Còn giờ thì khác rồi, cô đã quen thuộc với hoàn cảnh của nhà họ Hoàng. Mọi người ai nấy đều nghe lời cô như chủ nhân thực sự của gia đình, mà bản thân cô cũng được Hoàng Gia Khiêm cho rất nhiều tiền để chi tiêu. Cô không cần ra ngoài làm việc tích cóp tiền bạc như trước đây để mong đưa ba mẹ và các em đến Mĩ nữa. Mọi chuyện Hoàng Gia Khiêm đều lo lắng chu toàn, từ việc tìm trường cho các em của cô đi học cho đến mua nhà để ba mẹ cô ở, anh đều làm không thiếu thứ gì.
Nghĩ đến đây, Yên Di liền thắc mắc: “Anh Khiêm, vì sao anh lại thích em?”
Hoàng Gia Khiêm liền nói: “Em hỏi câu này rất nhiều lần rồi. Anh cũng trả lời rất nhiều lần.”
Yên Di ngây ngốc tròn mắt nói lại: “Nhưng không lần nào anh chịu trả lời thật lòng, toàn là trêu chọc em.”
Hoàng Gia Khiêm tủm tỉm cười, nhìn ngắm gương mặt tròn quay quắt của Yên Di rồi khẽ nói: “Anh nói thật mà, không phải muốn trêu chọc em. Anh chính là bị mỡ thu hút đó.”
“Thật đáng ghét!” - Yên Di nghe xong giận lẫy quay mặt đi.
Cô nằm trở lại giường, vẫn cái dáng điệu nằm giống như một năm rưỡi trước đây, lúc ở nhà dì Thư. Chính cái kiểu năm sấp, lộ ra cái khối tròn tròn vểnh cao có hình con vịt vàng bắt mắt của năm đó mà khiến Hoàng Gia Khiêm lần đầu chú ý đến cô, cũng là lần đầu thấy ngại ngùng vì nhìn thấy những phần phía sau lớp váy của phụ nữ. Chỉ có điều, lúc đó anh vẫn giả tỉnh và xem như không có chuyện gì xảy ra. Còn thực chất có chuyện gì xảy ra trong lòng anh hay không cũng chỉ có anh biết.
Hoàng Gia Khiêm đưa tay khẽ chạm vào cái khối tròn vểnh cao kia, bàn tay đàn ông to lớn khẽ vuốt nhẹ. Yên Di bị đụng chạm liền quay mặt lại nhìn anh, lên tiếng cảnh cáo: “Không được đâu, em vừa mới sinh con đó.”
Hoàng Gia Khiêm phì cười gật đầu nói: “Anh biết, anh chỉ muốn kiểm tra một chút xem em có bị đau hay không thôi.”
Yên Di co chân lại, giật tấm chăn đắp ngang người rất nhanh rồi nghiêm giọng dứt khoát chối từ: “Để tránh anh không ngoan làm mấy việc mất kiểm soát thì tối nay anh ra sofa ngủ.”
Hoàng Gia Khiêm nghe xong liền đưa ngón tay chỉ ngược vào mặt mình, ngớ người nói: “Anh sao? Anh mà không kiềm chế được bản thân mình sao?”
Yên Di nghiêm túc nhìn anh gật đầu. Hoàng Gia Khiêm liền nói: “Yên Di, em xem thường anh vậy sao?”
Yên Di chớp chớp đôi mắt to tròn nói lại: “Anh Khiêm, anh làm cha rồi, phải nghiêm túc làm gương cho con trai chứ.”
Yên Di vừa nói đến đây, cậu bé nằm trong nôi cũng í é mấy tiếng rồi mở mắt ra nhìn ba mẹ tranh cãi. Không thấy ai để ý đến mình cậu bé liền kêu lên lớn hơn nữa. Cho đến khi ba cậu đi đến bên nôi và bế quý tử lên.
Đứa bé nhỏ xíu nằm gọn trong lòng Hoàng Gia Khiêm cựa quậy kêu khóc trong rất đáng yêu.
“Con trai ngoan, ôm con thật ấm, chẳng muốn đặt xuống.” - Hoàng Gia Khiêm vừa ôm ấp cậu bé vừa mỉm cười nói lời yêu thương.
Nhưng cậu bé có lẽ đang đói bụng cho nên theo bản năng liền quay đầu tìm kiếm mẹ mình. Yên Di nở nụ cười thật hiền, đưa tay ra đón con trai vào lòng. Cô nhìn ngắm đứa bé đang bú sữa say sưa, bất giác trong lòng thấy rất ấm dù rằng bên ngoài ô cửa kính những bông tuyết đang thi nhau rơi xuống khắp các ngả đường của thành phố giữa ngày đông giá lạnh.
Cũng vào đêm đó, tại một nơi khác, có một gia đình nhỏ sắp chào đón sinh linh bé bỏng của họ sắp chào đời. Chỉ có điều họ phải đứng trước sự lựa chọn giữa mẹ và em bé.
\--
Các bạn tích cực like không bỏ sót chương nào thì bão sẽ dần dân chuyển đến. Chứ đăng một lần mà chương trước chương sau cách nhau đến 50 likes thì cũng ngại lắm ạ.