Đoàn Nam Phong bước ra mở cửa. Đứng trước mặt anh là một phụ nữ trung niên xinh đẹp, gương mặt trái xoan, mái tóc búi cao, ăn mặc sang trọng quý phái.
Đoàn Nam Phong cung kính cúi đầu chào bà: “Bác Minh, mời vào.”
Bà Minh mỉm cười nhã nhặn nói: “Bác đến thăm Tinh Nhật.”
Đoàn Nam Phong lùi ra nhường đường cho bà. Tinh Vân vừa nhìn thấy bà liền lên tiếng thưa: “Thưa mẹ.”
Bà Minh gật đầu ngồi nói: “Con cũng ở đây sao?”
Tinh Vân liền nói: “Dạ, Tinh Nhật đang sốt cao nên con lo cho thằng bé.”
Bà Minh nhìn qua phòng một lượt liền thở dài nói: “Cho mẹ vào trong nhìn nó một chút.”
Tinh Nhật ngoan ngoãn ôm gối ngủ như một chú mèo con. Đôi lúc chu chu cái môi đỏ hồng lên. Hàng mi màu nâu nhạt xinh đẹp khẽ rung rung khiến người động lòng, quả thật là một tiểu soái ca trong truyền thuyết.
Bà Minh say mê nhìn cậu bé, sau đó quay sang Tinh Vân nói: “Con đó, có con trai lớn như vậy rồi mà không nói cho mẹ biết.”
Tinh Vân cúi mặt, nhìn sang Đoàn Nam Phong, sau đó ấp úng nói: “Mẹ, con biết mẹ đã biết chuyện này.”
Bà Minh thở dài, chậm rãi bước ra phòng khách, ngồi xuống ghế.
“Mẹ biết và con nói là hai chuyện khác nhau. Có con là chuyện lớn, đáng vui mừng. Con lại không nhận nó. Con định bỏ nó luôn sao? Con làm mẹ kiểu gì đây?”
“Mẹ, con cũng là bất đắc dĩ thôi.” - Tinh Vân khó khăn nói.
“Bất đắc dĩ sao? Con có chuyện gì không thể nhường nhịn ba nó để gia đình được yên ấm. Có cái gì quan trọng bằng con cái đây?” - Bà Minh nghiêm mặt nhìn Tinh Vân đang cúi đầu, giọng cũng trở nên nghiêm khắc hơn.
“Mẹ, con đã quyết định nhận lại con trai. Cũng quyết định cả đời này nhường nhịn Nam Phong.” - Tinh Vân nghe xong liền ngồi xuống đất bên cạnh mẹ cô, ngả đầu vào chân bà nhẹ nhàng nói ra từng chữ khiến trong lòng Đoàn Nam Phong nở hoa.
Đoàn Nam Phong cũng quỳ xuống bên cạnh Tinh Vân cúi đầu nói: “Tất cả là lỗi của con. Con đã quá ngông cuồng, ngạo mạn, độc đoán cho nên khiến Tinh Vân hiểu lầm, khiến Tinh Nhật không có mẹ suốt hơn hai năm. Bác Minh, xin bác hãy trách tội con.”
Bà Minh thở dài lắc đầu nói: “Mỗi lần hiểu lầm là một lần chia tay như vậy sao? Hai đứa một đứa đứng đầu Đoàn Thị, một đứa đứng đầu Hoàng Thiên mà vẫn không có chút trưởng thành. Nam Phong, bác không trách con nhưng nếu con muốn ở bên cạnh Tinh Vân e là phải vượt qua nhiều trở ngại với vợ cũ của con.”
Tinh Vân nghe vậy liền nói xen vào: “Con đã nói cho Nam Phong biết chuyện của Lưu Viễn.”
Bà Minh nghiêm mặt nhìn Tinh Vân: “Cái tên Lưu Viễn là để con gọi như vậy sao? Ông ấy dù sao cũng là ba của con. Mẹ không cần biết trước nay con và ông ấy có hiểu lầm gì, nhưng con phải nhớ cho kỹ. Không có ông ấy tuyệt nhiên sẽ không có con. Còn nữa, bát hạnh lấy hiếu làm đầu. Con liệu mà suy nghĩ.”
