Đám thuộc hạ lập tức bước vào trong nhà ngục lôi Osaze ra. Tiếng xích sắt cũng cùng lúc va vào với nhau lẻng kẻng. Những người còn lại bị nhóm trong ngục ai cũng đưa mắt nhìn qua chấn song quan sát tình hình nhưng không hiểu bọn họ nói gì. Ai nấy đều dùng ánh mắt hoang mang nhìn theo đám thổ phỉ đang đưa Osaze đi ra khỏi phòng giam.
“Nè, các người định đưa anh ta đi đâu?”
“Còn chúng tôi thì sao?”
Tiếng hỏi của tám người còn lại đi vào hư vô. Bọn thổ phỉ không cần nghe và cũng chẳng để tâm đến họ. Sự chờ đợi lại bắt đầu bào mòn tâm trí họ. Cho đến khi Osaze mình đầy máu được mang trở về và ném lại vào trong ngục thì ai nấy đều tròn mắt trưng ra bộ mặt biểu cảm khó tả. Cả người Osaze máu me đầm đìa mềm nhũn ngã gục xuống khiến ai cũng thương xót.
“Bọn khốn kiếp, sao lại đánh người ta ra nông nỗi này?” - Amy tức giận lên tiếng.
Đoàn Nam Phong lúc này mới cất tiếng hỏi thăm: “Osaze, cậu còn chịu nổi không?”
Osaze không đáp hay đúng hơn anh không có sức đáp lại. Lập Thế Khang thấy vậy liền hỏi: “Người tiếp theo sẽ là ai trong số chúng ta? Rốt cuộc bọn chúng định làm gì?”
Đoàn Nam Phong liếc mắt nhìn Lập Thế Khang rồi lên tiếng: “Phải nhanh chóng trốn khỏi đây trước khi tất cả chúng ta bị đánh đến chết.”
Osaze lúc này mới lên tiếng thều thào: “Không liên quan đến mọi người. Do tôi và Oda có mối thù sâu nặng mà thôi.”
Nghe thấy Osaze lên tiếng, Tinh Vân liền ló đầu qua song sắt hỏi: “Osaze, rốt cuộc thì anh và Oda đó có mối thù gì mà hắn phải hành hạ anh đến mức này?”
Khóe môi Osaze khẽ lay động, bờ môi đang ứa máu bắt đầu mấp mấy. Giọng anh thều thào rất nhỏ và cũng khó nghe cho nên Tinh Vân phải rướn người hết mức ra phía nhà ngục đối diện để nghe cho được câu chuyện của anh.
Theo những gì Tinh Vân nghe được thì Osaze và Oda vốn là hai anh em cùng cha khác mẹ. Mẹ của Osaze là chính thất vốn xuất thân từ một gia tộc lớn ở Siwa, còn mẹ của Oda là một người phụ nữ nghèo ở quê lên Siwa để làm giúp việc cho gia tộc Mohamed. Từ nhỏ ba của Osaze và mẹ của Oda đã yêu thích nhau nhưng vì hoàn cảnh nên ông phải cưới thêm một người vợ nữa. Tuy Oda lớn tuổi hơn Osaze nhưng vẫn phải gọi Osaze là anh. Mẹ của Oda tuy mang tiếng là vợ nhưng lại ở nhà nhỏ và không mấy khi xuất hiện trước mặt mọi người bởi vì bà nội anh vì thân phận của mẹ hắn mà sợ xấu đi hình ảnh con trai bà cho nên bà không đồng ý cho mẹ của Oda lộ diện trước mặt họ hàng trong dòng tộc. Mọi mâu thuẫn bắt đầu xảy ra khi ba của Osaze qua đời. Toàn bộ quyền lợi tài sản đều bị mẹ của Osaze thao túng và thậm chí bà còn tìm cách đuổi cùng giết tận hai mẹ con của Oda cho nên hắn và mẹ phải chạy đến tận Libya để tránh nạn nhiều năm nay. Mấy năm trước vì cực khổ nên mẹ hắn đã qua đời. Từ đó Oda liều mạng theo băng thổ phỉ ở vùng này và phất lên làm ông trùm nơi đây.
Nghe đến đây, ai cũng chậc lưỡi vừa thương vừa tội cho mẹ con Oda.
“Chả trách hắn vừa bắt được Osaze thì đã đánh tơi tả như vậy rồi.” - Ryan lên tiếng.
“Gặp tôi thì tôi cũng đánh.” - Michael xác muối vết thương.
Amy nghe vậy liền nói: “Hai anh có thôi đi không? Osaze đâu có lỗi gì. Chỉ tại bọn đàn ông các người tham lam quá thôi. Ai cũng có thể sinh con cho. Bừa bãi!”
Lập Thế Khang nghe vậy liền lên tiếng: “Amy, sao em lại quơ đũa cả nắm. Đâu phải ai cũng được sinh con cho anh. Có mình em mới có được con của anh thôi.”
Amy đang bức xúc chuyện ba của Osaze không yêu mẹ Osaze mà lại có Osaze, lại tức việc ông ta không đứng ra bảo vệ người mình yêu là` mẹ của Oda cho nên liền lên tiếng phản bát: “Mang thai con của anh thì oai phong lắm sao? Em phải dùng bản thân mình chứng tỏ sự oai phong của em, không cần đàn ông các anh.”
Lập Thế Khang từ bên nhà ngục bên kia liền hạ giọng năn nỉ lại: “Anh biết em lợi hại, em mạnh mẽ, em oai phong. Vậy em cho anh núp bóng và sinh giúp anh đứa con nha.”
Amy nghe Lập Thế Khang hạ giọng thì liền nói: “Nói vậy còn nghe được.”
Hai người vệ sĩ của Lập Thế Khang nghe xong lời của ông chủ thì liền che miệng cười khúc khích. Đoàn Nam Phong lúc này cũng nhếch môi cười mỉa: “Thì ra mày còn có cái bộ dạng khổ sở như vậy. Tao nhớ nửa năm trước mày còn đánh cô ta thẳng tay lắm mà.”
Lập Thế Khang nghe xong liền nói: “Chuyện đó qua lâu rồi. Giờ tụi này đã hiểu nhau cho nên mày không cần nói đểu để đốt nhà tao nghe chưa?”
Đoàn Nam Phong nhúng vai cười nói: “Hai người đã hiểu nhau sao còn sợ người ta đứng giữa chọc nguấy đột nhà?”
Lập Thế Khang nghe xong hơi cứng họng nhưng chỉ tích tắc sau đó liền lên tiếng hạ nhục Đoàn Nam Phong: “Đao thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng. Loại tiểu nhân bỉ ổi như mày là khó phòng nhất.”
\-\-\-
(*) Câu hỏi tu từ là câu hỏi không cần lời đáp vì không biết câu trả lời hoặc đã biết câu trả lời nhưng không muốn chấp nhận sự thật nên vẫn hỏi.