Trước lời tự thú nhận của Đoàn Nam Phong, Lập Thế Khang liền cười nói: “Quả là trái tim bao la quản đại. Không ngờ mày cũng có ngày bị phụ nữ tròng dây vào cổ như thế này.”
Đoàn Nam Phong nghe cái giọng cười và mỉa mai của Lập Thế Khang thì cảm thấy không cười nổi, cũng không nói nổi tiếng nào. Lập Thế Khang nhếch môi cười, nói tiếp: “Động cơ dấn thân vào dự án đen này của mày thì tao có thể hiểu được. Chỉ có điều mày đừng trách tao không nhắc nhở mày, dự án tiền ảo này có hậu quả vô cùng to lớn. Nhiều khả năng sẽ khiến kinh tế nước Mĩ bị khủng hoảng trong nhiều năm. Để bù lỗ cho thiệt hại do khủng hoảng kinh tế nước Mĩ thì chiến tranh sẽ phải nổ ra nhiều hơn.”
Đoàn Nam Phong nghe đến đây liền hỏi lại: “Không phải mày rất thích chiến tranh sao? Thích đi kích động thù hằn gây chia rẽ và tạo ra các cuộc chiến.”
Lập Thế Khang cười nhẹ một cái rồi hỏi lại:“Mày làm như tao là ông thần chiến tranh không bằng. Ở đó mà đi tạo ra các cuộc chiến.”
Đoàn Nam Phong nhếch môi cười châm chọc Lập Thế Khang hay cũng là tự nói chính bản thân mình: “Những kẻ buôn vũ khí như mày lại không muốn có nguồn tiêu thụ sao?”
Lập Thế Khang nhướng mày bình thản nói: “Nguồn tiêu thụ của tao thuộc về kẻ mạnh. Chỉ cần đủ mạnh thì sẽ ngăn được những kẻ khác bạo động. Lúc đó chiến tranh sẽ không xảy ra.”
“Đúng! Nói rất đúng.” - Đoàn Nam Phong mỉm cười đắc ý tán dương đối thủ của mình.
Sau một lúc nghĩ ngợi, anh lại nói: “Hóa ra giữa tao và mày lại có cùng một điểm tương đồng. Đó là chúng ta đều sống vì người khác. Chọn đi trên con đường nào và làm những việc gì cũng đều là vì những người xung quanh.”
Lập Thế Khang cười hắt ra một cái rồi điềm đạm nói: “Bởi vì tình thương và trách nhiệm mà chúng ta phải gách vác lớn hơn rất nhiều sở thích của bản thân. Đàn ông không thể sống ích kỷ được. Ba tao từng nói tao phải sống như một thằng đàn ông, phải chịu đủ mọi đau đớn thử thách và ngẩng cao đầu. Đến tuổi này rồi, tao vẫn chọn tin lời ba của mình nói.”
Đoàn Nam Phong mỉm cười vỗ vai Lập Thế Khang, tán thưởng: “Nhìn mày như vậy không ngờ lại là đứa con ngoan.”
“Còn mày thì sao?” - Lập Thế Khang hỏi lại.
Đoàn Nam Phong nhúng vai nói: “Tao cũng không biết. Tao không thích ba của mình nhưng con tao nói tao cãi lại ông ấy là không đúng. Vợ tao cũng nói như vậy. Lúc mẹ tao còn sống bà cũng không muốn tao đối đầu với ba. Đến bây giờ ông ấy bị bệnh nặng như vậy thì tao cũng không biết mình nên làm cái gì cho đúng.”
Lập Thế Khang nghe thấy những lời tâm sự chân thành này của Đoàn Nam Phong thì cảm thấy như nghe được tiếng lòng của chính bản thân mình. Anh chậm rãi nói ra câu chuyện của mình: “Trước đây tao cũng tưởng chừng bản thân mình không thể tha thứ nổi cho mẹ, nhất là sau khi Amy hư thai. Nhưng khi mẹ tao quyết định tự vẫn thì tao mới biết nếu mất đi bà thì sẽ chẳng còn ai để tao gọi là mẹ nữa. Có thể mày sẽ nghĩ tao ấu trĩ nhưng sự thực chính là như vậy. Mày có thể chọn một cô gái mày thích và gọi là vợ nhưng mày không thể gọi cô ta là mẹ được, đúng không?”
Đoàn Nam Phong nghe xong liền phá lên cười, gật gù nói: “Phải.”
Lập Thế Khang lại tiếp tục lý giải: “Chúng ta sinh ra có rất nhiều quyền nhưng không có quyền chọn cha mẹ. Cha mẹ là duy nhất và dù thế nào cũng là cha mẹ. Nếu đứa trẻ vừa sinh ra mà không có cha mẹ bên cạnh thì sẽ cô đơn đến mức nào? Vậy tại sao khi chúng ta chịu đủ mọi sự cô đơn trên đời và tự cho rằng mình trưởng thành thì lại không cần cha mẹ nữa?”
Đoàn Nam Phong nghe xong liền mỉm cười nói: “Tao đã hiểu nên làm thế nào rồi. Cám ơn mày.”
Lập Thế Khang liền nói: “May là cái đầu ngu của mày sớm giác ngộ.”
Đoàn Nam Phong nghe xong không giận mà còn cười lớn. Lập Thế Khang cũng cười theo. Nụ cười thật tâm vẫn luôn là liều thuốc tốt hóa giải mọi muộn phiền trong lòng và hàn gắn mọi sứt mẻ trong mối quan hệ. Chỉ cần nhường một bước, mỉm cười với nhau thì hai kẻ đối địch cũng sẽ trở thành tri kỷ.
Tối hôm đó, có lẽ là đêm đầu tiên hai người không cãi nhau chí chóe nữa mà bình thản cùng nhau ngắm ánh trăng sáng cao vời vợi ở sa mạc mùa đông.
“Chúng ta nhất định sẽ về Mĩ trước Giáng Sinh, mẹ tao nói dù thế nào thì cũng phải cùng bà ăn bữa cơm ngày cuối năm.” - Lập Thế Khang nhìn trăng rồi lại thốt ra một câu.
Đoàn Nam Phong cũng gật đầu nói: “Phải, tao cũng đã hứa với bà nội như vậy.”
“Ngày mai, chúng ta sẽ tìm cách để rời khỏi đây. Nhất định phải quay về nhà trước Giáng Sinh.” - Lập Thế Khang kiên định nói.
\-\-\-
Mong các bạn đừng quên bấm like.