Tinh Vân thấy Dorothy cứng họng thì mới lên tiếng: “Đàn ông càng giàu có thì càng có nhiều tính xấu. Lý lẽ mèo mỡ này nghe thật không lọt tai. Em hơi đâu mà tranh cãi với họ.”
Amy nghe xong liền gật đầu tán thành: “Đúng, quá đúng. Đàn ông đều như nhau. Toàn ăn hiếp phụ nữ chúng ta. Thật là xấu xa!”
Nghe Amy mắng chửi, Lập Thế Khang liền nói: “Không có đàn ông sẽ không có chấm tròn cho em ngắm đâu.”
Amy liền giận dỗi nói: “Không thèm.”
Lập Thế Khang liền hỏi lại: “Thật không thèm sao?”
Amy kiên quyết trả lời: “Thật!”
Lập Thế Khang liền lên tiếng nói lại: “Amy, em nói dễ nghe như vậy sao?”
Amy chưa kịp đáp lời Lập Thế Khang thì Đoàn Nam Phong đã lên tiếng bênh vực Lập Thế Khang: “Phải đó, hắn ta vì cô mà chờ đợi bao nhiêu năm, chuyện điên cuồng gì cũng làm ra hết. Sao cô lại nỡ nói ra lời vô tình như vậy.”
Amy nghe xong liền phô ra vẻ mặt lạ lẫm nhìn Tinh Vân. Tinh Vân liếc nhìn về phía nhà lao bên cạnh rồi khẽ nói: “Nửa tiếng trước còn đánh nhau ầm ĩ, giờ lại cùng một phe rồi. Đàn ông đúng là khó hiểu.”
Amy lắc đầu ngán ngẩm nói: “Thế mới biết cái gì là không có kẻ thù vĩnh viễn và không có đồng minh suốt đời.”
Tinh Vân cười khẽ rồi nói: “Đàn ông xét cho cùng cũng giống như những đứa trẻ. Thái độ thay đổi rất nhanh.”
Amy liền nói: “Em thì thấy họ giống mấy con sư tử hơn. Một bầy không thể hai con sư tử đực. Chỉ thích một mình với cả đám sư tử cái bâu xung quanh.”
Tinh Vân nghe xong liền phì cười: “Đúng đó, chúng ta đang ở châu Phi cho nên em so sánh hình ảnh của bọn đàn ông với sư tử rất là hợp lý. Một con sư tử đực phối giống cho cả đàn. Giỏi thật!”
Lập Thế Khang nghe hai người phụ nữ nói xấu mình rồi lại còn cười khúc khích thì anh thật ứa gan. Chỉ tiếc một người là siêu sát thủ võ công cái thế, còn một người là thiên kim bạc tỉ giàu nứt đổ vách. Cả hai người này anh đều không dám đụng đến.
Cho nên đành tặc lưỡi cho qua: “Phụ nữ đúng thật là... cái đồ... không có lương tâm mà.”
Đoàn Nam Phong nghe được lời than vãn của Lập Thế Khang thì liền bồi thêm: “Còn rất khó bảo. Giống như Tinh Vân của tôi vậy đó. Lúc đầu rất ngoan ngoãn và nghe lời. Sau khi sinh con xong thì nói gì cô ấy cũng lắc đầu, lại còn hay giận dỗi.”
Lập Thế Khang cũng gật đầu tán đồng nói: “Phải đó, lúc đầu Amy của tôi cũng hiểu chuyện lắm. Từ dạo mang thai xong thì nói gì cũng cãi lại. Anh cũng thấy rồi đó.”
Đoàn Nam Phong thở dài nói: “Chỉ có đàn ông chúng ta là khổ sở thôi. Cả ngày ra ngoài chém giết giành miếng ăn lo cho gia đình mà họ đâu có hiểu cho mình.”
Tinh Vân và Amy nghe xong mấy lời giả dối này thì liền thè lưỡi đồng thanh kêu lên một tiếng “ọe”.
Đoàn Nam Phong nghe thấy liền quay mặt về phía nhà lao bên kia nói lớn: “Đừng có cười chê đàn ông chúng tôi nữa. Mau nghĩ cách thoát khỏi chỗ này đi.”
Lập Thế Khang cũng lên tiếng: “Phải đó. Tôi muốn đi vệ sinh quá rồi.”
Tinh Vân và Amy nghe xong liền chưng hửng tự hỏi: “Bây giờ việc thoát ra khỏi nhà lao là trách nhiệm của hai chúng ta sao?”
Mấy người đàn ông ở hai nhà giam khác cũng lên tiếng nói: “Phải đó, tất cả chúng ta phải nghĩ cách trốn khỏi nơi này.”
Tinh Vân nghe đám đàn ông nhao nhao lên thì liền hỏi lại: “Sao các anh không nghĩ cách?”
Đoàn Nam Phong liền đáp lại lời vợ: “Biết đâu phụ nữ sẽ thông minh hơn.”
Amy nghe xong cũng hết ý kiến. Cô đưa mắt nhìn xuống tay và chân của mình rồi lắc đầu nói: “Xích sắt cứng như vậy không có cách bẻ gãy, cũng không có gì có thể mở khóa được.”
Tinh Vân lúc này mới hỏi cô: “Dorothy, em còn dấu vật gì hữu dụng trong người không?”
Amy liền lắc đầu nói: “Lựu đạn em đã dùng hết, dao găm và súng thì bọn họ đã thu giữ hết. Cả kẹp tóc cũng bắt em tháo xuống. Toàn thân em giờ không có thứ gì hữu dụng cả.”
Tinh Vân thở dài nói: “Chị bắt đầu muốn đi vệ sinh rồi. Không nhắc đến sẽ quên nhưng nhắc đến thì lại buồn đi.”
Amy liền gật đầu nói: “Em cũng như vậy. Thôi em làm đại ở đây, không chịu nổi nữa rồi.”
Tinh Vân tựa đầu vào vách đá nhà ngục nghĩ ngợi. Bất giác cô nhớ đến cái lúc mình và Lâm Thiên Vũ bị nhốt trong kim tự tháp của hoàng hậu Maya. Lúc đó, cô cứ nghĩ bản thân mình sẽ như vậy mà chết đi. Không ngờ rằng ông trời không tiệt đường của con người. Cô vẫn còn sống đến tận bây giờ. Nghĩ lại thời điểm đó, Tinh Vân thấy bản thân mình bình tĩnh hơn. Cô bắt đầu tập trung suy nghĩ, nghĩ, nghĩ và nghĩ.
“Vật có thể mở được khóa.”
“Một vật nhọn.”
“Vật bằng kim loại đủ cứng.”
“Cái gì nhỉ?”
Những câu hỏi như vậy cứ xoay quanh trong đầu Tinh Vân. Đến một lúc cô bỗng kêu lên: “Có rồi.”
Amy đang đi vệ sinh trong góc tường liền tròn mắt hỏi lại: “Có cái gì hả chị?”
Tinh Vân liền hào hứng nói nhanh: “Chị đã có cách rồi. Có cách mở khóa rồi.”
\-\-\-
Chưa đủ 600 likes nhưng thấy nhiều bạn hóng nên mình đăng chương mới lên luôn. Các bạn chăm chỉ bấm like để mình có động lực kết truyện. Chứ truyện mà kết rồi thì không ai bấm like nữa. Buồn ơi là sầu!