Dạ Huyền yên lặng nghe, lấy một hộp ngọc trắng dưới bàn, thận trọng đưa đến trước mặt Như Ca mở ra, “Lần trước ở phủ Thọ Vương, bẻ gẫy cây trâm của nàng, đây là ‘Ám Dạ Chi Quang’ do Tây Vực tiến cống, bồi thường cho nàng, thích không?”
Như Ca đã nghe qua về cây trâm này, có thể nói là bảo vật vô giá. E rằng hắn xin từ trong cung! Chưa nói tới giá trị của cây trâm, chỉ một phần tâm ý này, đã rất cảm động, Như Ca nhìn vào mắt đối phương, vui vẻ nói: “Cám ơn, ta rất thích”.
Tiêu Dạ Huyền lấy cây trâm ra, cài lên tóc Như Ca, ánh sáng chói mắt của Ám Dạ càng làm nổi bật lên dung nhan xinh đẹp vô song của nàng, khiến Tiêu Dạ Huyền nhìn mê say. Thấy vậy, như Ca ngượng ngùng, gỡ cây trâm xuống, cất vào hộp.
“Tại sao......”
Như Ca đáp: “Chẳng lẽ Dạ Huyền muốn Như Ca cứ cài cây trâm này lượn lờ trong phủ, ngoài phủ rêu rao sao?”
Dĩ nhiên là không, ở phủ Thọ Vương không biết đã có bao nhiêu kẻ có ý đồ với nàng, giờ nàng càng xinh đẹp không biết có thêm bao nhiêu kẻ nữa. Nàng xinh đẹp như vậy, chỉ có thể để hắn thấy. Nam tử hít sâu một hơi nói: “Đợi đến 15 tháng sau, lúc thành thân, hãy cài nó”.
Nghe vậy, Như Ca ngạc nhiên: “15 tháng sau?”
Mặc dù đã có thánh chỉ, nhưng vẫn chưa chọn được ngày lành, vốn nghĩ là sẽ kéo đến nửa năm, không ngờ nhanh như vậy.
Thấy Như Ca do dự, nam tử khẩn trương: “Nàng không muốn gả cho ta?” Tiêu Dạ Huyền có chút lo sợ không yên, hắn không muốn hai người chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, hắn muốn nàng vui, nàng hạnh phúc. Có trời biết hắn ghen tỵ với mẹ và em trai của nàng đến thế nào, hai người được sống bên cạnh nàng mười mấy năm, hắn đã bỏ lỏ thật lâu, hận không thể ngay lập tức mang nàng về phủ, cột vào bên cạnh mình. Thời gian 1 tháng đã là cực lâu.
Thấy vẻ căng thẳng của Tiêu Dạ Huyền, Như Ca biết hắn thích mình, không, có lẽ đã vượt hơn phạm vi thích, quan tâm như vậy khiến Như Ca hạnh phúc, kéo ống tay áo nam tử nhẹ giọng nói: “1 tháng thật sự quá gấp, vết thương trên người chàng sợ là........”
Nghe thiếu nữ giải thích, vẻ mặt Tiêu Dạ Huyền dịu lại, cúi đầu nói thầm bên tai nàng: “Sính lễ đã chuẩn bị xong, ngày mai sẽ phái người đem qua. Về phần vết thương nhỏ này chẳng là gì với ta cả, đêm động phòng tất nhiên sẽ không lạnh nhạt Ca nhi của ta”.
Tên lưu manh này, rõ ràng mình quan tâm sức khỏe của hắn, hắn lại nghĩ đi đâu rồi, Như Ca trừng người trước mặt một cái. Nghe tiếng kêu của Thanh Nhi, nàng liền đi vào, không để ý hắn nữa.
“Chủ tử, người đã đi xa ,chúng ta về chứ?”, thị vệ đứng bên cạnh thật lâu, rốt cuộc không nhịn được hỏi.
“Đi thôi!” .
Màn xe hạ xuống, xem ngựa chậm rãi chạy về phủ thế tử. Trong xe, nam tử nắm bình thuốc tỏa ra mùi hoa nhàn nhạt, trong mắt tràn đây hạnh phúc, cõi lòng lạnh lẽo đã được sưởi ấm.