Tinh Vân rũ vai xuống, lí nhí nói: “Mẹ, mẹ đồng ý quay lại với ông ấy sao? Nhưng mà ông ấy đã có gia đình êm ấm. Chúng ta chỉ là người thừa thải thôi.”
Bà Minh nhắm mắt thở dài: “Người đi trà nguội, thời gian vốn là đáng sợ như vậy đó. Ai vì ai thề non hẹn biển, ai vì ai hứa mãi mãi bên nhau. Ngót cái, mọi thứ đã thay đổi. Mẹ không muốn có quan hệ gì với ông ấy nữa. Nhưng máu trong người con là của ông ấy. Cho nên, nếu hai đứa muốn ở bên nhau thì cũng nên tôn trọng ông ấy.”
Đoàn Nam Phong cúi đầu, lễ phép nói: “Dạ, con hiểu được điều này.”
“Phía ông ngoại của Tinh Vân, lúc nãy Gia Khiêm đã đến thưa chuyện, lại có thêm bà nội của Nam Phong nói thêm vào. Nhưng ông vẫn không tỏ thái độ gì. Sáng mai hai đứa nên chủ động tìm ông thưa chuyện.”
“Bọn con sẽ làm vậy, xin bác yên tâm.” - Đoàn Nam Phong vẫn lễ phép cung kính nói chuyện với bà Minh khiến bà hài lòng đưa tay đỡ hai người đứng dậy.
“Hai đứa chắc vẫn chưa ăn tối, để ta gọi người mang thức ăn vào đây, ba chúng ta cùng ăn.”
Sau một lúc, bàn ăn ấm cúng nhanh chóng được bày ra, Đoàn Nam Phong đỡ Tinh Vân ngồi vào bàn. Sau đó đích thân kéo ghế cho mẹ nàng.
“Bác Minh, con nhớ lúc nhỏ mỗi khi đến Chicago, bác thường đưa con đi ăn rất nhiều món ngon, nhưng con thích nhất là cơm do bác nấu. Lúc đó bác cũng thường gọi con là “hoàng tử bé”.”
Bà Minh bật cười nói: “Phải, lúc nhỏ con rất đáng yêu. Sóng mũi rất cao, lông mi cũng dày và có màu nâu giống Tinh Nhật bấy giờ. Đôi mắt thì lúc nào cũng sâu thăm thẳm ướt át. Lúc ấy bác hay nói đùa với mẹ của con rằng không biết cô nàng như thế nào mới có thể chiếm trọn trái tim “hoàng tử bé” đây. Không ngờ khi lớn lại lằng nhằng đào hoa như vậy.”
Tinh vân nhíu mày, bĩu môi nhìn sang Đoàn Nam Phong: “Nổi tiếng phong lưu. Lúc đó nếu không vì bệnh tình của mẹ, tôi cũng không để anh chiếm lợi.”
Đoàn Nam Phong phì cười, âu yếm cầm tay Tinh Vân : “Anh chỉ thực sự nghiêm túc với mỗi mình em. Không có ý nghĩ lệch lạc nào khác.”
Bà Minh mỉm cười nói: “Nhắc đến bệnh tình của bác, Nam Phong, bác vẫn còn chưa cám ơn con. Nếu không có con dốc sức mời bác sĩ, tìm nơi điều dưỡng tốt có lẽ bác đã không sống nổi.”
“Bác Minh không cần khách sáo. Lúc đó con nhìn thấy tên của bác nhưng không sao tưởng tượng nổi chính là bác Minh thần tượng của con hơn hai mươi lăm năm về trước. Thời gian đó con và Tinh Vân cũng xảy ra nhiều vấn đề cho nên chưa có dịp đến thăm hỏi bác trực tiếp. Nếu không con đã sớm nhận ra bác.”
