Lại nói bên Phượng Tê Cung, sau khi Tô ma ma trở lại, hoàng hậu nương nương nói cần chuẩn bị cho bữa tiệc, nên bảo hai vợ chồng Như Ca đi trước, và suy nghĩ kỹ chuyện vừa nói.
Đi trên đường nhỏ rải đá, Như Ca nhìn nam tử bên cạnh như có điều suy nghĩ, nhớ tới những lời vừa rồi của hoàng hậu nương nương, lòng nàng rất loạn.
Đế hậu an bài cho Dạ Huyền như vậy quả là sủng ái trước nay chưa từng có, giao toàn bộ Bắc Địa cho hắn, tương lai dù hoàng đế mới lên ngôi cũng sẽ không có bất kỳ uy hiếp gì đến Dạ Huyền.
Nhưng nếu Dạ Huyền tiếp nhận toàn bộ Bắc Địa, thì phải rời khỏi kinh thành, dọn đến Bắc Địa. Mà mình là vợ, tất nhiên phải đi theo. Những thứ khác Như Ca không lo, duy chỉ có Liệt thị, khiến Như Ca không thể không suy tính kỹ.
Lúc Vân Kiệt đi Bắc Địa, mẹ luôn lo lắng không yên, nhưng vì khi đó còn có mình chăm lo, dăm ba bữa lại đón mẹ đến phủ thế tử chơi, tâm tình mẹ mới dần bình ổn lại. Nếu mình cũng đi, mẹ làm sao chịu nổi. Chẳng lẽ trông chờ Ngọc Chính Hồng và một bầy tiểu thiếp của ông ta quan tâm chăm sóc mẹ?
Như Ca nhìn nam tử đang nắm tay mình, trong lòng hiểu rất rõ: tuyệt đối không thể khuyên hắn bỏ qua cơ hội này mà ở lại kinh thành, vì nếu hắn có chuyện thế giới của nàng cũng sẽ sụp đổ. Vân Kiệt và mẹ là hai người nàng muốn bảo vệ, còn hắn lại là người nàng muốn sống cùng cả đời!
Như Ca nghĩ đến, kiếp trước có thể Tiêu Dạ Huyền chết trong tay người hoàng gia, liền rét lạnh, nhất thời kéo ống tay áo Tiêu Dạ Huyền, khiến hắn dừng bước.
Thấy Như Ca bỗng nhiên kéo áo mình, Tiêu Dạ Huyền khó hiểu, chưa kịp mở miệng, đã thấy thê tử vòng tay ôm chặt hông mình, chôn đầu trong ngực hắn, tựa như lo lắng gì đó.
Thấy vậy Tiêu Dạ Huyền bèn vòng tay ôm chặt nàng, hôn một cái lên trán nàng, dịu dàng hỏi: “Ca nhi, sao vậy?”
Nghe Tiêu Dạ Huyền hỏi, Như Ca ngẩng đầu lên, thấy bốn bề vắng lặng, liền nhỏ giọng hỏi: “Phu quân, chàng có nhớ chuyện xưa ta từng kể cho chàng không?”
“Tất nhiên nhớ”, chuyện thần kỳ như vậy sao mình có thể quên.
“Vậy chàng cảm thấy y thuật của Tiết Thanh Trạch thế nào?”
Thanh Trạch? Không hiểu vì sao câu chuyện lại đổi đề tài nhưng Tiêu Dạ Huyền vẫn trả lời câu hỏi của thê tử.
“Thanh Trạch xuất thân từ nhà y, tuy có thể không bằng nàng, nhưng cũng rất tinh thông y thuật rồi.”
Nghe Tiêu Dạ Huyền đáp, Như Ca gật đầu một cái, trầm giọng nói: “Vốn ta nghĩ kiếp trước trị liệu thất bại là do điều trị trễ. Nhưng hôm nay lại có ý tưởng khác, kiếp trước trị liệu thất bại có thể là do có người giở trò. Thật ra lúc mời dùng máu của ta, thân thể chàng cải thiện rất nhiều, sau chừng một năm cổ độc gần như đã ngừng hoạt động, đầu ngón tay nhúc nhích được. Bất quá từ khi công chúa Bình Dương xuất hiện, việc điều trị càng ngày càng đi vào ngõ cụt, cuối cùng cổ trùng hoạt động lại. Hôm nay, nghe hoàng hậu nương nương nhắc lại chuyện kia, thật sự không thể không hoài nghi........”
