Ngày đông, đêm lạnh như nước, trong phòng sách phủ thế tử, Như Ca ngồi trên giường êm kể xong chuyện xưa của mình, cảm giác dường như đã gỡ bỏ được một gánh nặng khủng khiếp, toàn thân nhẹ nhõm không ít.
Chỉ là.......
Liếc nhìn nam tử bên cạnh không nói một lời, lòng Như Ca lại bắt đầu lo sợ. Sự thực hoang đường như vậy, liệu hắn có thể tiếp nhận?
Hồi lâu, thấy người bên cạnh vẫn một bộ sững sờ như cũ, Như Ca bỗng lạnh cả người. Quả nhiên, hắn không tiếp thu nổi chuyện như vậy!
Sau khi sống lại, Như Ca từng vô số lần lập kế hoạch cho tương lai của mình, đến lúc không thể không lấy chồng, tìm một người mình không ghét hắn, hắn không ghét mình, tôn trọng nhau như khách, bình bình đạm đạm sống, không dính đến tình cảm, lại càng không có yêu. Như vậy, một khi hôn nhân xuất hiện bất kỳ tỳ vết nào, mình liền có thể không chút nào lưu luyến xoay người rời đi.
Vậy mà, chuyện đời thường không biết trước được, cũng như chuyện tình cảm không thể hoạch định trước. Khi nghe câu cả đời làm thê, dưới thê không có thiếp của hắn, khi thấy hắn dọn hết chướng ngại trên con đường phía trước, ánh mắt nóng bỏng của hắn nhìn nàng, nàng đã dao động, khiến nàng hạnh phúc, bắt đầu mong đợi làm bạn với hắn cả đời.
Đến giờ, nếu hắn dao động, mình có thể dứt khoát xoay người rời đi được không?
Đột nhiên Như Ca thấy mắt ê ẩm, nước mắt vốn đã ngừng không tự chủ lại rơi, chậm rãi đứng dậy, bước chân muốn chạy ra ngoài, bỗng tay bị người kéo mạnh lại. Xoay người, chống lại một đôi mắt tràn đây yêu thương, trái tim vất vả lắm mới cứng rắn được nháy mắt tan rã.
Nam tử mở rộng vòng tay, Như Ca liền nhào vào lòng ngực ấm áp này, vòng chắc tay qua cổ nam tử, mềm dẻo như rắn quấn lên người hắn.
Tiêu Dạ Huyền cũng ôm Như Ca thật chặt. Bàn tay xẹt qua gò má nàng, tiếp lấy giọt lệ trong suốt rơi xuống, đưa đến môi mút vào.
Nước mắt nàng thật mặn, như dao đâm sâu vào tim hắn.
Ca nhi của hắn bởi vì quá mức để ý nên mới không dám nói ra mà thôi. Cúi đầu nhìn ánh mắt lo lắng như nai con bị lạc của người trong lòng, tâm cứng rắn của Tiêu Dạ Huyền cơ hồ muốn hóa thành nước.
Tuy nói việc chết mà sống lại thật không thể tưởng tượng nổi, nhưng hắn không thể không tin. Bởi vì chỉ có như thế, mới giải thích hợp lý cho tất cả những chuyện xảy ra trước giờ. Có lẽ, hắn nên cảm tạ trời xanh, cho tiểu nhân nhân trong lòng mình cơ hội sống lại, để hắn được gặp nàng.
“Ca nhi, kiếp trước ta không kịp xuất hiện trước mặt nàng, yêu thương nàng, là ta nợ nàng. Để nàng sống lại là ông trời định trước muốn ta bù đắp cho nàng tất cả.”
Nghe được lời nói trầm thấp khàn khàn của Tiêu Dạ Huyền, toàn thân Như Ca chấn động, chốc lát sau, cười thật thoải mái.
Nam tử này, một tí cơ hội lùi bước cũng không cho nàng mà!
Thấy nến đã cháy hơn phân nửa, Như Ca ngồi dậy, xoa xoa hốc mắt đỏ bừng, khẽ nói: “Muộn rồi, nghỉ ngơi sớm đi! Bằng không ngày mai lên triều sẽ rất uể oải.” vừa nói, Như Ca vừa chui ra khỏi ngực Tiêu Dạ Huyền, bò đến phía trong giường trải chăn bông dầy cộm ấm áp ra, sau đó đến bên nam tử cởi áo cho hắn.
