Chỉ Yêu Chiều Thế Tử Phi

Chương 105: Tô Như có thái




Tiếp theo, mặc dù Như Ca không cố tình để ý, nhưng tin tức liên quan đến Âu Dương Thiệu và Hầu phủ vẫn cứ đều đặn từ miệng bọn Thanh Nhi truyền đến tai nàng.

Sau khi 6 vị công tử suýt mất mạng của Hầu phủ đến, tin tức đại công tử Hầu phủ Âu Dương Thiệu phái người giết mẫu diệt muội, và ý đồ giết 6 vị đệ đệ trên đường về kinh, nhanh chóng lan khắp kinh thành.

Giết mẫu giết muội, mưu hại người trong gia tộc, ở bất kỳ triều đại nào cũng là một trong mười tội ác không thể tha, một khi bị nhận định có tội, phải rơi đầu. Thế nên tất nhiên Âu Dương Thiệu liều chết không nhận tội. Nhưng trải qua ‘tiếp đãi đặc biệt’ của thủ hạ Tiêu Dạ Huyền, Trương Thiên Sư đã kể hết mọi tội trạng của Âu Dương Thiệu. Hơn nữa, cả chuyện phủ Kim Lăng Hầu lập bẫy để Phủ viễn tướng quân tham ô quân lương cũng bị Trương Thiên Sư và đám bạn bè giang hồ sợ chết của hắn khác tất tần tật. Tiếp đó, việc những năm này, Âu Dương Thiệu tìm cách vơ vét tài sản của dân chúng Kim Lăng, lấy tiền mua ngựa quý từ thương nhân Tây Vực cũng bị lôi ra ánh sáng.

Để giảm bớt tội lỗi của mình, Trương Thiên Sư triệt để bán đứng Kim Lăng Hầu và Âu Dương Thiệu. Lúc khai còn đưa ra một đống thư và sổ sách làm chứng cớ khiến Âu Dương Hùng và Âu Dương Thiệu không thể nào chống chế.

Do đó, chẳng những Âu Dương Thiệu mà ngay cả Âu Dương Hùng sắp gần đất xa trời cũng bị nhốt vào đại lao của Hình Bộ.

Dưới tình huống Hồng đế tự mình ra tay, chỉ trong ba ngày, tất cả đã kết thúc.

Kim Lăng Hầu Âu Dương Hùng, vơ vét tài sản của dân chúng để hưởng lạc. Vì thù riêng mà hãm hại Phủ viễn đại tướng quân và chiếm 50 vạn lượng làm của riêng......tội phải chém đầu, nhưng niệm tình Kim Lăng Hầu có công với triều đình, cũng không còn sống được lâu nữa, chỉ lệnh thanh tra và tịch thu gia sản, triệt Hầu vị tiên đế ban tặng, rồi không truy cứu thêm nữa.

Về phần Âu Dương Thiệu, mưu đồ kế thừa Hầu phủ, mưu hại đích mẫu và muội muội, ý đồ giết hại huynh đệ ruột, là người vô cùng tàn nhẫn, tội không thể tha, lệnh Hình Bộ xử trảm ở chợ, treo đầu lên cổng chợ 3 ngày, để nhắc nhở thiên hạ hậu quả của kẻ bất hiếu.

Sau khi Hồng đế hạ lệnh, phủ Kim Lăng Hầu ở kinh thành liền bị thanh tra và tịch thu gia sản. 6 vị công tử Hầu phủ đều vội vàng trở về Kim Lăng thu gom châu báu trước khi người triều đình đến, không bận tâm đến việc mai táng Tưởng thị, Âu Dương Lâm, và cả Âu Dương Hùng đang hấp hối bên cạnh. Lúc phủ Kim Lăng Hầu bị niêm phong là khi, Kim Lăng Hầu, từng không ai bì nổi, trút hơi thở cuối cùng cạnh cái quan tài không có bất kỳ vật chôn theo nào của Tưởng thị. Cũng chẳng có đứa con nào thắp nhang cho.

Còn Âu Dương Thiệu, ngay giữa trưa hôm thanh tra và tịch thu gia sản Hầu phủ, bị xử chém ở chợ, lúc chết hai mắt trợn to. Đầu hắn treo trên cổng chợ 3 ngày, nhưng chẳng ai ném lấy một quả trứng gà thúi, hay củ cải trắng nát nào. Theo lời mọi người, năm nay thu hoạch không tốt, những thứ đó cũng hiếm, dùng để ném Âu Dương Thiệu, rất lãng phí!

