“Phương, em nói gì vậy? Rõ ràng em là bạn gái anh.” - Osaze lên tiếng.
Lâm Cát Vũ cũng lên tiếng đồng thanh với Osaze: “Bé Phương, em là vợ anh.”
Hai người đàn ông cùng lúc nói khiến cho Đoàn Nam Phương thực sự đau đầu. Cô lớn giọng kêu lên: “Các anh im một chút được không?”
“Em phải nói cho rõ.” - Cả hai người đàn ông đồng thanh nói.
Đoàn Nam Phương hít một hơi dài rồi chậm rãi nói ra rõ ràng: “Osaze, anh về đi. Chuyện tình cảm giữa tôi và anh không cách nào quay lại được. Vào cái đêm trước ngày hẹn của chúng ta, tôi đã có biết bao mong chờ nhưng kết quả thì sao? Tôi không muốn nghĩ đến nữa cũng không muốn gặp lại anh nữa. Tôi và anh không chỉ có văn hóa và tôn giáo khác biệt mà suy nghĩ cũng không giống nhau. Anh vì lo sợ tôi không đồng ý mà gạt tôi lén lút kết hôn với người khác, chuyện này chứng tỏ anh không tôn trọng tôi. Không tôn trọng nhau rất khó có thể cùng nhau đi tiếp trên đường đời.”
Nói đến đây, Đoàn Nam Phương đưa mắt nhìn sang Lâm Cát Vũ rồi lại nhìn sang Osaze, nhẹ giọng nói tiếp: “Anh ấy nói đúng, chúng tôi đã kết hôn rồi. Osaze, anh đừng đến tìm tôi nữa.”
“Phương, không phải đâu. Em chỉ là giận nên nói vậy thôi phải không?” - Osaze lắc đầu tỏ vẻ hoài nghi hỏi lại.
Đoàn Nam Phương im lặng không nói thêm gì nữa, nhẹ nhàng quay lưng chuẩn bị bước đi. Osaze liền nói vọng theo phía sau lưng cô: “Thật ra anh có cái gì không tốt. Bao nhiêu cô gái ở vùng này mong được gả cho người của dòng họ Mohamed, anh lại là người đứng đầu gia tộc. Cuộc sống về sau này của em sẽ là trong nhung lụa mà không cần lo bất kỳ điều gì. Em chỉ cần bỏ qua chuyện của dòng họ Reda là được. Như vậy khó lắm sao?”
Nghe đến đây, Lâm Cát Vũ liền hỏi nhỏ Đoàn Nam Phương bằng tiếng Việt: “Anh ta không biết gia cảnh nhà em sao?”
Đoàn Nam Phương khẽ chớp mắt xác nhận. Lâm Cát Vũ cười thầm nghĩ: “Thằng ngốc này, không biết đang đứng cạnh ai mà còn huênh hoang gia sản ở đây với thiên kim Đoàn Thị.”
Đoàn Nam Phương quay lại, điềm tĩnh nói: “Phải, đối với tôi chuyện này rất khó. Trong quan niệm tình yêu của tôi hoàn toàn không có khái niệm chia sẻ đàn ông. Tôi có thể chia sẻ nhường nhịn bất kỳ chuyện gì nhưng chuyện tình yêu hôn nhân thì không thể. Hơn nữa tôi cũng không còn yêu thích anh nữa. Xin đừng làm phiền tôi.”
“Không phải đâu, Nam Phương!” - Osaze lớn giọng gọi cô nhưng cánh cửa phòng đã đóng lại và khóa chặt giống như trái tim cô cũng đã không còn lối cho anh quay lại nữa.
Lâm Cát Vũ đứng bên trong phòng, nhướng mày tự đắc cười thầm rồi nghĩ: “Anh râu này tuy đẹp trai nhưng đẹp trai thì đã sao? Không phải cũng bị Nam Phương đuổi đi đó ư?”
Đoàn Nam Phương tuy đuổi Osaze đi nhưng sự xuất hiện của anh ngày hôm nay lại gợi nhắc đến ký ức đau lòng của cô. Cô chán nản ngồi xuống sofa nhìn ra vườn cây xanh mát bên dưới khu resort, miên man nhớ về cái ngay mà hai người họ hẹn nhau đi đăng ký kết hôn.
Đó là khoảng thời gian cô quay lại Ai Cập sau khi về Los Angeles tham dự đám cưới của anh trai mình. Tình yêu đẹp đẽ của anh trai và chị dâu đã khiến lòng cô tràn đầy hy vọng về tình cảm và mối quan hệ hiện tại của mình. Cô tin tưởng Osaze sẽ đối tốt với cô như anh trai cô đối tốt với Tinh Vân. Nhất là khi Osaze đề cập đến chuyện hôn nhân với cô thì cô càng tin anh có thành ý với mình. Trái tim cô cảm nhận được tình cảm của Osaze và cô cũng tin Osaze biết được tình cảm của mình.
Hai người họ hẹn nhau ngày đi đăng ký kết hôn trước rồi sẽ tổ chức hôn lễ sau. Đoàn Nam Phương đã đồng ý như vậy vào một ngày nắng gió nơi sa mạc cát vàng và cũng là ngày mà Osaze vui nhất đời. Anh đã đưa cô lên Siwa mua rất nhiều thứ lễ vật của người Ai Cập, mua cho cô bộ váy trắng tinh đẹp đẽ để mặc trong ngày đăng ký trước mục sư và nhân viên hành chính.
Trước khi chia tay, anh còn dặn cô: “Thứ hai tuần sau chúng ta đi sớm một chút để tránh chờ lâu. Em cố gắng dậy sớm.”
“Được rồi, em nhớ rồi. Anh cứ như ông già lẩm cẩm dặn đi dặn lại. Sợ em đổi ý sao?” - Đoàn Nam Phương nghiêng đầu vui vẻ trêu anh.
Osaze cầm tay cô, nửa đùa nửa thật: “Có vợ xinh đẹp như em nên anh có phần hồi hộp, đúng là... sợ em đổi ý.”
“Phương, em có hối hận khi quyết định kết hôn với anh không?” - Osaze tần ngần hỏi lại. Đây là câu hỏi mà anh cho rằng đó là câu hỏi can đảm nhất của mình bởi vì anh vốn không dám đối diện với chuyện Đoàn Nam Phương sẽ đồng ý việc anh phải kết hôn với một người con gái khác. Tôn giáo và quan niệm của cô hoàn toàn khác anh. Anh từng đi Mĩ du học nên anh hiểu nhưng Nam Phương chưa sống ở Ai Cập lâu cho nên cô không hiểu và cũng khó chấp nhận được chuyện này.
\-\-\-
Đừng nói Nam Phương, mình cũng không chơi nổi kiểu này. Chơi vậy ai chơi lại. ^_*
Nhanh tay bấm like nào các tình yêu ơi.