Như Ca đem áo ngoài của Tiêu Dạ Huyền để qua một bên, xoay người, liền thấy hắn đã cởi luôn áo trong. Nhìn lồng ngực vững chãi của hắn, mặt Như Ca không nhịn được đỏ ửng lên.
Thấy vậy, Tiêu Dạ Huyền cười tà, cưới đã nửa năm mà mỗi lần thấy cơ thể hắn, vợ yêu đều có bộ dáng như vậy.
Tiêu Dạ Huyền kéo Như Ca vào lòng mình, triền miên hôn, cho đến khi người trong lòng sắp thở không nổi nữa mới hơi buông lỏng một chút.
Tiêu Dạ Huyền đặt vợ yêu lên giường, cởi từng lớp quần áo trên người nàng, nhìn thân thể sau vô số lần mình yêu thương càng trở nên lung linh hấp dẫn hơn, hít sâu một hơi, cúi đầu thở dài nói bên tai Như Ca: “Ngày mai vi phu phải xin nghỉ vào triều rồi.”
Nói xong, nam tử kéo màn lụa xuống, ngăn cách trong và ngoài giường.
Nghe nam tử nói, giờ phút này sao Như Ca lại không hiểu, nghĩ chắc Hồng đế sẽ không trách tội hắn, liền thuận theo.
Sau một hồi lưu luyến triền miên, chạm tay vào đôi môi vợ yêu đang ngủ say, trong mắt Tiêu Dạ Huyền tràn đầy dịu dàng.
5 năm trước, lần đầu tiên nhìn thấy khi nàng mới chỉ 11 tuổi, trong lòng hắn đã có một giọng nói hô hào, nàng.......chính là vợ yêu của hắn. Biết nàng rời đi, hắn đã vô cùng thương tâm, giống như mất đi thứ quan trọng nhất.
Hôm nay nghe Như Ca kể, hắn mới hiểu vì sao lúc đầu mình có cảm giác như vậy, thì ra bọn họ đã từng bỏ lỡ nhau.
Hắn thật vui mừng, bí mật này, nàng tình nguyện nói hết với mình mà không giải thích qua loa cho qua, đủ chứng minh, nàng và hắn đã vô cùng thân mật khăng khít.
Vào giờ phút phút này, có lẽ chỉ mình hắn rõ nhất: bất luận kiếp trước thế nào, kiếp này, nàng thuộc về hắn, chỉ cần điều này không thay đổi, những thứ khác với hắn mà nói không hề quan trọng.
Nam tử nhớ tới vật chướng mắt trong phòng trong, bèn cẩn thận đặt người trong lòng xuống giường êm, dém chăn kỹ cho nàng, ra khỏi giường, khoác áo đen lên người, đi ra phòng ngoài.
Tiêu Dạ Huyền cầm lấy ra bức tranh do Phong Vô Trần vẽ kia, tiện tay mở cửa sổ khắc hoa bên bàn sách, đưa bức tranh ra ngoài cửa sổ, dùng sức một chút, nháy mắt bức tranh trong tay biến thành vô số mảnh vụn nhỏ, bay theo gió đông phổi qua, phiếu tán giữa bông tuyết trắng phau. Xong, hắn rút ra một vật đặt lên bàn sách, sau đó lặng lẽ xoay người, trở vào phòng trong.
Tin tức Kim Lăng Hầu phu nhân và đại tiểu thư bất ngờ bỏ mình lan khắp kinh thành, nổi lên một làn sóng bàn luận mạnh mẽ.
“Nghe nói Kim Lăng Hầu phu nhân và đại tiểu thư Âu Dương Lâm thường ngày đối xử với người làm không đánh thì mắng, tệ hơn là tùy ý xử tử, căn bản không được lòng người. Có lẽ vì vậy mà khi thấy bỗng nhiên từ trên trời giáng xuống khúc cây to hai người ôm không xuể, bốn gã hộ vệ liền theo bản năng lựa chọn né tránh chứ không đỡ cho chủ. Mấy khúc cây này đập trúng xe ngựa Hầu phủ, khiến Tưởng thị và Âu Dương Lâm đang ngồi trên đó bị nát sọ, ruột gan be bét. Sau đó, bốn gã hộ vệ điên cuồn chạy trốn, không thấy tăm hơi, cuối cũng vẫn là chủ trì Pháp Nguyên Tự không đành lòng mới bảo tăng lữ trong tự xuống núi đưa thi thể hai người về Kim Lăng Hầu phủ.”