Những chuyện đó, Như Ca xem như tám nhảm bình thường, nghe xong cười một tiếng rồi thôi. Hiện tại, trong lòng nàng, Âu Dương Thiệu đã là người dưng, nàng chỉ quan tâm những người và việc đáng để nàng quan tâm.

Giao thừa sắp tới, ngoài cửa sổ gió lạnh thổi vù vù, tầng tuyết dày tích tụ sau hơn nửa tháng, rốt cuộc có dấu hiệu tan dần. Trong kinh thành khí ấm dường như bị hút đi toàn bộ theo tuyết tan hay sao mà lạnh lẽo làm người ta nổi hết cả da gà.

Sáng sớm, bên trong phòng ngủ có lò lửa ấm áp, sau mấy hồi lưu luyến triền miên với tiểu vợ yêu, rồi ngủ ngon cả đêm, Tiêu Dạ Huyền tỉnh dậy, thấy Như Ca đang rúc trong lòng mình ngủ say, cẩn thận dời nàng qua gối mềm, đứng lên thay quần áo.

Vén màn lụa ra, liền thấy trên tủ quần áo đầu giường có thêm một cái áo hình lưới kỳ lạ, rất bóng và mềm mại.

Trước khi bắt đầu mùa đông, Tiêu Dạ Huyền đã thấy thê tử cầm hai cây gậy trúc và một bó sợi cuộn lại hình quả cầu bận rộn đan gì đó. Nhìn nàng chăm chú, Tiêu Dạ Huyền rất hứng thú. Theo thời gian, dần xuất hiện ống tay áo, hắn mới đoán đó là một chiếc áo. Hôm nay thấy thành phẩm, lại không biết phải mặc sao.

Còn đang khó hiểu, người trên giường cọ cọ chăn, vươn vai rồi mở mắt ra.

Thấy Tiêu Dạ Huyền đang cầm áo len khó hiểu, Như Ca nở nụ cười. Khoác áo bông lên người, tiến đến, ý bảo Tiêu Dạ Huyền khom người xuống. Sau đó giúp hắn mặc áo len theo kiểu chui đầu kia.

“Áo này làm từ lông dê thu mua của những hộ ở Bắc Địa kéo thành sợi, giữ ấm rất tốt, lúc mặc tròng từ trên đầu xuống, biết chàng không thích mặc áo nặng, ta đan khá lỏng, nên mặc vào vẫn hoạt động rất linh hoạt.”

Nghe Như Ca nói, theo động tác mặc áo của nàng, Tiêu Dạ Huyền bỗng cảm thấy ấm áp bao lấy toàn thân. Trên mặt hắn xuất hiện một nụ cười thoáng qua nhưng rực rỡ như sao trên trời.

Thấy vẻ mặt thỏa mãn như đứa bé của hắn, tim Như Ca mềm mại hẳn, nhớ đến thiệp mời trong cung đứa đến hai ngày trước, Như Ca hỏi “Hôm nay giao thừa, tiệc tối trong cung có cần chú ý gì không?”

Nhìn bộ dáng hơi khẩn trương của Như Ca, Tiêu Dạ Huyền cười cười, dùng ngón trỏ vuốt ve trán nàng, nhẹ giọng nói: “Ăn no, uống tốt”

Nghe vậy, Như Ca thoáng sững sờ, nhưng nháy mắt hiểu ra, sợ rằng ở trong cung người này cũng không kiêng kỵ gì, mà mình, nhờ phúc của hắn, sẽ được thoải mái rất nhiều.

Vì là đêm giao thừa, hai người dẫn Tiêu Dạ Huân đến thăm và tặng quà cho vợ chồng Cẩm Thân Vương.

Đến vương phủ, vào trong chính đường, vừa ngẩng đầu liền thấy vẻ mặt bực tức của vương phi Trần thị. Nhìn lướt qua chính đường, Như Ca liền hiểu vì sao Trần thị lại có vẻ mặt như vậy.

Bởi trong chính đường, trừ Cẩm Thân Vương và vương phi Trần thị, còn có cả Liễu trắc phi và mấy thị thiếp trẻ tuổi xinh đẹp vài tháng trước bị Trần thị đuổi đến thôn trang giờ đang ngồi ở đây.

Mặc dù Liễu gia nay không bằng xưa, nhưng mấy thị thiếp kia vẫn hết sức cung kính với Liễu trắc phi.

