Tinh Vân hoàn toàn có thể hiểu được tình cảm của bà cả đối với Oda. Cũng giống như tình cảm của cô đối với Đoàn Nam Phong, chính là mối tình đầu không dễ quên cũng không dễ buông tay dù trải qua rất nhiều cay đắng.
Lặng lòng suy tư một lúc, bà cả mới điềm đạm nói tiếp: “Ngày anh ấy trở thành chủ nhân của tòa thành cũng là ngày anh ấy thực hiện lời hứa cho tôi một hôn lễ rình rang đẹp mặt cả gia đình dòng họ nhà tôi. Đó là thời điểm tôi thấy hạnh phúc nhất trong đời mình. Vậy mà không lâu sau đó, anh ấy lại có quan hệ với người khác rồi lại cưới thêm cô ấy. Ít lâu sau lại thêm một người. Anh ấy ngày càng giàu có, ngày càng mạnh mẽ và ngày càng nhiều vợ.”
Tinh Vân và Amy nghe xong liền đưa mắt nhìn nhau mà không biết nói gì. Liệu có phải đàn ông khi có nhiều tiền thì đều như vậy không?
“Không, ít nhất anh ấy không như vậy.” - Amy và Tinh Vân không hẹn nhưng lại cùng nghĩ về người đàn ông của mình.
Tinh Vân quay lại nhìn bà cả thì vô tình bắt gặp đôi mắt to tròn đang ứa lệ của bà. Cô biết bà cả đang rất buồn tủi cho nên liền nhẹ giọng dịu dàng khuyên nhủ bà: “Phụ nữ khi kết hôn dù viên mãn trong hôn nhân hay không thì vẫn là người hạnh phúc nhất bởi vì chúng ta con có con cái của chính mình. Không biết người đã có được niềm hạnh phúc này chưa?”
Bà cả nghe Tinh Vân nhắc về con của mình thì gương mặt liền giãn ra tươi tắn nói: “Cô nói phải, tôi đúng là may mắn vì đã có được hai đứa con trai song sinh ngoan ngoãn thông minh đáng yêu.”
Tinh Vân là một người tâm lý cho nên cô liền bắt lấy điểm này nói với bà cả rằng: “Con trai tôi cũng đang chờ tôi quay về nhà. Xin bà hãy mở lòng từ bi cho tôi một con đường để được quay về với con mình.”
Bà cả nghe đến đây thì trái tim liền xao động. Bà đã không có được trái tim của chồng mình thì ít nhất bà cũng còn hạnh phúc vì được ở gần con. Nếu bây giờ bà bị bắt sống xa cả hai đứa con nhỏ của mình thì bà thà chết đi cho xong. Vì sự đồng cảm này mà bà cả quyết định làm một chuyện táo bạo và can đảm nhất đời. Đó là thả Tinh Vân và Amy đi.
Bà gật đầu nói: “Được, tôi sẽ giúp hai cô quay về nơi các cô ở.”
Nói xong bà liền hạ lệnh cho người chuẩn bị xe chở hai người họ rời đi. Trước khi đi bà còn chuẩn bị lương thực và tiền bạc để hai người họ làm lộ phí. Tuy nhiên Tinh Vân và Amy không nhận tiền của bà. Hai người họ chỉ nhận một ịt nước va bánh rồi vẫy tay rời đi.
“Bà cả, chúng tôi sẽ nhớ mãi ơn này của bà.”
Cuộc đời có tỉ tỉ chuyện không ngờ. Ngay khi bà cả vừa tiễn hai người họ rời đi thì tin tức này đã được báo ngay đến Oda. Hắn đang trên đường đi đến khu khai mỏ thì nhận được tín hiệu bộ đàm của người ở tòa thành báo tin bà cả đã thả Tinh Vân đi. Sau khi nghe xong hắn liền nghiến răng hạ lệnh cho người phụ tá đến giải quyết chuyện ở khu mỏ còn bản thân mình thì lập tức quay về tòa thành nhanh nhất có thể.
Một lần nữa Tinh Vân và Amy lại bị bắt quay về. Cuộc đời làm sát thủ của Amy chưa bao giờ tệ hại như thế này. Bị bắt, bị bắt rồi lại bị bắt.
“Sau chuyến này em sẽ bỏ nghề. Bởi vì nếu cứ bị bắt lại như thế này thì làm gì còn mặt mũi để đi lại trên giang hồ nữa.” - Amy bị trói tay trói chân ngồi trên trực thăng, vừa lắc lư theo chuyển động của trực thăng vừa nói.
Tinh Vân cũng không hơn gì. Cô nhớ lại cái cảnh chiếc xe đang băng nhanh ra đến khu vực sa mạc thì bị mấy chiếc trực thăng bay lượn lờ xung quanh rồi mấy tên bịt mặt chĩa súng bắt tài xế ngừng xe lại. Cảnh tượng đó đúng là ú tim hết chỗ nói.
“Không biết lần này bị bắt về, hắn sẽ làm gì chúng ta?” - Tinh Vân chán nản nói.
Amy chưa kịp có lời đáp thì trực thăng đã đáp xuống bãi đất trống bên ngoài tòa thành cổ. Lúc Amy và Tinh Vân bị đưa vào bên trong đại sảnh biệt thự nơi ở của Oda thì đã thấy bà cả quỳ dưới sàn từ lúc nào.
\-\-\-
Chúc cả nhà cuối tuần vui vẻ và đừng quên bấm like