Chỉ Yêu Chiều Cô Vợ Bé Nhỏ

Chương 915






Chương 915

“Em biết” Viền mắt Hạ Linh đỏ ửng, cô cúi thấp đầu xuống, không muốn để cho Hà Dĩ Phong và Lê Minh Nguyệt thấy dáng vẻ của mình bây giờ.

 

“Hình như trước đây tôi đã từng gặp chú Hàng ở đâu rồi thì phải?” Lê Minh Nguyệt nhìn Lê Vân Hàng trên giường bệnh, cô cảm thấy người này có chút quen mắt, thế nhưng lại không nhớ rõ rốt cuộc ông là người nào.

 

Hà Dĩ Phong cũng không nghĩ nhiều, anh ta gật đầu: “Lúc ở trên máy bay, người đắp chăn cho em chính là chú Hàng”

 

“Trên máy bay?” Lê Minh Nguyệt cau mày suy nghĩ, trên máy bay cô đã ngủ say rồi cơ mà, nào nhìn thấy người đắp chăn cho mình là ai?”

 

“Nhưng mà..”

 

“Em chăm sóc cho chú đi, có chuyện gì thì lập tức gọi điện cho bọn anh”

 

Lê Minh Nguyệt vừa muốn mở miệng đã bị Hà Dĩ Phong đánh gấy, Hà Dĩ Phong vừa nhìn Hạ Linh vừa nói, nói xong thì kéo Lê Minh Nguyệt rời khỏi phòng bệnh, lúc này anh ta mới kịp phản ứng: “Nhưng mà? Nhưng mà cái gì?”

 

Vừa nãy anh nhìn ra Hạ Linh buồn lòng, Lê Minh Nguyệt không biết quan hệ giữa anh và cô, anh cũng không muốn nói cho Lê Minh Nguyệt để tránh cho cô phải nghĩ nhiều, tốt nhất là vẫn cứ nên tị hiềm một chút, chờ một thời gian nữa trở về Hà Nội là được rồi.

 

“Không có gì” Lê Minh Nguyệt nhếch miệng, lười nhiều lời với anh. Thế nhưng quả thực Lê Vân Hàng vô cùng quen mắt, lần trước ở nhà Lê Vân Hàng bởi vì cô xấu hổ, hơn nữa lại lo lăng cho Lê Nhật Linh nên chưa kịp nhìn kỹ ông, vì vậy bây giờ mới phát hiện ra.

 

Lê Minh Nguyệt lắc đầu, cũng không nghĩ nhiều nữa.

 

Bóng đêm mông lung, người bận rộn cả một ngày cũng dần dần nghỉ ngơi, Jackson ung dung cười, hắn đã nhận được tin tức Lê Vân Hàng đang nằm hôn mê bất tỉnh ở bệnh viện, nếu đã như vậy, vậy thì tất thảy kế hoạch của lão ta cũng có thể bắt đầu được rồi.

 

LX, lão ta nhất định phải nắm được trong tay.

 

Jackson nắm chặt năm đấm của mình.

 

Cũng may không qua bao lâu thì Lê Nhật Linh tỉnh lại, cô nghiêng người là có thể nhìn thấy Lâm Quân ngồi bên giường đang cầm lấy tay mình, trên mặt anh hiện lên mấy phần mệt mỏi.

 

“Tỉnh rồi à? Có muốn uống chút nước không?” Lâm Quân vừa chuẩn bị đứng dậy, trong khoảng thời gian này, số lần anh vào bệnh viện còn nhiều hơn n về nhà, anh gần như đã quen với mấy chuyện như này rồi.

 

“Không cần đâu” Lê Nhật Linh kéo anh, trong mắt đều là đau lòng, cô nỗ lực thử ngồi dậy, thế nhưng toàn thân trên dưới đều mềm nhũn không có sức lực.

 

Lâm Quân vội vàng kê hai cái gối ngang hông cô rồi đỡ cô ngồi dậy.

 

“Đỡ hơn chút nào không?” Lâm Quân một bên lấy nước một bên nghiêng đầu nhìn Lê Nhật Linh, nước trong tay anh vẫn được kiểm soát tốt, không nóng cũng không lạnh.

 

Lê Nhật Linh mấp máy môi, nhận cốc nước nhưng không có lên tiếng, cô chăm chú nhìn Lâm Quân, nét mặt nghiêm túc.

 

“Sao thế? Trên mặt anh có dính gì à?” Lâm Quân sờ mặt mình, anh nhìn Lê Nhật Linh, không biết cô đang nhìn cái gì.

 

Trong lòng Lê Nhật Linh hơi khó chịu, thế nhưng lại cảm thấy bản thân nhất định phải biết chân tướng ngày hôm nay.

 

Mấy ngày gần đây cô sinh bệnh nhưng một mực chưa từng hỏi Lâm Quân cái gì, đầu tiên là bởi vì bản thân Lâm Quân không nhắc tới chuyện này với cô, cô cũng biết gần đây xảy ra rất nhiều chuyện nên không muốn anh lại thêm lo lắng vì mình, thứ hai là bởi vì có lẽ bản thân cô cũng hơi sợ cái kết quả này.