Bị tăng ở Giới Luật Viện dọa sợ, chị em Ngọc Giai Nhàn không dám nhiều lời nữa, sau khi thắp ngọn đèn trường minh cho Lý thị xong liền thúc giục Như Ca sớm trở về. Chủ trì Minh Đức và đại sư Tuệ Chân tiễn Như Ca đến tận cửa tự, trước lúc Như Ca lên xe ngựa, hai vị đại sư vẫn không quên dặn dò, nếu Phật Tổ có truyền những bộ kinh khác, xin Như Ca nhất định phải truyền lại cho Pháp Nguyên Tự. Đại sư Tuệ Chân còn ở trước mặt mọi người cho Như Ca xem qua bản tấu xin được thờ phụng sẽ giao cho triều đình.
Như Ca thấy vẻ mặt đầy kỳ vọng của hai vị cao tăng thì rất ngượng ngùng, hứa chắc chắn ngày sau nếu được Phật Tổ truyền thụ kinh nữa sẽ chép lại cho Pháp Nguyên Tự.
Trên xe ngựa, Ngọc Tĩnh Nhã nhìn Như Ca, ánh mắt phức tạp. Tối qua rõ ràng thấy hai bóng đen khiêng bao bố chạy khỏi Pháp Nguyên Tự mà, vì sao người trước mắt lại không chút tổn hại gì.
Đứng sau lưng mọi người, Ngọc Tĩnh Nhã tất nhiên nghe được các tăng ở Pháp Nguyên Tự bàn luận, nói Ngọc Như Ca là sứ giả của Phật Tổ, truyền kinh thư cho Pháp Nguyên Tự, được Pháp Nguyên Tự thờ phụng. Đều là con vợ lẽ, tại sao nàng ta luôn gặp nhiều chuyện tốt như thế, còn mình nhẫn nhục chịu đựng, ăn nhờ ở đậu hơn 10 năm mà cái gì cũng không có, lại còn một cuộc hôn nhân khủng khiếp đang chờ. Nhớ tới chuyện kết hôn với vị Đồ đại nhân ở Chiêm Sự Phủ, Ngọc Tĩnh Nhã nhìn xe ngựa đằng trước, ánh mắt cực kỳ ác độc.
Ngồi đối diện, tất nhiên Như Ca thấy được ánh mắt đó của Ngọc Tĩnh Nhã, kịch hay hình như sẽ lập tức bắt đầu!
Trên chiếc xe ngựa sang trọng, Ngọc Bảo Oánh và Ngọc Giai Nhàn ngồi đối diện nhau, nhìn về chiếc xe phía sau.
“Tỷ tỷ, không phải tỷ nói là cữu cữu sẽ cho người đối phó Ngọc Như Ca sao? Muội còn tưởng đã xong rồi, hại muội mừng hụt một phen!”, Ngọc Bảo Oánh nhớ lại bộ dạng chúng tăng Pháp Nguyên Tự quắc mắt nhìn mình trừng trừng, và ánh mắt kinh bỉ của những khách hành hương, liền bực mình muốn chết.
“Không vội, sau này còn rất nhiều cơ hội” Ngọc Giai Nhàn lúc nãy ngoài mặt không thể hiện gì, nhưng trong lòng thì tràn đầy nghi ngờ. Đêm qua, rõ ràng mình nghe thấy ám hiệu đã thành công của những người đó, tự biết em gái mình ngu xuẩn dễ làm lộ chuyện, nên không nói cho nó kế hoạch chi tiết đã bàn với cậu. Rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu?
Suy nghĩ tới lui, Ngọc Giai Nhàn chỉ có một ý nghĩ, đó chính là: bất luận thế nào cũng không thể để Ngọc Như Ca sống. Ngọc Như Ca tướng mạo vốn đã hơn người, nay không biết dùng thủ đoạn gì mà có Pháp Nguyên Tự làm hậu thuẫn, được thờ phụng, ngày sau nhất định sẽ đè đầu cưỡi cổ mình.
