Chỉ Yêu Chiều Cô Vợ Bé Nhỏ

Chương 324




Chương 324: Bạn cũ của Hạ Lan Châu

“Nhưng mà em… thật sự không hề nhìn ra được.”

Bỗng nhiên Lê Nhật Linh ngồi thẳng người dậy, cởi dây an toàn ra: “Lâm Quân, anh tìm một chỗ thích hợp để dừng lại đi, cho em xuống xe ở ven đường.”

“Em muốn đi đâu?”

“Em luôn cảm thấy không yên lòng”

“Em muốn đi đâu, để anh đưa em đi”

Cô lắc đầu: “Em muốn bản thân tự đi”

Chuyện giữa Hạ Lan Châu, Hạ Huy Thành và cô đã dây dưa quá nhiều năm rồi, nếu như thêm Lâm Quân vào nữa thì không có cách nào giải quyết được.

Lâm Quân cũng không cưỡng ép cô, đành phải dừng xe lại vẹn đường.

Lê Nhật Linh xuống xe, vội vàng chặn một chiếc taxi rồi chạy đến chỗ Hạ Huy Thành.

Lâm Quân vẫn đậu xe sát ven đường như cũ, anh hít sâu một hơi rồi quay kiếng xe xuống, rút ra một điếu thuốc.

Khói mù lượn lờ xúng quanh, gương mặt vẫn luôn trầm tĩnh lạnh lùng của Lâm Quân lộ ra một chút bất an nơi đáy mắt.

Đám cưới không thành, suy cho cùng là do Hạ Lan Châu quá nóng lòng…

Chiếc xe sang chở theo anh chàng đẹp trai dừng lại ven đường dẫn đến không ít người đẹp dừng chân bắt chuyện.

Tuy nhiên, Lâm Quân chỉ phóng ánh mắt lạnh lùng nhàn nhạt quét sang, sau đó chậm rãi quay kiếng xe lên, ngăn căn với âm thanh quấy nhiễu bên ngoài.

Sau khi hút thuốc xong, hai tay anh đặt trên tay lái, chiếc xe dân dần khởi động chạy ra ngoài.

Sau khi nhận được điện thoại của Hạ Lan Châu, Hạ Huy Thành cho rằng bây giờ điện thoại di động của Lê Nhật Linh luôn được Hạ Lan Châu dùng, vì thế lại gửi một tin nhắn báo vị trí đến.

Lê Nhật Linh đọc địa chỉ trong điện thoại di động cho tài xế nghe, sau đó lập tức chạy đến đó.

Lê Nhật Linh có dự cảm nếu như không thể kịp thời giải quyết chuyện của ba người họ thì có lẽ cả đời này, bọn họ không thể nào làm bạn được nữa.

Chẳng trách sau khi Hạ Lan Châu và Hạ Huy Thành đính hôn lại đột nhiên hời hợt với mình nhiều như vậy.

Hạ Lan Châu vẫn luồn thích Hạ Huy Thành, cho dù không nói ra, cố hết sức để che giấu tâm trạng nhưng suy cho cùng cũng sẽ có rất nhiều bất mãn với việc Lê Nhật Linh và Hạ Huy Thành ở bên nhau.

Cô thật sự không biết những chuyện này, nếu như biết…

Nếu như biết, bạn đầu cô nhất định sẽ không ở bên Hạ Huy Thành.

€ô thật sự không cố ý cướp người yêu của Hạ Lan Châu giống như bà Hạ đã nói.

Tài xế nhìn thấy vẻ mặt khó coi của Lê Nhật Linh bèn nhiệt tình hỏi: “Có phải cô có chuyện gì gấp không?”

Lê Nhật Linh nói: “Có phải việc gấp hay không, tôi cũng không biết nhưng đối với tôi mà nói thì chuyện này rất khó giải quyết.”

Tài xế còn tưởng rằng cô gái xinh đẹp này đi bắt gian, suy nghĩ một lát thì quyết định phát huy tỉnh thân chủ nghĩa nhân đạo: “Tôi chở cô đi đường tắt cho nhanh nhé.”

“Cảm ơn bác tài.”

“Khách sáo gì chứ!”

Hạ Huy Thành đang ở trên sân thượng của “Đỉnh Thiên”.

Đỉnh Thiên là một quán bar, trên sân thượng được thiết kế một nhà hàng xoay lộ thiên.

“Đỉnh Thiên” là nơi quen thuộc biết bao.

Nhớ lại những chuyện đã xảy ra, mỗi một bước đi của Hạ Lan Châu đều vô cùng gian nan.

Thế nhưng Hạ Huy Thành vẫn còn ở trên sân thượng chờ cô ta, cô ta phải đi lên, nhất định phải nhận được một câu trả lời, không thể nào bỏ qua hết tất cả mọi chuyện như vậy được.

Hạ Lan Châu vẫn chưa kịp thay bộ lễ phục màu đỏ trên người ra. Lần đầu tiên thấy có người như vậy xông vào quán bar, trùng hợp bây giờ trời còn chưa tối, còn khá ít khách nên ai nấy cũng đều nhường đường cho cô ta.

Hạ Lan Châu không cho bản thân cơ hội do dự, cô ta xách váy đi thẳng lên sân thượng.

Người ra đón cô ta không phải là Hạ Huy Thành, mà là “bạn cũ” trong miệng Hạ Huy Thành.

Hạ Huy Thành ngồi tại chỗ bất động, trên miệng khế nhấp nháp ly rượu.

Người “bạn cũ” kia đứng lên, xoay người nhìn chằm chằm vào Hạ Lan Châu, trong mắt mang theo oán hận: “Hạ Lan Châu, rốt cuộc cô cũng đến rồi”