Sau một giấc ngủ thoải mái, Đoàn Nam Phương vươn vai vài cái rồi bước xuống giường đi làm vệ sinh cá nhân. Lúc này mới phát hiện Lâm Cát Vũ không có trong phòng ngủ. Đoàn Nam Phương đoán anh xuống tầng dưới ăn sáng trước cho nên cũng không bận tâm. Lúc cô bước ra phòng khách lấy nước uống mới phát hiện Lâm Cát Vũ đang ngồi cặm cụi xếp một đống hạc giấy để ở trên bàn.
Đoàn Nam Phương thấy lạ liền lên tiếng hỏi: “Anh xếp những thứ này làm gì?”
Lâm Cát Vũ ngẩng mặt lên nhìn cô, mỉm cười nói: “Không phải em rất thích hạc giấy sao?”
Đoàn Nam Phương nhìn gương mặt thiếu ngủ của anh thì liền hỏi: “Đêm qua anh không ngủ sao?”
Lâm Cát Vũ cười cười nói: “Anh thức để xếp hạc giấy cho em.”
Đoàn Nam Phương không những không cảm động mà ngược lại còn nói: “Đồ ngốc, anh không ngủ lại thức cả đêm làm những thứ này sao?”
“Anh nghĩ là em thích... cho nên...” - Lâm Cát Vũ hơi thất vọng, giọng yểu xìu nói mất lời đứng quãng.
Đoàn Nam Phương ngồi xuống ghế, chậc lưỡi nói: “Đúng là lâu rồi không xếp hạc giấy, có phần nhớ về ký ức lúc nhỏ của mình. Nhưng tôi cũng không hiểu vì sao anh lại ngồi cả đêm xếp những thứ này làm gì?”
Lâm Cát Vũ cầm tay Nam Phương, dịu giọng nói: “Chỉ cần em vui thì mua hoa hồng Juliet hay ngồi xếp cả nghìn con hạc giấy anh cũng sẽ làm.”
“Anh cần tôi vui để làm gì?” - Đoàn Nam Phương nhướng mày, lạnh lùng hỏi lại.
“Để em đồng ý cùng anh quay về Mĩ, cùng anh tổ chức hôn lễ.” - Lâm Cát Vũ chân thành nói.
Nhưng Đoàn Nam Phương đã gạt tay anh ra, nhẹ nhàng giải thích: “Anh Vũ, chúng ta không phải chưa từng thử kết hôn, cũng không phải chưa từng thử ở bên nhau nhưng kết quả vẫn là con số không. Điều đó chứng tỏ cái gì anh có biết không?”
Ngừng một chút, hít thở thật sâu, Đoàn Nam Phương chậm rãi nói tiếp: “Chính là chứng tỏ tôi và anh vốn không thể yêu nhau. Có cố gắng, có miễn cưỡng thì cũng vẫn không có kết quả gì.”
“Nam Phương, cho anh một cơ hội, anh sẽ chứng minh cho em thấy anh thật lòng với em.” - Lâm Cát Vũ lần nữa cầm tay cô, kiên nhẫn nói.
Đoàn Nam Phương trước sau vẫn như cũ, kiên định như pháo đài vững chắc.
“Hãy quay về New York và theo đuổi tình cảm thuộc về mình. Tôi không có chút cảm giác gì với anh. Đừng phí công vô ích.” - Đoàn Nam Phương nói xong liền đứng lên đi mang dép đi ra ngoài.
Lâm Cát Vũ hỏi vọng theo: “Em đi đâu đó?”
Đoàn Nam Phương trả lời vọng vào phía trong phòng khách: “Hôm nay tôi có hẹn với các bạn đồng nghiệp đi ra phố ăn sáng và mua sắm. Có lẽ tối mới về. Anh cũng ra ngoài chơi đi.”
Nói xong Đoàn Nam Phương liền vui vẻ bước ra ngoài và đóng cạch cửa lại. Lâm Cát Vũ ngồi trên sofa khẽ thở dài nói: “Ở cái nơi khỉ gió này tôi có quen ai đâu mà em kêu tôi đi chơi. Còn em thì hay rồi, quen cái tên đàn ông kia mới ba tháng đã muốn lấy hắn. Quen ba tháng mà cần đến chín tháng mới quên được. Còn tôi quen em từ nhỏ đến lớn thì cần bao lâu mới quên được? Vậy mà nỡ nào kêu tôi về New York theo đuổi người khác.”
Mặt mày Lâm Cát Vũ đang bí xị và chán nản thì anh nhận được điện thoại. Lâm Cát Vũ lười biếng nhích ngón tay lướt nghe.
Đầu dây bên kia truyền đến một tin tức: “Thưa ngài kiện hàng ngài đặt chiều tối qua đã được chuyển đến Siwa.”
Lâm Cát Vũ sáng mắt nhếch môi cười nói: “Mau đưa đến khách sạn Oasis.”
Tắt điện thoại xong, cả người Lâm Cát Vũ liền trở nên phấn chấn. Hoa hồng Juliet màu hồng cam gần hai triệu bông đã được chuyển đến khu trung tâm của Siwa để làm vui lòng Nam Phương. Chưa kể anh còn thuê người xếp mấy trăm nghìn con hạc giấy trong sáng nay và treo khắp phố để cho cô vui vẻ mà đồng ý yêu anh.
Mọi thao tác chuẩn bị cho buổi lễ tỏ tình ấn tượng này đều được Lâm Cát Vũ chuẩn bị chu đáo. Anh tin rằng không cô gái nào có thể từ chối lòng thành như vậy.
Còn về phía Đoàn Nam Phương thì sau khi tí tởn tung tăng dạo phố với bạn bè đến trưa thì liền cảm thấy đói cho nên cả nhóm ghé vào một quán ăn của người Hồi giáo khá ngon để thưởng thức mĩ vị.
Đến khi ăn xong bước ra ngoài thì cả nhóm liền bảo nhau: “Các bạn có ngửi thấy mùi hương của hoa hồng không?”
“Có, nghe như mùi nước hoa cao cấp nhưng thơm và tươi hơn.” - Một người trong nhóm lên tiếng.
“Đúng đó, giống như là chúng ta đang đi đến chợ hoa vậy.” - môột người khác lại nói.
Người nọ lại phản bát: “Không phải, chợ hoa có nhiều hoa nên mùi thơm không thanh khiết như vậy.”
Chỉ có Đoàn Nam Phương là im lặng. Cô biết chắc đó là mùi hương của loại hoa cô thích - hồng triệu đóa Juliet, hơn nữa còn là rất nhiều mới có thể tạo ra mùi hương sực nức át cả mùi rong rêu, đất đá hay mùi hỗn tạp của phố chợ như vậy.
Nhóm đồng nghiệp của Nam Phương chưa bàn tán xong thì đã thấy người dân trên phố bắt đầu nhao nhao chạy về một hướng. Họ nói gì cô không nghe rõ nhưng lúc này Daisy đã kéo tay cô chạy cùng với bọn họ.
\-\-\-
(Các bạn đang đọc truyện Chị Vợ Anh Yêu Em tại Mangatoon/ Noveltoon. Những trang khác đều là copy không xin phép. Hãy đọc đúng nguồn để ủng hộ công sức của tác giả và tìm Hạc Giấy tại Facebook: Những câu chuyện của Hạc Giấy.)
ĐỪNG QUÊN BẤM LIKE NHA CÁC TÌNH YÊU!