Ngọc Như Ca, lúc lăn xuống núi sao ngươi không chết đi, giờ còn muốn cản đường ta! Ngọc Giai Nhàn vuốt ve mặt mình, trong mắt tràn đầy ác độc.
Bốn năm Ngọc Giai Nhàn trước theo người làm đến Phàn Thành đón cha về phủ, nhìn thấy Như Ca xinh đẹp như tiên, mặc dù còn nhỏ vẫn không giấu được vẻ tao nhã, là con vợ cả, Ngọc Giai Nhàn sao có thể để Như Ca sống yên ổn được. Thừa dịp Như Ca không chú ý, đẩy nàng xuống núi, không ngờ Như Ca mạng lớn không chết, nhưng nghe nói đã bị hủy dung. Không xinh đẹp, Ngọc Như Ca khó mà trở thành uy hiếp của mình. Không ngờ, 4 năm sau, Như Ca trở lại, vẫn đẹp như xưa. Tuy vậy, còn nhiều cơ hội, cuộc sống của một con vợ lẽ cuối cùng vẫn nằm trong tay mẹ mình thôi. Nghĩ tới đây, Ngọc Giai Nhàn mới hết tức.
“Đúng, còn nhiều cơ hội, mẫu thân..... Á!” Đội nhiên xe ngựa lắc lư dữ dội, Ngọc Bảo Oánh bay qua ôm chặt lấy Ngọc Giai Nhàn.
Ngọc Giai Nhàn cảm thấy lỗ mũi cơ hồ bị đụng gãy, thấy xe ngựa vẫn lắc lư không ngừng, hô to, “Phu xe, Thúy Nhi, chuyện gì vậy?”
“Đại........tiểu thư, có cái gì đó làm ngựa kinh sợ, hình như ngựa bị phát điên, chạy loạn khắp nơi, nô tài không không chế được nữa!” Ngựa chạy như điên vào một con đường hẹp, tốc độ cực nhanh, nha hoàn Thúy Nhi ngồi bên cạnh người đánh xe không kịp giữ chặt, bị văng ra ngoài, đụng vào một khối đá trên đường, sọ vỡ nát, trông vô cùng thê thảm.
Người đánh xe dùng hết sức ghì cương, hi vong xe ngựa có thể dừng lại, đáng tiếc con ngựa đã sớm không nghe theo lời hắn, nhanh chóng chạy lên một ngọn đồi đầy bụi gai và đá lởm chởm, nhìn thấy vách núi cách đây không xa, hắn cảm thấy không ổn, hô to với hai người đang gào thét trong xe, “Tiểu thư, mau nhảy xuống đi, phía trước là vách núi, không nhảy sẽ mất mạng đó!”
Thấy thảm trạng của nha hoàn Thúy Nhi, Ngọc Bảo Oánh làm sao dám nhảy, chỉ biết ôm chặt chị mình khóc lớn, “ Làm sao bây giờ, tỷ tỷ, ta không muốn chết đâu!”
“Ngươi câm miệng cho ta, buông ra!” Thấy vách núi, Ngọc Giai Nhàn chuẩn bị nhảy xuống, lại bị Ngọc Bảo Oánh ôm chặt, giãy thế nào cũng thoát không ra, xe ngựa cách vách núi ngày càng gần, Ngọc Giai Nhàn gấp đến độ hai mắt đỏ lên, bất chấp tất cả, đá văng Ngọc Bảo Oánh đang khóc lóc thảm thiết khỏi người mình, nhảy xuống xe.
“A!”
Tiếng hét thê lương chói tai của nữ tử vang vọng thật lâu trên vách núi.
