Bà ấy vừa đi vừa nói qua tình hình của ngày hôm nay: “Đêm qua chủ nhân ngủ muộn nên sáng nay dậy trễ. Theo kinh nghiệm của tôi thì đêm nào chủ nhân mất ngủ thì tinh thần cũng đều không vui. Mặc dù đêm qua bà mười đã sang hâu hạ nhưng không chắc tinh thần của ngài ấy được tốt lên cho nên hai cô phải cẩn thận. Tuyệt đối không được nói bất cứ điều gì, phải nhìn tôi để làm theo. Có biết chưa?”
“Bà thứ mười sao?” - Amy nghe từ “tenth”* nên không hiểu lắm bà thứ mười này là cái gì cho nên liền hỏi lại.
Bà Doja chậm rãi đáp: “Bà ấy là vợ thứ mươi của chủ nhân.”
Amy nghe xong liền há hốc mồm kinh ngạc rồi đưa cặp mắt không thể tin được nhìn Tinh Vân. Tinh Vân nhúng vai ra vẻ chẳng thèm quan tâm đến chuyện của người ta.
Amy cười sượng rồi liền nghĩ: “Vậy mà tối qua mình còn tưởng cái tên này có ý với chị Tinh Vân, không ngờ là con sư tử đực đúng nghĩa. Cưới đến mười bà vợ, không sợ chết hay sao?”
Sau khi bước vào phòng ăn, bà Doja liền phân công và bố trí công việc cho hai người họ. Công việc chỉ đơn giản là đứng hầu hai vị chủ nhân ăn sáng nhưng đòi hỏi sự tập trung cao độ: không được thở mạnh, không được lơ đãng, không được ngọ nguậy...”
Amy nghe qua liền thấy lỗ tai lùng bùng. Lúc cô theo hầu cận Lập Thế Khang tinh thần làm việc cũng rất cao độ nhưng đến mức không cho người ta thở mạnh hay ngọ nguậy thì chắc chỉ có cái chỗ này yêu cầu. Đúng là chủ nhân thì mỗi người điên một vẻ không ai giống ai.
Tinh Vân cũng nghĩ thầm: “Ông ngoại và bà nội mình cũng thuộc hàng khó tính, quản lý gia đình đâu ra đấy nhưng cái quy tắc này mình cũng chưa từng nghe qua. Lúc mình ăn cơm cũng có ai đứng hầu đâu nhỉ? Sau này quay về phải thử ra quy tắc này trong Nebula để xem cảm giác ăn mà có người dòm miệng là như thế nào mới được.”
Hai người họ đang nghĩ vẩn vơ một lúc thì hai vị chủ nhân đã xuất hiện. Hai người họ xuất hiện gần như cùng lúc nhưng không đi cùng nhau. Một người từ cửa đông tiếng ra, một người lại từ cửa tây đi vào. Tinh Vân cũng không hiểu vì sao lại như vậy nhưng cô cũng chẳng buồn tìm hiểu.
Nhìn thấy hai người họ, hai hàng hơn mười người gồm nữ tì hầu hạ và quản đốc đều cúi đầu chào. Oda vừa nhìn thấy Tinh Vân thì cơ mặt liền giãn ra, khóe miệng lộ ra một chuyển động nhỏ. Tuy anh không nói gì nhưng cả buổi sáng ánh mắt cứ chốc chốc lại hướng về phía cô.
Còn cô thì vẫn cúi đầu không thở mạnh, không ngọ nguậy cho đến khi hai người vị chủ nhân dùng xong bữa sáng và rời đi. Sau khi đứng hầu xong bữa sáng thì hai Amy và Tinh Vân cũng được đi ăn sáng.
Trong bàn ăn, Amy liền lên tiếng nói giống như không chờ được nữa: “Chị Tinh Vân, chị có thấy hai người này ăn sáng rất lạ hay không?”
Tinh Vân vừa ăn vừa hỏi lại: “Lạ chỗ nào?”
Amy liền nhỏ giọng nói: “Họ ăn sáng không giống với em và anh Khang. Em và anh ấy lúc ăn cùng nhau đều trò chuyện với nhau. Anh ấy đều ngồi cạnh và cầm tay em. Một tay cầm tay em, một tay cầm nĩa để ăn. Có khi còn quay sang đút cho em. Còn hai người này cứ như hai pho tượng, mỗi người ngồi một đầu ăn cho xong rồi đường ai nấy đi. Nhìn qua giống hai vợ chồng lắm sao?”
Tinh Vân vẫn thản nhiên ăn mà không một chút thắc mắc, đều đều nói ra: “Mỗi nhà mỗi cảnh, họ có cách yêu của họ làm sao bắt họ giống chúng ta cho được. Với lại ngồi ăn mà nhiều người đứng xung quanh như vậy thì sao có thể giống như em và dượng Khang cho được.”
Amy nghĩ nghĩ cũng thấy đúng, cái xứ sở này cô thật sự không hiểu được suy nghĩ và phong tục của họ. Lấy đến mười người vợ thì làm gì còn tình cảm mà biểu hiện. Con người khi ấy tự nhiên cũng sẽ thấy trái tim chai sạn đi rất nhiều.
Đoạn Amy lại tò mò hỏi: “Lúc chị và anh Phong ăn sáng thì sao? Kể em nghe đi.”
Tinh vân nhăn mũi nghĩ nghĩ một chút rồi nói: “Lúc chị mới về sống cùng anh ấy thì chị thấy anh ấy thường rất bận và ít khi có thời gian ăn sáng cùng chị. Còn từ lúc chị mang thai Tinh Nhật thì sáng nào anh ấy cũng nói quản gia bê thức ăn lên phòng ngủ rồi tự mình ra cửa phòng bê vào đút cho chị ăn.”
“Wao...” - Amy nghe xong liền kêu lên.
“Thật sự quá ngọt ngào!” - Cô nói bằng giọng điệu ngưỡng mộ có thừa dành cho Tinh Vân.
Tinh Vân tủm tỉm cười đáp lại: “Sau này em mang thai thì dượng Khang sẽ còn làm nhiều chuyện ngọt ngào với em hơn.”
Amy nghe đến chuyện mang thai thì liền xị mặt nói: “Cái chấm tròn của em mất rồi, không biết bao giờ mới lại có nữa.”
Tinh Vân thấy vậy liền dịu dàng an ủi cô: “Đừng lo lắng quá, em sẽ sớm được làm mẹ mà.”
Amy gật đầu, nhẹ giọng nói: “Hy vọng chúng ta sớm thoát khỏi nơi này để em và anh ấy sớm gặp lại nhau.”
\-\-\-\-
\* Tenth trong tiếng Anh có nghĩa là thứ mười\.