Ngoài cửa thành 20 dặm, Như Ca vén rèm xe lên nhìn ra bên ngoài, đã vào mùa đông, cây hai bên đường rụng hết lá chỉ còn thân trụi lủi, đất đai khô cằn. Nhìn cảnh trước mắt, Như Ca không khỏi nhớ tới cái thế giới xa lạ kia, dù cho tuyết rơi đầy trời, thì trong những cái lều thật to vẫn trồng đầy rau xanh mơn mởn và hoa quả trái mùa.... Lúc đang suy nghĩ mông lung, thì xe ngựa đã tiến vào đường nhỏ trong rừng, phía trước có một bóng người mặc áo vải thô màu xanh dương lọt vào tầm mắt của Như Ca.
Khi xe ngựa đến gần, Như Ca thấy một phụ nhân đầu cài trâm gỗ ngồi trên mặt đất, vẻ mặt hết sức khổ sở. Phụ nhân một tay ôm ngực, một tay lần mò trong trong ống tay áo tìm cái gì đó. Khó khăn lắm mới móc ra được một bình sứ, nhưng run tay làm cái bình lăn ra xa. Phụ nhân muốn lượm lại mà chẳng còn sức nữa. Bình sứ này sản phẩm của Dược Tiên Đường, nhìn kiểu dáng và màu sắc, Như Ca liền biết phụ nhân này có bệnh tim.
Thấy vậy, Như Ca vội vàng hô to “Phu xe, mau dừng lại!”
“Hu”, xe ngựa dừng lại, mặc kệ Ngọc Tĩnh Nhã la lối, Như Ca nhảy xuống xe, chạy tới chỗ phụ nhân. Một nữ tử áo xanh cũng nhảy xuống theo.
Như Ca nhặt bình thuốc lên, đỡ phụ nhân dậy, đổ ra một viên thuốc, cho vào miệng phụ nhân. Thấy hô hấp của phụ nhân vẫn không thông thuận, Như Ca nhíu mày, “Thanh Loan, ôm vị phu nhân này lên xe đi. Nhẹ nhàng một chút.”
“Dạ!” Thanh Loan thận trọng ôm lấy phụ nhân, điểm nhẹ mũi chân, bay lên xe ngựa.
Thấy Như Ca chẳng những không để ý tới mình, còn cho một phụ nhân quần áo mộc mạc lên xe, Ngọc Tĩnh Nhã rất bất mãn, oán trách, “Sao ngươi lại cho một kẻ nghèo hèn như vậy lên xe, làm trễ nãi hành trình, nếu đại tỷ và nhị tỷ tức giận vì chờ lâu, ngươi đừng liên lụy ta!”
Không để ý đến Ngọc Tĩnh Nhã, Như Ca để phụ nhân nằm bên cạnh mình, bắt mạch cho phụ nhân, đụng phải vật gì đó ấm ấm, Như Ca kéo tay áo ra, sau khi thấy một vòng tay, nàng thản nhiên để ống tay áo xuống, tiếp tục bắt mạch.
Tiếp theo, Như Ca lấy ra mấy cây kim châm từ áo khoác lông chồn, châm vào các huyệt Nội Quan, Ngoại Quan, Hợp Cốc, Thông Lý, Âm Khích, Thần Môn của phụ nhân. Lát sau, hô hấp của phụ nhân dần trở về bình thường. Được một lúc, Như Ca rút kim ra. Kim châm này là sau chuyện ở Lễ Học Viện ngày đó, Như Ca kêu Phong Trì tìm người đặc biệt chế tạo. Có thể trị bệnh cứu người cũng có thể một châm lấy mạng người. Không nghĩ nhanh như vậy đã dùng tới.
Phụ nhân khoảng 47 48 tuổi, ăn mặc giản dị. Có thể nhìn ra lúc trẻ là một cô gái xinh đẹp, vì vừa mới phát bệnh, nên lúc này khí sắc không được tốt lắm.
Như cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của Như Ca, phụ nhân mở mắt ra đánh giá Như Ca, thấy đôi mắt thiếu nữ trong như nước, không có một chút ác ý, ánh mắt phụ nhân trở nên nhu hòa hơn nhiều, “Cô nương là ai? Xe ngựa này đi đâu vậy?”
Nghe phụ nhân hỏi, Như Ca thản nhiên đáp, “Tiểu nữ là Ngọc Như Ca, thứ nữ Ngọc gia ở kinh thành, xe này đang đi đến Pháp Nguyên Tự”.
“Tiểu cô nương biết thuật châm cứu?” phụ nhân thấy mấy lỗ kim lưu lại trên tay, ngạc nhiên nhìn thiếu nữ trước mắt, bộ dáng chỉ khoảng 15 16 tuổi mà thôi, mà có thể châm cứu chữa bệnh tim của mình, chứng tỏ rất thông minh.
“Biết một chút ạ.”
Phụ nhân tất nhiên biết chắc chắn Như Ca không phải chỉ biết một chút, nhưng cũng không vạch trần, chỉ lảng lặng ngồi, không nói gì nữa.