Nghe vậy, trong đôi mắt hẹp dài của Tiêu Dạ Huyền xẹt qua một tia âm u, rồi nhanh chóng cúi đầu hôn lên môi tiểu thê tử đang tràn đầy lo lắng, nhẹ giọngnói: “Chớ lo lắng! Mọi chuyện cứ giao cho ta là được!”
Biết nam tử đã có lòng đề phòng, Như Ca an tâm một chút, nhẹ giọng rủ rỉ: “Hoàng hậu nương nương nói đúng, tương lai không nói trước được, vì lâu dài, chuyện Bắc Địa chúng ta phải suy nghĩ kỹ càng......”
Nói về sau, Như Ca lưỡng lự, tiếng nói chìm trong gió lạnh, Tiêu Dạ Huyền vừa định hỏi lại, thì cách đó không xa truyền đến tiếng kêu cứu khẩn thiết của một nam tử.
Như Ca nghe thấy, theo bản năng kéo Tiêu Dạ Huyền đến chỗ phát ra âm thanh.
Không bao lâu, hai người liền thấy được người kêu cứu sau một núi giả.
Đó là một nam nhân chừng 35, 36 tuổi, đầu cài trâm vàng ròng, mặc quần áo thêu tỳ hưu bằng sợi bạc, lúc này đang ôm một nữ nhân bụng to đùng, cả người đầy máu tươi, hôn mê. Thấy người tới, nam tử giống như thấy được cứu tinh, hô lớn: “Dạ Huyền hiền đệ, ngươi đến thật quá tốt, mau giúp ta một tay!”
Nghe nam tử kia gọi Tiêu Dạ Huyền như vậy, hơn nữa dựa vào số tuổi và trang phục của hắn ta. Như Ca liền nhận ra người trước mắt chính là cháu ruột của Liễu thái hậu, Khang Thân Vương.
Nhìn lướt qua khuôn mặt tái nhợt như giấy của nữ tử đang được nam tử ôm chặt, Như Ca cả kinh, buông tay Tiêu Dạ Huyền ra, bước nhanh đến gần. Vừa đi vừa hô: “Mau để nàng nằm xuống, ngươi ôm chặt vậy, máu nàng sẽ mau chảy hết mất!”
Nam tử kia sửng sỡ, vội vàng thả nữ tử trong lòng nằm xuống bãi cỏ.
Như Ca nhanh chóng ngồi xổm xuống, ấn huyệt Nhân trung cho nữ tử. Chỉ chốc lát sau, nàng ta tỉnh lại, nước mắt cứ chảy nhưng không nói được lời nào.
Thấy máu nàng ta chảy không ngừng, Tiêu Dạ Huyền bèn hỏi Khang Thân Vương đang ngồi bên cạnh ôm đầu cơ hồ muốn khóc kia, “Tiêu Thừa An, đã xảy ra chuyện gì?”
“Ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, vừa rồi nhạc phụ gọi đi nói chuyện, nên để người làm dẫn Vân nhi đến gần đây đi dạo, không ngờ, khi ta trở lại, người làm thì không thấy, còn Vân nhi đang té nằm đó, máu chảy không ngừng, hôn mê bất tỉnh. Hiện tại nàng đang mang thai 8 tháng! Tên chết tiệt kia sau còn chưa dẫn ngự y đến, hu hu.....”
Đang bắt mạch cho thai phụ, nghe âm thanh gào khóc của nam tử kia, Như Ca run lên, quát: “Không muốn một xác hai mạng thì im lặng chút đi!”
Nghe vậy, Khang Thân Vương lập tức lấy tay bụm miệng không dám lên tiếng, nhưng thân thể vẫn cứ nấc run.
Tiêu Dạ Huyền không thèm để ý hắn nữa, nhìn Như Ca, thấy mày nàng ngày càng nhíu chặt, nhẹ giọng hỏi: “Sao rồi?”
“Vốn không có việc gì, nhưng vừa rồi bị người ôm đi một lúc, nên máu chảy không ít, động thai, muốn sinh sớm cũng không còn hơi mà sinh! Chờ ngự y tới, chỉ sợ một xác hai mạng.”
“Sao có thể như vậy, ông trời ơi! Đây là đứa bé ta mong đợi đã lâu mà!”, nghe Như Ca nói, Tiêu Thừa An ôm Tô Vân rống lên.