Thấy xe ngựa phía trước đột nhiên thay đổi phương hướng, xe ngựa phía sau ngừng lại, chứng kiến xe phía trước lao nhanh về vách núi, không lâu lại truyền tới tiếng thét chói tai của nữ tử, người đánh xe cả kinh. Hai vị này là tiểu thư con vợ cả, nếu xảy ra chuyện, mạng của bọn hắn sẽ không còn, vội vàng năn nỉ mấy người đánh xe của những xe phía sau cùng nhau lên núi xem xét.
Tại một sườn núi khác, sau gốc cây to, nam tử áo xanh nhìn thảm kịch trước mắt, mặt mang vẻ tiếc hận, “Đại ca, đại ca quá độc ác rồi, thấy hai mỹ nhân gặp nạn, cũng không cứu giúp!”
Tiêu Dạ Huyền đứng bên cạnh Tiết Thanh Trạch, một bên vuốt ve lông Tuyết Lang một bên nhìn chiếc xe ngựa dưới sườn núi, cất bước đi xuống chân núi, trong đôi mắt hẹp dài ma mỵ tràn đầy vô tình, “Không chết được”.
Thấy Tiêu Dạ Huyền không thèm để ý tới mình, cứ đi trước, Tiết Thanh Trạch sờ mũi một cái, không biết hai vị tiểu thư Ngọc gia đắc tội kẻ nào, mà lại nhận loại kết cục này.
Lúc này trong Đông viện ở Ngọc phủ, nhận được tin từ Phủ Viễn tướng quân là kế hoạch đã thành công, đang chuẩn bị tiến hành bước tiếp theo, Lý thị hết sức vui mừng. Tiếp theo Lý thị nhận được một tin vui nữa, “Ngươi nói gì, ta thật sự có thai?”
“Dạ, phu nhân, mấy ngày trước thai nhi còn quá nhỏ, Lưu mỗ không phát hiện được, vừa rồi kiểm tra cho phu nhân xem thuốc tạo ra dấu hiệu giống như xảy thai có tác dụng không, thì phát hiện được!”, đạo sĩ trung niên vuốt vuốt chòm râu, khẳng định chắc chắn.
“Cuối cùng ta cũng mang thai trưởng tử rồi, ha ha....” Lý thị cực kỳ kích động, mơ ước nhiều năm rốt cuộc đã trở thành sự thật. Vốn Lý thị tìm đạo sĩ này để xin phương thuốc tạo dấu hiệu như có thai, sau đó giả bộ bị Liệt thị làm cho xảy thai, diệt trừ Liệt thị, tiếp theo nhận Ngọc Vân Kiệt làm con thừa tự, không ngờ lúc này lại được như ý. Nhớ đến mấy ngày nay uống thuốc xảy thai, không khỏi lo lắng, “Thuốc mấy ngày trước của ngươi sẽ không gây hại gì đến cái thai chứ?”
Thấy vẻ mặt hung tợn của Lý thị, đạo sĩ nào dám nói có, lắc đầu liên tục, “Dĩ nhiên là không, Lưu mỗ tinh thông y thuật, phu nhân cứ yên tâm”.
“Vậy thì tốt!” Lý thị nghe vậy, xoay người nói với Hồ ma ma, cũng đang rất kích động: “Thưởng 50 lượng cho Lưu đạo trưởng!”
“Tạ phu nhân!” Lưu Khôn nghe đến tiền, lập tức hớn hở, vì y thuật không thông, không thể hành y cứu người, chỉ có thể dựa vào mấy phương thuốc sư phụ để lại và thứ y thuật nửa vời đi khắp Đại Chu lừa gạt mọi người, không ngờ lần này chó ngáp phải ruồi, kiếm bộn tiền, người tình Hoa thị tìm cho mình một mối làm ăn tốt rồi!
Tiễn Lưu đạo trưởng đi xong, Lý thị lập tức suy nghĩ, có con trai trưởng rồi, phải xử lý hai đứa con trai thứ kia thế nào đây. Đầy một bụng xấu xa, Lý thị không thể nào ngờ rằng, chỉ chốc lát sau, tin dữ sẽ đến.