Chỉ Yêu Chiều Cô Vợ Bé Nhỏ

Chương 1312






Chương 1326

Lê Minh Nguyệt nhìn thoáng qua phòng bệnh của Lâm Ảnh, cảnh tượng đẫm máu lại xuất hiện trong đầu, liền khóc càng dữ hơn, nếu không phải nhờ Lâm Ảnh thì có lẽ bây giờ cô ấy mới là người phải năm bên trong.

Cô ấy không sợ, nhưng mà cô ấy còn muốn bảo vệ cho đứa con của cô và Hà Dĩ Phong.

“Lâm Ảnh? Sao em lại biết Lâm Ảnh, cô ấy làm sao mà bị thương, có nghiêm trọng không?”

Hà Dĩ Phong nhìn Lâm Quân một cái.

“Cô ấy vì cứu em, giúp em đỡ một dao. Lúc mới gặp em còn cho rằng cô ấy là người phụ nữ xấu xa, giả mạo Nhật Linh, em còn mắng cô ấy, đều là lỗi của eml”

“Minh Nguyệt em đừng vội, đừng sợ, bây giờ em ở bệnh viện đợi một lát, đừng đi đâu cả, anh sẽ bảo Lâm Quân gọi điện cho bác Lâm qua với eml”

Hà Dĩ Phong nhìn Lâm Quân một chút rồi vội vã nói vào trong điện thoại.

Lâm Quân lập tức hiểu ý, gọi điện thoại cho cha Lâm.

“Dĩ Phong, em nhớ anh lắm, cục cưng cũng nhớ anh, bao giờ thì anh mới về?”

Nước mắt Lê Minh Nguyệt không ngừng chảy xuống, sờ vào bụng.

“Anh về ngay, anh sẽ về ngay thôi, đừng sợ, đừng sợ!”

Hà Dĩ Phong vừa nói, nước mắt cũng muốn chảy xuống, người làm chồng này sao có thể chịu được khi thấy người mình yêu khóc một cách bất lực như thế.

Cúp thoại, Hà Dĩ Phong nhìn Lâm Quân, vẫn không nhịn được mở miệng: “Lâm Quân”

Lâm Quân khoát tay áo, ngắt lời Hà Dĩ Phong.

“Cậu đi đi, đã định cho cậu vé máy bay thời gian gần nhất rồi đấy, bây giờ đi là vừa đúng, tôi bảo cha mẹ tôi tới trông nom, cậu yên tâm đi.

“Ừm”

Hà Dĩ Phong vỗ vài Lâm Quân, không kịp chờ đợi đã bay ra ngoài.

“Haiz!”

Lâm Quân thở dài, vừa rồi anh cũng nghe được đại khái cuộc nói chuyện giữa Hà Dĩ Phong và Lê Minh Nguyệt, chuyện này ngoại trừ James thì anh không nghĩ tới ai được nữa, cho dù là vì an toàn của người bên cạnh cũng được, anh phải trừ khử cái tên James này đi.

Trong bệnh viện, cha Lâm và Hoàng Ánh vội vã chạy tới.

Lê Minh Nguyệt đã vào trong phòng bệnh của Lâm Ảnh, lúc này Lâm Ảnh nằm mê man trên giường.

“Minh Nguyệt.”

Hoàng Ánh nhìn Lê Minh Nguyệt ngồi ở đầu giường, dáng vẻ mất hồn mất vía thì vội vàng chạy tới nắm chặt tay cô, muốn trấn an.

“Bác gái!”

Lê Minh Nguyệt vừa trông thấy Hoàng Ánh và cha Lâm thì nước mắt vừa ngừng lại lập tức trào ra.

“Được rồi, con gái, không có việc gì rồi, không sao, đừng khóc, đừng khóc!”

Hoàng Ánh võ lưng Lê Minh Nguyệt, cuối cùng cũng tìm được chút cảm giác an toàn nên Lê Minh Nguyệt ấm ức co lại trong ngực Hoàng Ánh.

“Cô ấy sao rồi?”

Cha Lâm nhìn bác sĩ đi tới, nhanh chóng hỏi thăm.

“May mà không đâm trúng phần nguy hiểm, có điều vì mất máu quá nhiều nên hôn mê, vết thương không sâu nhưng cần tịnh dưỡng một khoảng thời gian.”

Bác sĩ vừa kiểm tra lại cho Lâm Ảnh vừa chuyên nghiệp giải thích.

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!”

Cha Lâm liên tục gật đầu, nhìn thoáng qua Lâm Ảnh, cũng khó trách Lâm Quân tán thành gương mặt này, nếu như Lâm Quân không nói trước, phỏng chừng bọn họ cũng sẽ nhận nhầm.