Lâm Thanh nghe xong liền hốt hoảng hỏi: “Cậu chủ lớn nhà họ Lâm và cậu chủ nhà họ Phan đã sang đó tìm ngài. Không biết tình hình như thế nào rồi. Thuộc hạ vẫn chưa liên lạc được với hai người họ.”
Nghe đến đây, Đoàn Nam Phong liền nhíu mày hỏi lại: “Thiên Vũ đã quay về Mĩ sao? Còn bay đến Ai Cập tìm tôi ư?”
Lâm Thanh liền nói: “Thưa vâng.”
Đoạn anh ngắn gọn kể lại tất cả sự tình cho Đoàn Nam Phong nghe. Đến lúc này anh mới biết hóa ra Lâm Cát Vũ gọi điện nhờ Lâm Thiên Vũ đến Ai Cập tìm anh.
Sau khi cúp điện thoại của Lâm Thanh không lâu thì đại sứ quán Mĩ ở Ai Cập lập tức gọi đến cho cục trưởng cục hải quan để bảo lãnh cho bốn người nhập cảnh vào Ai Cập. Khi biết được thân thế của Đoàn Nam Phong và Lập Thế Khang thì đích thân cục trưởng đã mang xe đến dẫn đường cho họ về khách sạn Oasis ở Siwa.
Lúc bước vào khách sạn, Đoàn Nam Phong mới biết được Lâm Thiên Vũ đã đến đây và mang ba mươi sát thủ mình để lại sang Libya tìm anh. Tệ hơn là số sát thủ của Lập Thế Khang vì nôn nóng cứu chủ cũng đã đi theo Lâm Thiên Vũ. Trong số đó có cả Nam Phương và Cát Vũ.
Người quản lý khách sạn nghe nói cậu chủ Osaze của mình bị mất tích không rõ sống chết thì liền hoảng sợ gọi báo cho bà chủ biết. Mẹ của Osaze nghe xong cũng thất kinh không biết nên làm thế nào cho tốt.
Đoàn Nam Phong và Lập Thế Khang quay về phòng của mình. Mỗi người một máy điện thoại liền gọi cho thuộc hạ từ Mĩ bay sang. Lúc này Lâm Thanh cũng phải làm một chuyến, dẫn theo người bay sang Ai Cập để hỗ trợ Đoàn Nam Phong.
Lâm Thanh vừa cúp điện thoại của đại sứ Mĩ ở Ai Cập thì liền nhảy xuống giường lật đật mặc quần áo vào. Lưu Uyển Linh đang nằm ngủ bên cạnh cũng bị đánh thức dậy.
Cô nhăn mặt hỏi anh: “Tối rồi anh còn đi đâu?”
Lâm Thanh vừa mặc quần áo vừa đáp: “Đoàn tổng gọi anh mang người sang Ai Cập cho anh ấy.”
Lưu Uyển Linh nghe xong liền nhổm người dậy thắc mắc hỏi: “Sang Ai Cập sao? Không phải hôm trước anh nói anh ấy bị mất tích ư? Còn Lâm Thiên Vũ và Phan Ưng Túc nữa, không phải bọn họ cũng ở đó hả? Sao bây giờ lại gọi anh sang đó làm gì?”
Lâm Thanh lúc này đã mặc xong quần áo. Anh mở tủ lấy vali và ném vào vật dụng cần thiết vào trong. Vội đến không kịp sắp xếp cái gì, gấp gáp trả lời cô: “Vì anh ấy đang dùng điện thoại công cộng nên không thể nói quá nhiều. Chỉ gọi anh mang hàng và người sang cho anh ấy.”
Lưu Uyển Linh nghe đến chuyện Đoàn Nam Phong gọi Lâm Thanh mang theo vũ khí và người theo thì lại nhớ đến cảnh tượng của bốn năm trước khi cô đụng đô cuộc giao dịch vũ khí của Đoàn Nam Phong - Klimet - Lưu Trọng Thiên. Cảnh tượng hãi hùng cùng với máu của Đoàn Nam Phong khi đó còn khiến cô hốt hoảng.
