Chỉ Yêu Chiều Cô Vợ Bé Nhỏ

Chương 1470






Chương 1484

Ông ôm cậu vào lòng và dụi dụi vào mặt cậu, đôi mắt đầy sự cưng chiều.

“Hôm nay sao lại tới đây rồi? Có nhớ ông ngoại không nè?”

“Nhớ ạ, con tới cùng với cả cha và mẹ”

“Cha!”

Lê Minh Nguyệt và Hà Dĩ Phong mang theo hai giỏ trái cây và đưa cho người giúp.

việc bên cạnh.

“Các con bận như vậy còn tới thăm ông già này, mau vào ngồi đi! Vào ngồi đi!”

Lê Minh Nguyệt bước tới, thân thiết khoác lấy cánh tay của Lê Vân Hàng và chọc vào nách Hà Minh Dương!

“Minh Dương, xuống chơi với ba một lát đi, mẹ cần nói nhỏ với ông nội vài câu!”

“Sao phải nói nhỏ ạ, thì thầm cái gì ạ, tại sao mẹ không nói với con?”

“Mẹ sẽ nói cho con biết sau, chỉ là con nặng như thế và ông ngoại ôm rất mệt!”

“Vâng ạ, thế thì cứ như thế mẹ nhé!”

Minh Dương ngoan ngoãn nhảy ra khỏi vòng tay của Lê Vân Hàng và ra vồ lấy Hà Dĩ Phong.

“Cha ơi, mẹ bắt nạt con, con muốn được ôm”

Hà Dĩ Phong một tay đỡ lấy Minh Dương kẹp vào trong lòng, nhướng mày với Lê Minh Dương rồi bước vào phòng.

“Đứa trẻ này, có chuyện gì vậy, cứ thần thần bí bí?”

“Cha à, một lát nữa sẽ có bất ngờ lớn. Con muốn cha chuẩn bị tâm lý. Lát nữa, cha đừng kích động quá nha”

“Lại còn là một bất ngờ lớn. Cha già rồi, cha làm gì còn nói chuyện để tâm với không để tâm nữa!”

“Không, không, chuyện này cha nhất định sẽ để tâm, đối với cha, đó hẳn là bất ngờ vô cùng lớn”

Lê Minh Nguyệt tự tin nói.

“Lần trước Lâm Quân ở đây nói là đã nhận được tin tức của Nhật Linh, không phải là Nhật Linh đã trở về rồi đó chứ?”

Thấy Lê Minh Nguyệt tự tin như vậy, Lê ‘Vân Hàng phấn khích nhìn cô ấy.

“Cha, người vừa mới nói là không quan tâm, sao bây giờ lại phấn khích như vậy?”

“Vậy có phải thật như vậy không?”

“Con không nói đâu!”

Lê Minh Nguyệt cười tinh quái, ngừng nói chuyện, rồi kéo Lê Vân Hàng vào nhà.

“Ôi, con gái yêu của cha, cứ nói với cha đi, cứ thế này cha sẽ hồi hộp chết mất”

Lê Vân Hàng vội vàng kéo Lê Minh Nguyệt, người già và trẻ nhỏ thì thành trẻ nhỏ già, thật sự không có gì sai khi miêu tả người già như thế này.

“Bất ngờ, bất ngờ, nói ra rồi thì còn gì là bất ngờ nữa ạ”

Lê Minh Nguyệt càng nói như thế, Lê Vân Hàng càng tò mò, ông mơ hồ cảm thấy được là có lẽ Nhật Linh đã trở lại.

“Ông ngoại!”

“Ông ngoại!”

Những âm thanh liên tiếp của lũ trẻ vang vọng khắp biệt thự.

“Ấy, chào ông xui, bà xui, mau ngồi đi!”

Khi Lê Vân Hàng đang vui vẻ, và gần như quên mất chuyện về điều bất ngờ, thì Lê Nhật Linh đi từ bên ngoài vào.

“Cha!”