“Thằng bé này giỏi nhất là lấy lòng người. Lúc bác rời khỏi Hoàng Thiên con mới bốn tuổi thôi, làm sao nhớ nổi bác.” - Bà Minh trách yêu Đoàn Nam Phong, trong mắt không giấu được thương mến đong đầy.
“Sau này con lớn, có xem lại những quyển sách kinh tế bác viết khi còn trẻ. Thực sự đã giúp con học hỏi được rất nhiều. Lúc đó, con chỉ mong có thể gặp lại bác. Không ngờ bây giờ có thể làm người một nhà với bác. Thật sự rất vinh hạnh!” - Đoàn Nam Phong vừa nói vừa trìu mến nhìn sang Tinh Vân.
Bà Minh nghe xong thì liền mỉm cười nói: “Khi con tàu cập cảng New York, hai đứa đi đăng ký kết hôn luôn đi. Như vậy sẽ chính thức là người một nhà. Cũng tránh cho đêm dài lắm mộng.”
“Dạ được.” - Đoàn Nam Phong hớn hở đáp dứt khoát.
“Mẹ à, nhanh quá. Con còn chưa chuẩn bị tâm lý tiếp nhận chức vụ mới. Hoàng Thiên lại có nhiều dự án đang gấp rút hoàn thành. Con...” - Tinh Vân nghe hai người nói chuyện cũng liền lên tiếng.
Bà Minh không để Tinh Vân ấp úng nghĩ ra kế hoãn binh mà nói thẳng luôn: “Con nghĩ con sẽ kinh doanh tốt hơn ta và Gia Khiêm sao? Nhanh chóng đăng ký kết hôn để hai gia đình có thời gian chuẩn bị hôn lễ. Nếu làm đầy đủ lễ tiết thì cũng phải chuẩn bị mất cả mấy tháng đó. Ông ngoại con và bà nội Nam Phong tuổi đã cao, lại chỉ có một đứa cháu trai là Nam Phong, còn nhà ta thì chỉ có mỗi đứa cháu là con cho nên chỉ sợ tiền không có chỗ tiêu xài thôi.”
Nam Phong bật cười lớn: “Mẹ vợ nói rất phải.”
Bà Minh mỉm cười: “Hoàng tử bé ngày nào gọi mẹ cũng thuận miệng lắm. Tinh Vân từ giờ giao cho con.”
“Mẹ...” - Tinh Vân nhăn mặt kêu lên một tiếng rồi thẹn thùng cúi xuống ăn cơm không dám ngẩng lên nữa.
Bà Minh vui vẻ cười nói: “Ta ăn xong rồi, hai con cũng nên nghỉ ngơi sớm đi. Nhớ lời mẹ dặn, đi gặp ông ngoại thưa chuyện. Rồi còn đến gặp ba của Tinh Vân.”
Đoàn Nam Phong cúi đầu chào bà. Còn Tinh Vân nghĩ đến chuyện gặp Lưu Viễn thì đã thấy lòng rất phiền. Cô thẳng một đường quay về phòng của mình. Nam Phong thấy vậy liền kéo tay cô lại trìu mến nói:“Bé con, đêm nay ở lại chỗ của anh.”
Tinh Vân sắc mặt không vui đáp: “Em muốn về phòng tắm rửa nghỉ ngơi. Hôm nay thật sự đã rất mệt.”
Đoàn Nam Phong ôm cô vào lòng, lưu luyến hôn lên trán cô: “Được, em về phòng trước, anh căn dặn bảo mẫu chăm sóc Tinh Nhật rồi sẽ qua với em.”
Tinh Vân phụng phịu: “Hôm khác được không?”
Người nào đó nghiêm mặt gõ ngón tay vào trán cô, kiên quyết nói: “Không được.”
Tinh Vân lại phụng phịu nhỏ giọng nói: “Chiều anh lần này vậy.”
Đoàn Nam Phong sung sướng cười đến ngọt hôn vào môi cô: “Cám ơn em.”
Tinh Vân lườm hắn, sau đó vui vẻ quay đi.