Chỉ Yêu Chiều Thế Tử Phi

Chương 17: Dược Thú




Thế tử phủ, trong thư phòng.

Nam tử mặc y phục màu đen, áo khoác dài thêu hoa văn mãng xà bằng tơ vàng, đang ngồi trước thư án, xử lý công văn từ Bắc Địa đưa tới. Trời dần ngã về chiều, tiếng chiêng điểm canh hai vang lên, mới xong công văn cuối cùng. Cảm thấy hơi đói, nam tử đứng dậy, định đi đến nhà ăn cách đây không xa.

Mới vừa tới cửa, đã nghe thấy tiếng sàn sạt đâu đây, nhìn lại, thấy một bóng dáng trắng như tuyết chậm rãi chui vào từ lỗ nhỏ ở góc tường ngoài thư phòng. Đợi thấy rõ được bóng trắng đó, nam tử kinh ngạc.

Tuyết Lang cao quý ở Tuyết Sơn, lớn lên trong rừng sâu, tính tình cao ngạo, sao ở trong kinh thành mấy ngày thì ngay cả lối đi dành cho chó cũng không ngại luôn rồi.

Tuyết Lang thấy có người thì dừng lại, cảnh giác, phát hiện là chủ nhân mới vui vẻ chạy tới. Dưới ánh nến, cẩn thận nhìn Tuyết Lang, nam tử nhíu mày, trên bộ lông trắng như tuyết của Tuyết Lang có chút bụi đất, móng vuốt còn sót lại rễ của thảo dược, hình như là cả ngày đi tìm thảo dược. Lúc này Tuyết Lang ngẩng cao đầu, tựa như khoe khoang chiến lợi phẩm mình mang về.

Thấy vậy, trong con ngươi hẹp dài của nam tử lóe ra tia hứng thú, đoạt lấy bọc vải trong miệng Tuyết Lang, đi vào thư phòng, mở vải gấm ra, bên trong là một hộp vuông khắc hoa văn dài rộng cỡ nửa thước, hiển nhiên là thiết kế riêng cho Tuyết Lang nên rất dễ mở, khẽ đẩy một cái là nắp bật ra, mùi thịt thơm ngon tản ra ngập cả căn phòng, khiến nam tử vốn đang đói bụng càng đói hơn. Lấy ra một khối thịt khô cho vào miệng, thịt tươi trơn mà không nhờn, mùi vị này.....trong đôi mắt nam tử xẹt qua một tia sáng lấp lánh, bốc tiếp một miếng nữa.

Tuyết Lang cắn vạt áo nam tử, miệng phát ra tiếng ô ô. Phát giác mình đoạt đồ ăn của sủng vật, nam tử cứng đờ, nhìn hộp thức ăn, rối rắm hồi lâu, mới không cam lòng ném mấy khối thịt xuống cho Tuyết Lang. Tuyết Lang tung người lên ngoặm lấy miếng thịt, nhai nuốt xong, mặt đầy vẻ thỏa mãn. Thấy vậy trên khuôn mặt lạnh lùng của nam tử hiện lên một tia ấm áp.

Dưới ánh nến, một người một sói ăn thịt khô say sưa, bộ dạng sung sướng.

Còn một miếng cuối cùng, nam tử cầm lên cho vào miệng, Tuyết Lang nhìn với vẻ bất mãn. Nam tử thấy thế, ôm Tuyết Lang lên, cười mắng, “Gần đây ngươi quá mức càn rỡ rồi, lại chui vào từ lỗ chó, thật mất thể diện thế tử phủ quá.” Hồi sau, xoa đầu Tuyết Lang nói tiếp, “Lần sau muốn vào, thì đứng ở ngoài kêu cửa là được, không cần làm chuyện mất thân phận như vậy”

Liên tiếp mấy ngày sau, Tuyết Lang luôn về lúc nửa đêm, mang theo chiến lợi phẩm, hưởng thụ chung với chủ nhân, sau đó nằm một góc trong thư phòng mà ngủ.

Nhàn Nguyệt Các vốn rất tiêu điều. Cỏ dại mọc thành lùm, chỉ có mảnh rừng trúc phía ngoài là nhìn có vẻ thanh nhã.