Trong một quán rượu, tiên sinh kể chuyện miêu tả thật sống động sự kiện Hầu phu nhân gặp nạn, phe phẩy quạt xếp hai cái, uống một ngụm trà, lại nói tiếp.
“Còn nữa, mấy ngày trước trong lúc thuần ngựa hoang, Kim Lăng Hầu bị ngựa hất xuống đất, thân thể vốn không xong rồi, giờ thấy thi thể không ra hình người của Hầu phu nhân và Âu Dương tiểu thư, lập tức phun một ngụm máu tươi, ngất đi, sau khi tỉnh lại, ngay cả nói chuyện cũng không rõ ràng, thái y khám bảo, sợ rằng Hầu gia chống đỡ không tới nửa tháng nữa. Mà giờ Hầu phủ có tổng cộng bảy vị thiếu gia, trong lúc này, Hầu gia bệnh nặng và Hầu phu nhân đã chết không cách nào nói rõ rốt cuộc sẽ lập ai thừa tự. Mọi người đoán thử ai sẽ kế vị đây?”
“Từ xưa đến nay đều là lập nhi tử do vợ cả sinh, nếu không có vậy, vậy dĩ nhiên là lập nhi tử lớn nhất rồi.”
“Nghe nói, năm ngoái Âu Dương đại thiếu gia được Hầu gia gọi về kinh thành, người kế vị nhất định là hắn.”
“Chưa chắc! 6 vị công tử còn lại đều đang trở về, muốn tận hiếu với Hầu phu nhân, ngộ nhỡ Hầu gia vừa mắt vị nào không biết chừng à!”
Nghe mọi người bàn luận, một nam tử trung niên có hai vệt râu nhỏ bên mép uống rượu đỏ bừng cả mặt tiến lên chỉ vào người nói “Chưa chắc” kia, quát lên: “Người kế vị Hầu phủ nhất định là đại thiếu gia Âu Dương Thiệu, chớ nói bậy!”
Nói xong, nam tử trung niên cầm gói đồ bên người lảo đảo ra khỏi quán rượu.
Nghe ngữ khí khẳng định của nam tử đó, một người khách hỏi tiểu nhị bên cạnh: “Hắn là ai thế?”
“Ai biết được, chắc là kẻ điên say rượu!”
Ra khỏi cửa quán rượu, bị gió lạnh thổi, tỉnh táo hẳn, nam tử trung nhiên đến một căn nhà hoang, mở bọc đồ trong tay ra, nhìn xấp ngân phiếu thật dày trong đó, cười đến mặt đầy nếp nhăn.
Trương Thiên Sư hắn lang bạt giang hồ nhiều năm, đây là lần đầu tiên có được nhiều bạc như vậy, làm việc cho đại thiếu gia, ngày sau ngân lượng hẳn không thiếu. Tưởng thị chỉ là nữ nhân, chết như vậy không tính là gì, còn thành toàn mộng phú quý của hắn.
Tuy nói biết nhiều, dễ chết sớm, nhưng Trương Thiên Sư chẳng sợ chút nào, vì sao ư? Vì hắn làm những việc như vậy rất quen tay, lúc trước chỉ điểm cho Âu Dương Thiệu không ít, cho nên Âu Dương Thiệu không dám bỏ mình. Huống chi hiện nay, còn rất nhiều việc Âu Dương Thiệu cần mình làm, ví như 6 vị công tử vừa ra khỏi Kim Lăng, mình phải tìm một nơi thích hợp trên đường đi tiễn bọn họ đến chân chính tận hiếu với Tưởng thị.
Nghĩ đến lời hứa của Âu Dương Thiệu, sau khi thành công sẽ được 10 vạn lượng, trong đôi mắt ti hí của Trương Thiên Sư đầy vẻ tham lam.
Liếc thấy bốn bề vắng lặng, Trương Thiên Sư đến bên bếp lò, mở hốc tối lấy ra một bình sứ, bỏ ngân phiếu vào, rồi thả bình sứ về chỗ cũ.
Xong xuôi hết, Trương Thiên Sư cầm bọc quần áo lên, kiểm tra lại công cụ bên trong, vừa ngâm nga một khúc hát vừa rời khỏi nhà hoang.
Sau khi Trương Thiên Sư rời đi, mấy bóng đen nhanh chóng xuất hiện trong sân.