Chỉ Yêu Chiều Cô Vợ Bé Nhỏ

Chương 1345






Chương 1359

Hà Dĩ Phong nói “À!”

Điều này khiến cho bà Lê trở nên sốt ruột, dù sao thì cũng làm chuyện xấu, kiểu gì cũng có chút sợ hãi.

lấy điện thoại ra.

“Tôi nói, tôi nói Ông Lê bước tới ngăn Hà Dĩ Phong lại, anh ta cũng nhìn về phía ông.

“Đừng nói!”

Bà Lê quát lên.

Ông Lê nhìn bà ta một cái, cuối cùng vẫn cắn răng mà nói: “Thật ra Lê Minh Nguyệt không phải là con gái của chúng tôi! Con bé không phải là con ruột của chúng tôi, cho nên nhóm máu của chúng tôi không giống với con bé. Nếu không sao tôi lại không đồng ý truyền máu cho Minh Nguyệt chứ, dù sao con bé cũng là con của tôi cơ mài!”

“Oal” Mọi người vây xem thấy thế thì ồ lên, chỉ về phía bà Lê và Lê Đức Dương bắt đầu xì xào bàn tán.

“Cái gì?”

Cha Hà, mẹ Hà và Lâm Quân cũng rất kinh ngạc, rõ ràng là bây giờ mới biết. Mẹ con Lê Đức Dương lại càng thêm bối rối sợ hãi, bà Lê trực tiếp ngồi bệt xuống đất. Xong rồi, xong cả rồi, những thứ bọn họ giấu diếm lâu như thế nay đều không còn nữa rồi.

Chỉ có Hà Dĩ Phong là không hề có chút bất ngờ nào, anh ta cười rồi nói tiếp: “Tôi chưa nghe rõ.”

“Lê Minh Nguyệt không phải con gái của chúng tôi, là chúng tôi trộm tới! Con bé không phải là con gái ruột của chúng tôi!”

Ông Lê cảm thấy xấu hổ, ông ta cúi thấp đầu xuống rồi nhắc lại một lần nữa, trong giọng nói có chút áy náy. Nếu không phải là Lê Đức Dương và bà Lê quá đáng thì mọi chuyện cũng không thành ra như thế này.

“ồ”

Hà Dĩ Phong hừ một tiếng rồi nhìn về phía bà Lê nói tiếp: “Bây giờ bà còn gì để nói không? Tôi nói cho bà biết, tôi đã biết chuyện Lê Minh Nguyệt không phải là con gái của mấy người từ lâu rồi, chỉ vì sợ cô ấy buồn nên tôi không nói thẳng ra mà thôi. Bà ỷ vào cô ấy đòi tiền nhà họ Hà tôi, ngay từ đầu tôi cũng đã cho, nhưng các người quá tham lam, năm lần bảy lượt đòi hỏi, đụng vào ranh giới cuối cùng của tôi. Tôi nói cho mà biết, nếu tiếp tục như vậy nữa thì đừng có trách tôi.”

Hà Dĩ Phong nói với bà Lê đang ngồi trên mặt đất.

“Anhl”

Lê Đức Dương thấy mẹ mình bị bắt nạt thì chỉ vào mặt Hà Dĩ Phong nhưng cũng không dám nói gì, bởi đã bị ánh mắt của anh ta dọa sợ.

“Sao! Còn muốn tôi nói về anh nữa à?”

Hà Dĩ Phong cười gắn rồi nói.

“Mẹ ơi đi thôi!”

Lê Đức Dương sợ hãi vội vàng đỡ bà Lê dậy, ông Lê cũng tới dìu bà ta nhưng lại bị bà ta hất ra.

Mọi người nhìn bóng lưng ba người rời đi mà cảm thấy khoái trá.

“Được đấy, không ngờ rằng cậu còn chiêu này!”

Lâm Quân đi lên rồi vỗ vỗ vào vai của Hà Dĩ Phong, rõ ràng là anh xem kịch nãy giờ.

“Lúc đầu nể mặt Minh Nguyệt nên tôi cũng đã sắp xếp cho những người này, thế nhưng bọn họ quá đáng ghét, quá tham lam, như một cái hang không đáy vậy. Tôi làm thế cũng chỉ bởi vì không muốn dây dưa với bọn họ nữa mà thôi.”

Hà Dĩ Phong thở dài một hơi rồi quay người nhìn về phía phòng giải phẫu.

“Con trai à, cứ thả bọn họ đi như thế thì có phải là lợi cho bọn họ quá không?”

Mẹ Hà nhìn về bóng lưng của ba người nhà họ Lê, bà ấy vẫn có chút không vui.