Trở lại Nhàn Nguyệt Các, Vân Kiệt và Liệt thị đã dùng xong bữa tối.
Từ phòng Vân Kiệt đi tới phòng mẫu thân, vừa đến cửa đã nghe thấy tiếng Ngọc Chính Hồng, đứng một lát, hình như người kia không có ý định rời đi, Như Ca liền dẫn Thanh Nhi về phòng mình.
Sau chuyện Ngọc Chính Hồng muốn nàng làm thiếp cho Âu Dương Thiệu ngày đó, mẹ thấy Ngọc Chính Hồng đều một bộ thờ ơ, Vân Kiệt thì càng thêm không muốn gọi cha.
Nhưng từ ngày nhận được thánh chỉ ban hôn, Ngọc Chính Hồng ngày ngày chạy đến Nhàn Nguyệt Các, nói cái gì mà dù sao cũng là Hầu phủ, Ngọc phủ không thể đắc tội, nếu thật Kim Lăng Hầu giận chó đánh mèo trách tội, cả Ngọc gia đều bị liên lụy, đến lúc đó Liệt thị và Vân Kiệt cũng đừng mong thoát khỏi......xét đến cùng đều là do chức vị của mình quá thấp nên mới không bảo vệ được người nhà.....vân vân, ý tứ chính là chối bỏ trách nhiệm ngày đó đồng thời muốn dựa vào Dạ Huyền để thăng quan tiến chức mà thôi. Như Ca không muốn dính vào, đành vờ nghe tai trái lại theo tai phải đi ra cho xong.
Về phòng không bao lâu, thì Liệt thị và Vân Kiệt đến, Như Cả bỏ hộp ngọc trong tay xuống. Kéo Liệt thị ngồi xuống ghế êm.
“Sao mẫu thân lại tức giận như thế?” e là Ngọc Chính Hồng lại nói gì khiến mẹ đau lòng rồi.
Liệt thị nghe Như Ca hỏi, hốc mắt đỏ lên: “Phụ thân con thật là khinh người quá đáng, 80món đồ cưới của con bị hắn vào đại phu nhân nói thành ân huệ lớn như trời. Ta gả cho hắn, những thứ bỏ ra mấy năm trước đâu chỉ có bấy nhiêu. Lý thị bắt nạt con đến mức đó, hắn chỉ nói gả vào vương phủ rồi sau này phải quan tâm nhiều hơn đến trưởng tử chưa ra đời. Nói gì mà , dù sao cũng là người một nhà, đừng chỉ biết lo cho Vân Kiệt, mà quên những tỷ đệ khác. Quả thật không thể nói lý được, nếu thật lòng thương con, nên nghĩ đến con sống trong vương phủ cũng sẽ không dễ dàng gì, chứ sao lại nói những lời vô sỉ thế này.”
“Mẫu thân cần gì đau lòng vì loại chuyện này, lời nói gió bay, không cần để ý”, thấy mẹ rơi lệ, Như Ca lấy hộp ngọc trên bàn tới, mở ra.
Liệt thị thấy ánh sáng rực rỡ phát ra từ cây trâm, kinh hãi, chỉ cần là nữ nhân đều có thể đoán được giá trị của món đồ này “Đây là.....”
Như Ca vuốt vuốt cây trâm, cười nhẹ nói : “Thế tử tặng ạ. Còn nói 15 tháng sau sẽ tổ chức hôn lễ, ngày mai đưa sính lễ qua.”
Nghe vậy Liệt thị ngẩn ngơ, sau đó liền tươi cười rạng rỡ, không ngờ thế tử nóng lòng muốn cưới con gái mình như vậy, nhìn vẻ mặt dù bất đắc dĩ nhưng không giấu được hạnh phúc của con gái, Liệt thị cực kỳ vui mừng. Chỉ cần con gái được hạnh phúc, những thứ khác không là gì nữa.
Như Ca trấn an Liệt thị và tiễn về phòng xong, thì đến bàn đọc sách xem xét mấy mẩu thuốc Thanh Loan mang về từ Đông viện vài ngày trước, mày nhíu lại.
Con trai trưởng......xem ra bào thai đã thành hình rồi!