Dĩ nhiên, dịp thế này tự nhiên không thể thiếu nhị thiếu phu nhân Tô Như. Không giống ngày xưa son phần dầy cộm, hôm nay Tô Như ăn mặc hơi mộc mạc chút. Nhìn kỹ, hình như gầy đi không ít. Có lẽ do trời lạnh, Tô Như che khăn ho vài tiếng, lúc nhìn sang Như Ca vẻ mặt rất hả hê. Về phần tại sao hả hê, Như Ca thật không biết.

“Nhi tử Tiêu Dạ Huyền thỉnh an phụ vương, mẫu phi!”

“Con dâu Ngọc Như Ca thỉnh an phụ vương, mẫu phi!”

“Nhi tử Tiêu Dạ Huân thỉnh an phụ vương, mẫu phi!”

Thấy ba người làm lễ, Cẩm Thân Vương cứ trừng mắt nhìn, hồi lâu vẫn không lên tiếng.

Vì chuyện của Liễu gia, Cẩm Thân Vương rất giận Tiêu Dạ Huyền. Tiêu Dạ Huyền không nói trước một tiếng đã tấu lên hoàng thượng việc Liễu quốc công tàng trữ phúc thọ cao, chính là không nể mặt phụ vương mình đây. Huống chi vì thế mà Liễu trắc phi mình yêu nhất cứ suốt ngày buồn bực không vui. Mà đứa con mình thích nhất, Tiêu Dạ Cát, càng thêm không ngẩng đầu lên được trước mặt người. Tiếp theo, tất cả thiếp thất khác đều bị Trần thị gây khó dễ.

Nhớ tới những việc này, tự nhiên Tiêu Dực Đức không trưng vẻ mặt hòa nhã với vợ chồng Tiêu Dạ Huyền.

Về phần Tiêu Dạ Huân, Tiêu Dực Đức trước giờ chưa từng quan tâm.

Trần thị thấy vậy, trên mặt ít nhiều có mấy phần không vui. Thừa dịp ngày tết, mới sáng sớm, đã rước mấy tiện nhân kia về thì thôi đi, mình chưa nói gì, vương gia đã làm khó con trai trước mặt mình. Tuy đứa con trai này cũng làm nhiều việc không theo ý mình, nhưng trước mặt Liễu thị, tuyệt đối không thể để con trai mình mất mặt. Lại thêm Hạ ma ma nháy mắt qua, Trần thị bèn quay đầu nói với Tiêu Dực Đức: “Vương gia, mấy bữa nay lạnh, chớ để bọn nhỏ quỳ lâu, năm xưa Dạ Huyền từng bị thương, hôm nay trong cung có tiệc tối, nếu thân thể bị lạnh phải phiền thái y trong cung.....”

Phiền thái y chẳng khác nào để hoàng thượng và hoàng hậu biết, đến lúc đó chỉ có mình khổ mà thôi. Nghe ra ẩn ý trong lời Trần thị, mặt Tiêu Dực Đức lập tức cứng đờ, nhìn Tiêu Dạ Huyền nói: “Đứng lên đi! Người trong nhà không cần đa lễ”.

Tuy thái độ Cẩm Thân Vương với mình và Dạ Huyền không tốt, nhưng cha mẹ vẫn là cha mẹ, làm con dâu, phải hiếu kính. Huống chi dạo gần đây số lần lui tới vương phủ đếm được trên đầu ngón tay, nên Như Ca cũng không để bụng, chỉ lệnh bọn Thanh Nhi dâng quà tặng lên.

Như Ca dựa vào sở thích của từng người trong vương phủ mà tặng quà. Quà của Cẩm Thân Vương là một quyển nhạc cổ. Nhị thiếu gia Tiêu Dạ Cát thích xem kịch nên như Ca tặng một quyển kịch cho hắn. Còn vương phi và đám người còn lại là một ít châu báu đồ trang sức đang thịnh hành ở kinh thành.

Những món quà này tất nhiên đều là tốt nhất, nhưng khi Thanh Nhi đưa quà đến trước mặt Tô Như, nàng ta lại không ngừng nôn ọe. Sau đó, đẩy rớt chiếc khay đựng áo khoác lông chồn màu tím trong tay Thanh Nhi xuống đất.

Thấy Tô Như còn đang không ngừng nôn khan, mà bên này sắc mặt Tiêu Dạ Huyền hết sức âm trầm, Như Ca nhíu mày.

Trần thị đang lo không tìm được cớ phát tác, giờ thấyTô Như đẩy quà tặng xuống đất, bèn lạnh mặt, nói: “Nhị nhi tức, ngươi làm vậy là có ý gì, dù không thích quà của đại tẩu đi chăng nữa, làm vậy thật quá không có gia giáo rồi.”

