Ông Nhất Phương vẫn chưa tỉnh hẳn, chuyện Nam Phương mất tích là cú sốc quá lớn với ông, nhưng khi Đoàn Nam Phong cầm tay ông thì ông cảm nhận được hơi ấm bàn tay của con trai mình. Lúc Nam Phong còn nhỏ, ông vẫn hay đặt tay con trai vào lòng bàn tay của con mình để nhìn xem bàn tay ấy đã lớn được chừng nào và cần ông dìu dắt bao lâu nữa. Đến khi về già mới biết bàn tay của mình phải cần đặt trong lòng bàn tay của con trai để nó truyền thêm sức mạnh cho mình. Cha con xét cho cùng cũng là máu mủ ruột rà, dù tức giận thế nào cũng không thể ngoảnh mặt vô tình xem là người dưng nước lã được.
Đoàn Nam Phong bước ra phía ngoài, nhỏ nhẹ nói vài lời với bà Dora: “Dorothy và con sẽ đi tìm Nam Phương, vào những lúc như thế này thì anh em nên tương trợ và đùm bọc lẫn nhau. Dì ở lại cố gắng chăm sóc cho ba.”
Bà Dora nghe xong liền kinh ngạc nói: “Dorothy, con bé rất nhút nhát, da nó lại mỏng manh làm sao có thể đến châu Phi được. Cậu làm ơn đừng bắt nó đi.”
Đoàn Nam Phong không nói gì, khẽ liếc nhìn bà rồi quay mặt dứt khoát bước ra ngoài. Chuyện bà Dora lừa dối ba anh, lừa dối nhà họ Đoàn vẫn chưa đến lúc anh vạch mặt đâu.
Tinh Vân nghe nói Dorothy sẽ đi cùng anh thì liền rảo bước nhanh theo chồng ra ngoài. Cô gấp gáp hỏi: “Nam Phong, tại sao anh muốn Dorothy đi cùng. Anh biết cô ấy là người của Lập Thế Khang mà. Đưa cô ấy đi như vậy sẽ rất nguy hiểm, nhỡ đâu cô ấy động thủ thì anh phải làm sao?”
“Cô ta sẽ không có cơ hội đó.” - Ánh mắt Đoàn Nam Phong lóe lên tia nguy hiểm, giọng lạnh lẽo đáp gọn.
Tinh Vân ngẩng người băn khoăn hỏi lại: “Ý anh là sao?”
“Chuyến này, Amy có đi không về.” - Đoàn Nam Phong dứt khoát nói một cách tuyệt tình.
Tinh Vân nghe xong trống ngực đập liên hồi. Cô đưa tay giữ chặt ngực mình để trái tim không nhảy ra ngoài.
“Không, Nam Phong. Xin anh đừng làm như vậy. Dorothy là một cô gái tốt. Hơn nữa lại là người mà Lập Thế Khang vô cùng yêu thương. Nếu anh làm như vậy thì khác nào gây thù với hắn?” - Tinh Vân sợ hãi và run rẩy nói và gần như là van xin anh.
Ánh mắt Đoàn Nam Phong lúc này không giấu nôi tia căm tức, anh nghiắn răng nói: “Giữa anh và LậpThế Khang có lúc nào không thù hằn nhau. Lần này hắn còn tính kế kết thông gia với nhà họ Đoàn, nuốt đi mười lăm phần trăm cổ phần của Đoàn Thị. Nếu anh không nhân cơ hội chặt đi cánh tay phải của hắn thì sau này sẽ càng khó đối phó với hắn hơn.”
Tinh Vân liên tục lắc đầu, cô không hiểu những điều mà Đoàn Nam Phong nói. Cô chỉ muốn mọi người bình an, không muốn gây thêm đau thương và mất mát cho ai nữa. Nhưng Đoàn Nam Phong không nghĩ như cô. Anh cầm tay cô, hạ giọng nói để cô an tâm: “Nếu anh không trờ khử hắn thì hắn cũng sẽ trừ khử anh. Vấn đề chỉ là sớm muộn và ai sẽ ra tay trước mà thôi. Đó là quy luật sinh tồn. Cho nên chuyện này tốt nhất là em đừng dính vào. Hãy để anh lo liệu mọi thứ. Nghe lời anh, hạn chế rời khỏi Nebula cho đến khi anh quay lại, có được không?”