Thấy Tiêu Thừa An khóc lóc, nhìn hạ thân đẫm máu của nữ tử kia, mùi máu tươi cơ hồ khiến Như Ca nôn mửa, vỗ trán nói: “Nếu ngươi muốn cứu nàng, thật ra ta có cách có thể thử một lần, tuy rằng không nhất định sẽ thành công, nhưng nếu không thử, mẫu tử nàng nhất định sẽ chết.”
“Đệ muội, ngươi nói thật sao, nhanh thử đi!” Tiêu Thừa An hiện tại không quan trọng Như Ca có biết y thuật hay không, thấy người trên đất đã sắp không chịu nổi nữa, chỉ có thể đặt tất cả hy vọng lên người Như Ca.
Như Ca nói với Tiêu Dạ Huyền: “Chàng nói ảnh vệ mau dẫn ngự y tới, nhớ bảo họ lập tức mang băng gạc khử trùng về nhiều chút”.
Biết Như Ca muốn cứu, Tiêu Dạ Huyền gật đầu, vỗ tay một cái, chỉ chốc lát vài ảnh vệ áo đen xuất hiện, nghe Tiêu Dạ Huyền phân phó xong nhanh chóng biến mất.
Như Ca không nhiều lời nữa, lấy ra một viên thuốc khiến người ta tạm thời mất đi tri giác từ trong ống tay áo, đút cho nàng kia ăn, sau đó rút ra vài cây châm, nói với hai nam tử bên cạnh: “Hai người đứng cản hai đầu gió, chớ để nàng ta bị lạnh. Thuận tiện nói luôn, cảnh tượng hơi máu me chút, người bình thường sợ rằng chịu không nổi phải xoay người nhắm mắt lại, hơn nữa nam nhân cũng không nên nhìn.”
Nghe vậy, Tiêu Dạ Huyền ngoan ngoãn xoay người sang hướng khác. Còn Khang Thân Vương vẫn cố chấp nhìn.
Như Ca lắc đầu một cái, không thèm chú ý Tiêu Thừa An nữa, lấy bình tĩnh, cởi áo nàng kia ra, châm mấy huyệt trên bụng nàng ta.
Thấy máu chảy chậm lại rồi ngừng hẳn, Như Ca thở phào nhẹ nhõm, lấy ra một con dao cực kỳ sắc bén, rạch một đường trên bụng Tô Vân.
Tiêu Thừa An nghẹn họng nhìn trân trối cảnh tượng trước mắt, chưa kịp ngăn cản, Tô Vân đã bị mổ bụng.
Thấy vậy, Tiêu Thừa An nghiêng đầu sang một bên nôn liên tục, ra cả mật xanh mật vàng, chỉ vào Như Ca nói lắp bắp: “Ngươi.....ngươi..........”
Nhưng vào lúc này, Như Ca đã từ từ mở bụng của Tô Vân, lôi ra đầu đứa trẻ, sau đó là thân thể. Thấy vậy, Tiêu Thừa An thức thời ngậm miệng lại.
Ra ngoài, đứa bé oa oa khóc lên, đúng lúc một ảnh vệ cầm băng gạc chạy về.
Tiêu Dạ Huyền nhận lấy băng gạc, lúc xoay người đưa cho Như Ca, thấy cảnh tượng mở bụng kia, hơi giật mình chút, nhưng nháy mắt khôi phục bình thường, nhanh chóng quay đầu đi, không nhìn nữ tử đang mở rộng quần áo dưới đất.
Như Ca giao đứa bé cho Tiêu Thừa An, nhận lấy băng gạc, rút ra một sợi chỉ bạc, bắt đầu khâu bụng lại cho Tô Vân.
Đợi vá xong vết thương, quấn lên bụng nàng ta một tầng băng gạc, xem như hoàn thành, còn lại chờ ngự y đến xử lý tiếp.
Nhận thấy xung quanh trừ tiếng trẻ nít khóc hình như quá mức yên tĩnh, Như Ca từ từ đứng dậy.
Đột nhiên trước mắt tối sầm, hình ảnh thấy được trước khi mất đi ý thức là ngự y đang cầm hòm thuốc há hốc mồm, bên tai vang lên tiếng kêu hoảng sợ của Tiêu Dạ Huyền.
Một màu tối đen như mực..........