Hôm nay theo như kế hoạch đã định trước, mọi người trong viện xúm lại trừ sạch cỏ dại, trồng hai cột gỗ ở mảnh đất trống làm một cái xích đu. Lúc rảnh rỗi Như Ca ngồi xích đu hóng gió, cũng rất vui vẻ. Đông dần tới, xích đu dần dần bị bỏ quên, Như Ca đã có niềm vui mới.

Đêm rất khuya, Như Ca liếc mắt nhìn cái lỗ rộng khoảng nửa thước ở tường viện, liền thấy Tuyết Lang đang chui vào.

Trong phòng bếp mới xây, Thanh Nhi và Ngọc Trúc đứng một bên nhìn Như Ca nấu ăn, động tác thành thạo như đầu bếp chuyên nghiệp, bỏ dầu, ướp gia vị, nêm muối. Chỉ chốc lát, phòng bếp đã tràn ngập mùi thơm. Sau khi thêm nước vào, Như Ca dặn dò ma ma trông lửa, đi ra ngoài.

“Tiểu thư đối với Tuyết Lang kia còn tốt hơn nô tỳ và Thanh Trúc nhiều, mỗi ngày đều cho nó ăn thịt hầm, món thịt hầm ba bốn canh giờ đều vào miệng nó cả, dã thú thì ăn thịt tươi cũng được mà, thật là phí của trời” Thanh Nhi vừa dùng khăn tay lau ít tro bếp bám lên tóc tiểu thư nhà mình lúc đốt củi, vừa oán trách.

Như Ca nghe vậy, tiểu cô nương này lại ghen với một con sói, liền trêu ghẹo nói, “Ngươi vốn đã mũm mĩm rồi, nếu ngày ngày cho ngươi ăn thịt nữa, sau này không ai thèm lấy, lại đổ thừa tại ta thì nguy!”

“Tiểu thư, người nói gì vậy, Thanh Nhi sẽ ở với tiểu thư cả đời.” Thanh Nhi nghe vậy, đỏ mặt, dậm chân.

Thấy vậy, Như Ca vui vẻ cười nói, “Được rồi, ta hiểu, cho ngươi theo ta cả đời được chưa, chỉ là lang nhi thường cho ta thảo dược, ta muốn cảm ơn nó mà”.

Gặp mấy lần ở Lễ Học Viện, Như Ca mới biết Tuyết Lang hẳn là một dược thú, nghĩ lại Tuyết Lang thân cận với mình hơn người khác không hẳn là vì lần trước giúp nó băng bó, chỉ sợ là vì mấy năm này nàng ra vào y quán thường xuyên, nên trên người có mùi thuốc nhàn nhạt.

Mấy ngày nay, Dược Tiên Đường cần vài loại thảo dược quý, bởi vì sinh trưởng ở nơi thâm sơn cùng cốc, nên các tiệm khác cũng không có mà cung cấp, nàng phác họa hình dạng thảo dược, khoa tay múa chân với Tuyết Lang mấy cái, nó liền đi tìm thật. Đối với Tuyết Lang những thảo dược này có lẽ không là gì, nhưng với Dược Tiên Đường mà nói thì rất là quý giá. Cho nên bất luận thế nào, nàng cũng muốn cho nó ăn no, nếu không ngộ nhỡ nó không chịu giúp nữa, đừng nói là mấy cân thịt, một xe thịt cũng không đổi được một gốc thảo dược quý giá thế này.

“Tiểu thư, hình như dạo này Tuyết Lang ăn được nhiều hơn đó, mấy hôm trước, tiểu thư cho nó ăn ở đây hai cân thịt, mang hai cân nữa về ăn vặt. Bây giờ ở đây ăn ba cân, đem về cũng nhiều hơn, nhưng lúc nào cũng giống như quỷ chết đói vậy.” Thanh Nhi nhớ tới bộ dạng háo hức lúc nhận được hộp thịt của Tuyết Lang vừa bực mình vừa buồn cười.

“Ừm, giống thật, chắc gần đây phải đi núi sâu hơn để kiếm, nên đói hơn”, Như Ca nhớ tới dáng vẻ thỏa mãn khi ăn thịt của Tuyết Lang liền hận không giữ nó làm của riêng được, đáng tiếc Tuyết Lang đã có chủ. Nhớ tới nam tử ra tay tàn nhẫn ở bờ sông ngày đó, Như Ca chỉ có thể quên đi ý định này.