“Em muốn nói chuyện gì?” - Đoàn Nam Phong sắc mặt hơi tái nhưng vẫn cố bình tĩnh hỏi lại cho rõ.
“Chuyện anh một mặt theo đuổi cô ta, một mặt vẫn qua đêm với người khác.” - Tinh Vân liếc nhìn hắn rồi cặn kẽ nhắc lại.
Đoàn Nam Phong lấy tay gõ trán, anh chưa bao giờ nghĩ những chuyện phóng túng của mình lại trở thành “lời khai trước toà” như thế này.
Đoàn Nam Phong ngần ngại gật đầu. Tinh Vân tức giận lấy gối ném vào người anh: “Con ma phong lưu này, anh là tinh trùng đầu thai hay sao mà một đêm kiếm nhiều gái như vậy. Bẩn chết đi được. Tránh xa tôi ra. Chả trách Lưu Uyển Linh không nhìn đến anh.”
Đoàn Nam Phong nắm hai tay Tinh Vân, giữ cho cô đừng làm loạn, hạ giọng áy ngại nói: “Bé con, nhu cầu của anh rất lớn. Anh bỏ tiền để họ phục vụ anh, hoàn toàn khác với chuyện anh phục vụ em. Sao em lại nỡ chê anh bẩn.”
“Tránh xa tôi ra, nói cái gì vậy. Anh với tôi như vậy là anh phục vụ tôi sao?” - Tinh Vân không ngừng đấm vào ngực hắn.
Đoàn Nam Phong nghe ra trong lời nàng đã có vẻ dịu đi, liền tiến thêm một bước lại gần hôn lên tóc nàng: “Anh lại nói sai rồi, giữa hai chúng ta là “sinh hoạt vợ chồng” lành mạnh, không phải ai phục vụ ai cả.”
Tinh Vân bĩu môi: “Ai là vợ chồng với anh?”
“Chúng ta vốn là có hôn ước, con cũng đã có. Em muốn trốn sao?” - Đoàn Nam Phong nháy mắt tinh quái nói.
Tinh Vân nhìn điệu bộ này của hắn thì tim có phần xao xuyến. Sao lại có thể đẹp trai đến như vậy, đúng là khiến nàng động lòng. Tuy nhiên nàng vẫn lạnh nhạt nói: “Con thì đúng là đã có nhưng chuyện hôn ước tôi không thực hiện đâu.”
Thấy nàng say mê nhìn, hắn lại được thể tiến lại nâng cằm nàng lên, nhẹ hôn vào môi nàng. Nhỏ nhẹ dụ ngọt: “Em muốn chuyện hôn ước để đến đời sau sao?”
Tinh Vân nghe xong liền giật mình, lui người lại, phản bát: “Anh dám đem chuyện này dọa tôi sao?”
Đoàn Nam Phong lại phì cười, vui vẻ nói: “Có những chuyện đã là số phận. Em trốn cũng không được.”
“Đoàn Nam Phong, anh là thật lòng với tôi hay là vì không thể tránh thoát số phận?” - Tinh Vân nghi ngại hỏi lại.
“Tình cảm anh đối với em, có băn khoăn, có cân nhắc nhưng chưa từng là giả. Càng không vì cái gì ràng buộc mà đến với em.” - Đoàn Nam Phong nhìn vào mắt nàng, chân thành nói ra những lời tận đáy lòng.
“Anh muốn kết hôn với tôi sao?” - Tinh Vân biết hắn không phải hư tình giả ý nhưng vẫn hỏi lại thật rõ.
“Phải.” - Người nào đó cương quyết khẳng định.
“Lần này anh muốn lấy gì để giao dịch?” - Tinh Vân vẫn lém lỉnh hỏi
“Cuộc đời anh.” - Đoàn Nam Phong không nghĩ ngợi, chỉ đáp gọn.
“Nhưng tôi... không kết hôn với anh đâu.” - Cuối cùng Tinh Vân hạ vai xuống, cúi nhìn xuống đất, gần như thỏ thẻ.
Đoàn Nam Phong nhíu mày khó hiểu, liền hỏi lại: “Vì sao?”
Tinh Vân thở dài...
“Vì Lưu Viễn...”
Đoàn Nam Phong cắt ngang lời nàng.
“Lúc nãy em cũng nghe thấy, anh và nhà họ Lưu đã không còn quan hệ gì cả. Em yên tâm, từ giờ anh sẽ không gặp Lưu Uyển Linh nữa. Còn Lưu Viễn, con cáo già này. Anh sẽ từ từ tính sổ với ông ta. Ông ta dám nuốt chửng dự án Đồi Thiên Sứ của anh, mượn Băng Thanh đả kích em. Anh sẽ không tha cho ông ta.”
Tinh Vân vội lắc đầu: “Đừng, Nam Phong. Đừng... ông ấy là ba của tôi.”