Nghĩ đến đây, Lưu Uyển Linh liền nói: “Không, anh đừng đi. Nguy hiểm lắm!”
Lâm Thanh ngẩng lên nhìn cô, lắc đầu nói: “Trần Khải Nam đã đi Úc lo chuyện giao nhận lô hang mới. Cậu chủ nhà họ Lâm cũng đã sang bên đó tìm Đoan tổng nhưng vẫn chưa gặp được. Ngoài anh ra không ai có thể điều người trong bang Đoàn - Lâm để đến chi viện cho Đoàn tổng. Dù có là biển lửa anh cũng phải nhảy vào.”
Lưu Uyển Linh nghe xong liền nghiến răng nói: “Lâm Thanh, anh bị ngu phải không? Biết la nguy hiểm mà cũng đi.”
Lâm Thanh nghe ra giọng Lưu Uyển Linh có phần kích động thì liên tiến lại bên giường, chậm rãi hỏi cô: “Uyển Linh, em lo cho anh sao?”
Lưu Uyển Linh nghe xong vội lắc đầu nói: “Không có, tôi chỉ tiêện miệng nói vậy thôi.”
Lâm Thanh nhếch môi cười hỏi lại: “Tiện miệng nói ma cũng có thể kích động như vậy sao?”
Lưu Uyển Linh im lặng nhìn đi nơi khác. Cô biết vừa rồi bản thân mình đã quá cảm xúc. Hay đúng hơn là tận sâu trong thâm tâm cô rất sợ mất đi người đàn ông này. Tuy nhiên cô vẫn dặn lòng mình, tuyệt đối không được mềm lòng và không được yêu thương bất kỳ ai.
Lâm Thanh nhìn gương mặt xinh đẹp của Lưu Uyển Linh một lúc rồi đứng lên chào tạm biệt cô: “Anh đi đây, chân chừ nữa sẽ nhỡ việc.”
Lưu Uyển Linh quay mặt sang nhìn anh bước ra khỏi phòng ngủ. Gương mặt đẹp lạnh lẽo không giấu nổi lo lắng và sợ hãi trong lòng. Bất ngờ, cô tung chăn ra rồi nhảy vội xuống giường.
“Lâm Thanh!” - Lưu Uyển Linh từ phía sau lưng anh gọi ngược trở lại.
Lâm Thanh dừng bàn tay đang đặt trên nắm cửa, quay lại nhìn cô. Đôi mắt đẹp của Lưu Uyển Linh vừa chạm phải ánh mắt lưu luyến và da diết của anh thì lập tức rơi lệ.
Lâm Thanh không kiềm nổi cảm xúc liền chạy đến ôm cô vào lòng an ủi: “Ngoan, đừng khóc. Anh sẽ sớm quay về.”
Lưu Uyển Linh nghẹn ngào không nói nên lời, hai bàn tay bấu chặt hai bên áo của anh, nhắm mắt gật đầu rồi khiễng chân hôn vào môi anh.
Hai người trao nhau nụ hôn nồng nhiệt pha lẫn nước mắt yếu đuối của Lưu Uyển Linh rồi chào tạm biệt nhau. Khi cánh cửa căn hộ của Lưu Uyển Linh đóng lại, cô mới biết bản thân mình sợ mất người đàn ông này bao nhiêu.
“Chuyến đi này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà ngay cả Đoàn Nam Phong và Lập Thế Khang cũng cần phải gọi thêm người trợ giúp? Còn Lâm Thiên Vũ va Phan Ưng Túc, hai người họ không phải đã đến đó rồi sao? Vì sao còn cần anh ấy đi?” - Lưu Uyển Linh tựa lưng vào cánh cửa, băn khoăn lo lắng nghĩ ngợi lung tung.
Cho đến cuối cùng túng quẫn quá không biết phải làm sao thì cô liền gọi cho bác sĩ Bảo Vy.
\-\-\-