Bên kia, Tô Như đang bận dựa vào người Tiêu Dạ Cát vẻ mặt hờ hững, mà nôn khan, không trả lời câu hỏi của Trần thị, chỉ nhìn Liễu trắc phi.

Liễu trắc phi thấy Tô Như nhìn mình, bèn cười nhạt, nói: “Tỷ tỷ chớ tức giận, Như nhi không cố ý đâu, sự thật là bởi vì đã mang thai hai tháng, nên không chịu được mùi da động vật.”

Liễu thị vừa nói ra, cả chính đường hoàn toàn yên tĩnh.

Trần thị hơi sững sờ. Còn Tiêu Dực Đức sau khi liếc mắt nhìn nhau với Liễu thị xong, cười nói: “Ái phi, sao lại trưng vẻ mặt như vậy. Như nhi vào phủ đã 4 năm, giờ rốt cuộc có tin vui, là chuyện cực kỳ đáng mừng. Vừa rồi vi phu định nói với ái phi, nhưng phu thê Dạ Huyền tới nên quên mất. Bất quá, hiện tại nói cũng không tính là muộn.”

4 năm, gà mẹ không đẻ trứng giờ lại muốn đẻ! Trần thị thấy vẻ hớn hở trên mặt Tiêu Dực Đức, nghĩ, năm đó mình mang thai, có thấy Tiêu Dực Đức hớn hở như vậy đâu. Giờ nghiệt chủng của Liễu thị có con lại vui mừng không kịp được như vậy. Kiếm chế căm tức trong lòng, hồi lâu, Trần thị mới nặn ra được một nụ cười cực kỳ khó coi.

“Quả là một việc đáng mừng!”

Tô Như thấy vẻ mặt Như Ca thờ ơ, hình như xem thường việc mình mang thai, chẳng biết sao bỗng thấy rất không cam lòng. Mình mang thai cháu đích tôn của vương phủ, mà Ngọc Như Ca lại tỏ vẻ thờ ơ, nhất định đang giả bộ!

“Hiện tại đệ tức mang thai nên trong mình không khỏe, vừa rồi vô tình làm rơi quà của đại tẩu xuống đất, mong đại tẩu nể tình cháu đích tôn của vương phủ trong bụng muội đây mà bỏ qua cho.”

Thấy vẻ đắc ý trên mặt Tô Như, Như Ca dở khóc dở cười, mới có thai hai tháng đã biết chắc đứa nhỏ trong bụng là con trai, chẳng lẽ Tô Như là thần y đệ nhất thiên hạ? Dù trong lòng nghĩ vậy, nhưng ngoài mặt Như Ca vẫn thản nhiên cười: “Nhị đệ muội chớ lo, mang thai cần kiêng kỵ nhiều thứ, tất nhiên Như Ca sẽ không để bụng chuyện nhỏ như vậy. Nếu nhị đệ muội không chịu được mùi da động vật, vậy chốc nữa ta sẽ cho người mang tặng muội một chuỗi ngọc trai thượng hạng, trân châu tốt cho người, hi vọng sẽ có ích với muội.”

Nói xong, liền bảo Thanh Nhi nhặt áo khoác lông chồn tím lên.

“Đại tẩu....” dây chuyền ngọc trai sao giá trị bằng áo khoác lông chồn tím được!

Thật ra, làm gì có chuyện Tô Như chịu không được mùi da động vật, chẳng qua mượn cớ để khoe việc mình mang thai thôi. Mắt thấy áo lông giá trị xa xỉ bị lấy đi, nhất thời á khẩu không nói nên lời. Nhưng nghĩ lại, chỉ cần đứa nhỏ này ra đời, một khi phụ vương vui mừng, mình muốn cái gì chẳng có, cần gì để ý cái áo khoác lông nhỏ bé này!

Trong lúc Tô Như đang lâm vào ảo tưởng thì Như Ca và Tiêu Dạ Huyền đã dẫn theo Tiêu Dạ Huân xin cáo lui. Trước khi ra cửa, thấy Tô Như càng ngày càng có vẻ hả hê, nhìn lướt qua vẻ mặt hững hờ củaTiêu Dạ Cát, Như Ca lắc đầu một cái, nếu không biết quan hệ của hai người, mình sẽ cho rằng đứa bé kia chẳng phải là con của Tiêu Dạ Cát ấy chứ.