Bị một màn châm cứu vừa rồi của Như Ca làm khiếp sợ, qua một lúc lâu Ngọc Tĩnh Nhã mới phục hồi tinh thần lại, giọng nói mang theo vài phần chua ngoa “Không ngờ ngươi là đồ y nữ thấp hèn, dám gạt mẹ cả và phụ thân!”
Ở Đại Chu, nữ thầy thuốc là nghề cực kỳ thấp hèn, chỉ có nử tử nhà nghèo túng và nữ nhi của quan lại phạm tội vì sinh tồn mới đi theo nghề này, Ngọc Tĩnh Nhã làm như chộp được nhược điểm của Như Ca, cười rất vui vẻ.
Nghe vậy, Như Ca không khỏi bật cười, Ngọc Tĩnh Nhã điên rồi sao, chẳng lẽ cho là dựa vào điều này để lập công với Lý thị hay sao?
“Tam tỷ nhầm rồi, muội không phải là y nữ, cũng không giấu diếm phụ phân gì cả, nếu tỷ không tin, thì cứ mời phụ thân đi Bộ Hộ mà tra, xem muội có hộ tịch y nữ hay không. Bà ngoại muội khi còn sống là đại phu nổi tiếng ở Phàn Thành, để lại rất nhiều sách thuốc, nên việc muội biết chút y thuật căn bản không có gì lạ cả.”
Nghe vậy, Ngọc Tĩnh Nhã không cười được nữa, biết dĩ nhiên Như Ca không có hộ tịch y nữ, nếu không sao có thể được vào hộ tịch nhà quan là Ngọc gia.
Thấy Ngọc Tĩnh Nhã ngồi im, Như Ca chuyển tầm mắt qua phụ nhân, “Không biết phu nhân muốn đi đâu?”
Trong tay Như Ca có không ít cửa tiệm trang sức, nên đối với trang sức châu báu Như Ca có năng lực thưởng thức và giám định nhất định. Vòng tay của phụ nhân sáng bóng, sờ vào thấy ấm áp, chắc chắn là noãn ngọc. Noãn ngọc ở Đại Chu số lượng có hạn, chất lượng cũng không tốt lắm. Phụ nhân tuổi tác đã lớn mà vòng tay vẫn bóng loáng tinh tế như cũ, chứng tỏ vòng tay này là sản phẩm của Miến Điện, phụ nhân mặc y phục giản dị chắn chắn là do không muốn phô trương mà thôi.
Phụ nhân trả lời, “Nghe nói Pháp Nguyên Tự mới có một bộ kinh thư, nên ta đến xin sao một bộ mang về.”
Pháp Nguyên Tự là ngôi chùa đứng đầu Đại Chu, kinh Phật nhiều nhất cả nước, có vô số phật tử, được hoàng đế Đại Chu lập làm quốc tự, mấy năm qua hương khói rất hưng thịnh.
Nghe nói kinh Phật có hơn 600 bộ, mà hiện tại ở Đại Chu chỉ có khoảng 272 bộ. Năm xưa chủ trì Pháp Nguyên Tự phái cao tăng là Tuệ Chân đại sư vượt ngàn dặm xa xôi đến đất Phật Tây Thiên cầu kinh, nghe nói hôm nay sẽ về tới Pháp Nguyên Tự. Như Ca thấy mặt phụ nhân không có vẻ giả tạo, quả nhiên là khách hành hương thành tâm thành ý muốn xem kinh thư.
“Nghèo kiết xác, đoán chừng đến lúc đó tiền nhang đèn cũng không trả nổi, còn muốn đến xem kinh thư mới gì chứ!” Ngọc Tĩnh Nhã thấy phụ thân mặc quần áo vải thô, đã sớm coi thường, lại thấy phụ nhân chỉ nói chuyện với Như Ca không chịu chào mình, càng thêm không vui.
Phụ thân nghe vậy cũng không giải thích, không thèm để ý thiếu nữ vô lễ trước mắt.
“Trước mặt Phật, chúng sinh bình đẳng, có lòng lễ Phật, chùa miếu tự nhiên sẽ mở rộng cửa. Tam tỷ đừng nên nói bừa.” Ngọc Tĩnh Nhã bình thường bị Ngọc Bảo Oánh ức hiếp thành quen, thấy người ta y phục tầm thường liền cho rằng không bằng mình, sẽ lên tiếng châm chọc.
“Ngươi......” Ngọc Tĩnh Nhã nghe xong rất bực mình. Ngọc Như Ca, ngươi chẳng qua cũng là con vợ bé như ta mà thôi, nếu không nhờ mẹ ngươi lừa được cha viết giấy kết hôn, thì ngươi chỉ là một đứa con rơi, địa vị còn thấp hơn cả ta đấy! Những lời này Ngọc Tĩnh Nhã chỉ dám nói thầm trong lòng. Chuyện đó lão phu nhân và Lý thị đã ban lệnh cấm, ai dám nói ra sẽ bị ăn đòn.
Phụ nhân nhìn hai chị em trước mắt, tuy chung cha, nhưng đức hạnh lại cách xa cả ngàn dặm, quả nhiên là cha mẹ sinh con trời sinh tính.