“Không, Nam Phong. Em xin anh đừng đụng vào Amy. Lần trước mất đi Amy, Lập Thế Khang đã như con dã thú điên cuồng. Nếu lần này Amy không quay lại thì hắn sẽ làm ra chuyện gì nữa. Em không dám nghĩ tới.” - Tinh Vân nói trong giọng điệu hốt hoảng và sợ hãi.
Hai bàn tay của Đoàn Nam Phong baao bọc lấy hai bàn tay cô, nhẹ giọng nhưng kiên quyết nói: “Lập Thế Khang càng điên cuồng thì càng có nhiều kẽ hở. Lúc đó anh lại càng dễ dàng ra tay trừ khử hắn.”
Tinh Vân nghe xong những điều này thì liền ngã khuỵu xuống sàn. Cô không thể hiểu nổi vì sao trong cuộc sống con người ta nhất định phải diệt trừ và triệt tiêu lẫn nhau, càng không tin người đàn ông mà cô yêu thương lại có thể ra tay tàn nhẫn độc ác và lạnh lùng như vậy.
Yêu nhau lấy nhau là những điều cần thiết lúc ban đầu của mối quan hệ lứa đôi, còn muốn hiểu nhau có lẽ phải dùng cả đời mới có thể nhìn thấu được người bạn đời của mình. Tinh Vân trước nay đều biết Đoàn Nam Phong làm những chuyện kinh thiên động địa vượt xa khỏi vòng pháp luật nhưng chưa bao giờ cô nghĩ anh lại vì cạnh tranh mà sẵn sàng làm ra hành động bỉ ổi để trừ khử đối phương. Đoàn Nam Phong anh hùng trong mắt cô phút chốc lại biến thành một kẻ tiểu nhân bỉ ổi đến không thể nào khuyên nhủ được.
Tinh Vân nghĩ vậy cho nên lòng cô đau thắt từng cơn. Đoàn Nam Phong đỡ cô đứng dậy, dịu dàng dìu cô ngồi xuống băng ghế hành lang, nhẹ nhàng nói: “Anh phải đi sắp xếp một số việc trước khi rời Los Angeles. Em cũng về sớm nghỉ ngơi và đừng nghĩ nhiều. Chuyện làm ăn đấu đá máu tanh là chuyện bình thường. Trước đây anh từng nói với em, anh phải là kẻ mạnh mới có thể bảo vệ được em và gia đình chúng ta. Tinh Vân, em tin anh không?”
\-\-\-\-
Hi các tình yêu, có nhiều bạn nói mình ra truyện chậm. Thật ra không phải vậy, tốc độ cập nhật chương mới của mình là vô địch rồi đó. Mấy bộ truyện trên app của các tác giả khác họ đã viết từ lâu rồi nên nó Full đó. Còn bộ này là nóng bỏng tay luôn. Mình đã cố gắng hết sức để đáp ứng độ hóng của các bạn rồi. Làm ơn kiên nhẫn chờ đợi nha các tình yêu. Truyện ra chậm nhưng có đáng để chờ đợi hay không mới là vấn đề. Còn nhiều bộ đã full nhưng đọc một chút là không muốn đọc nữa thì có viết ra đầy chữ cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Nếu các bạn không muốn chờ thì có thể đọc bộ Bạn Gì Đó Ơi, Chúng Ta Là Vợ Chồng Hả? nói về gia đình Bảo Vy - Ưng Túc trước dùm Hạc Giấy nha. Cực kỳ ngọt luôn đó! <3 (thật ra thì lúc đắng cũng thấy mợ luôn.:-p)
Hihi... chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!