Đoàn Nam Phương thở dài rồi lục trong tủ lấy ra cái di động mà trước đây Osaze mua tặng cô. Để lâu trong tủ không đụng vào nên điện thoại từ lúc nào cũng đã không còn pin.
Cô mang chiếc điện thoại ra, cắm sạc và quay sang nói với Lâm Cát Vũ: “Tôi đi ra nói với mọi người một tiếng với lại sẽ ghé quaa văn phòng hỏi xin số điện thoại của người đó. Anh ở đây chờ, không được đi đâu đấy.”
Lâm Cát Vũ gật đầu nhìn Nam Phương quay lưng đi. Điện thoại sạc pin được một lúc thì lại sáng đèn lên. Có lẽ điện thoại đã đủ pin để làm sáng màn hình chờ. Lâm Cát Vũ tò mò đưa mắt nhìn vào màn hình chiếc điện thoại đó của Đoàn Nam Phương.
Bức hình ở màn hình chờ là hình của Osaze và Đoàn Nam Phương chụp chung với nhau. Nhìn qua chính là hình ảnh một cặp đôi ngọt ngào hạnh phúc.. Nhìn kỹ thì chính là môột cặp đôi vô cùng hạnh phúc. Tim Lâm Cát Vũ giống như ngừng đập, anh chớp chớp mắt rồi mở chiếc điện thoại ra định xem thêm gì đó bên trong nhưng Đoàn Nam Phương đã khóa màn hình cho nên anh đành ngậm ngùi đặt điện thoại lại vị trí cũ rồi quay lại giường nằm xuống.
Lâm Cát Vũ gác tay lên trán nghĩ ngợi rồi lẩm bẩm một mình: “Không xem được cũng tốt, ít ra cũng không bị tổn thương nhiều. Có ai ngu mà tò mò để tự tổn thương bản thân mình hay không?”
Lâm Cát Vũ nhắm mắt lại, muốn tranh thủ ngủ một lúc vì đêm qua anh ngủ rất ít nhưng khi vừa nhắm mắt lại thì hình ảnh của Osaze và Đoàn Nam Phương tươi cười nhìn nhau lại hiện lên trong đầu anh.
Anh nghiến răng chửi thầm: “Thằng Ai Cập đó nhìn góc nghiêng cũng không đẹp trai bằng mình. Đàn ông gì mà râu quai nón lúng phúng trên mặt nhìn không đứng đắn. Chưa kể nụ cười tuy có đẹp nhưng sao bằng được mình. Xét nhan sắc thì thua mình rồi vậy mà cô ta cũng chịu tạm bợ. Thật là hết biết.”
Mãi quẩn quanh với suy nghĩ ấu trĩ của mình mà anh không biết Nam Phương đã quay lại lều lúc nào. Cô cầm điện thoại lên, nhìn thấy tấm hình ở màn hình chờ thì liền xóa đi. Sau đó nhanh tay quay ống kính điện thoại về phía mặt mình, tùy tiện chụp vài tấm hình “selfie”.
Lâm Cát Vũ nghe thấy tiếng động thì liền nhìn sang chỗ của cô. Thấy Đoàn Nam Phương đang chụp ảnh “selfie” thì anh liền nhảy vào, tươi cười áp sát mặt mình vào mặt của cô. Đoàn Nam Phương chưa kịp phản ứng thì đã bấm nút chụp. Vậy là hai người khi không lại có một tấm hình với nhau.
“Tự nhiên lại chạy lại, làm xấu cái hình, tôi phải xóa đây.” - Đoaàn Nam Phương cầm điện thoại làu bàu.
Lâm Cát Vũ liền ngăn lại: “Không được xóa, anh thích. Mau gửi.”
“Không gửi.”
“Gửi không?”
“Không.”
“Cù lét em.” - Lâm Cát Vũ bí bách liền đưa tay cù lét Đoàn Nam Phương để giật cái điện thoại.
Đoàn Nam Phương liền hét toáng lên: “Lâm Cát Vũ, anh bao nhiêu tuổi còn chơi trò này.”
“Trò hay không phân biệt tuổi tác.” - Lâm Cát Vũ liền nói lại.
Sau đó còn cười cười nói thêm: “Bé Phương, anh vẫn còn nhớ tử huyệt của em đó nha.”
Đoàn Nam Phương nghe xong liền bĩu môi nói: “Chuyện lúc nhỏ xa tít mù rồi mà còn đem nhắc lại. Bây giờ người ta phải cao thủ hơn chứ.”
Lâm Cát Vũ liền hỏi lại: “Thật không?”
Chưa kịp để Đoàn Nam Phương phòng bị thì Lâm Cát Vũ đã ra tay điểm một huyệt vào gáy của cô. Đoàn Nam Phương lập tức co người lại, kêu lên: “Đồ ăn gian, người ta còn chưa phòng bị đó.”
Lâm Cát Vũ hất mặt nói: “Đương nhiên rồi, phải ra tay trước mới giành được phần thắng chứ.”
Đoàn Nam Phương phùng má nói: “Anh vẫn y như lúc nhỏ? Háo thắng thích bắt nạt em.”
Lâm Cát Vũ mỉm cười nói: “Lúc nhỏ mỗi khi thắng được kẹo anh đều cho em hết nhưng em lần nào cũng chọn kẹo hương dâu để ăn. Ăn đến sún hết răng. Trông thật gớm!”
Đoàn Nam Phương nghe xong liền cãi lại: “Rõ ràng là kẹo của nhà em. Anh bắt nạt em lấy hết rồi sợ em khóc nên chia lại một ít. Vậy mà nói như tốt lắm đó.”
Lâm Cát Vũ nhướng mày nhìn Đoàn Nam Phương tỏ ý nghi ngờ hỏi lại: “Phải không đó? Anh nhớ lúc nhỏ em thích ăn ngọt cho nên vừa sún răng vừa béo ị. Làm anh cõng muốn gãy lưng luôn.”
Đoàn Nam Phương chớp chớp mắt nói lại: “Lâm Cát Vũ, anh đừng có hư cấu. Đứa bé năm tuổi nặng được bao nhiêu chứ?”
Lâm Cát Vũ cười cười nói: “Bây giờ nhớ lại chuyện lúc nhỏ thấy rất vui. Hồi xưa sao em có thể béo và xấu đến thế nhỉ?”
Đoàn Nam Phương nhìn nhìn Lâm Cát Vũ rồi đáp trả: “Hồi xưa anh không ngố và xấu hay sao? Chỉ biết chê người ta không nhìn lại mình.”
Lâm Cát Vũ nhếch môi cười, nghiêng đâu nhìn ngắm Đoàn Nam Phương, vui vẻ nói: “Bây giờ nhìn kỹ mới thấy em xinh đẹp hơn rất nhiều.”
Đoàn Nam Phương ngồi xuống giường của mình, tay bấm điện thoại đổi hết ảnh màn hình chờ và màn hình chính sang hình mới. Tình cờ bấm mở tấm hình chụp cùng Lâm Cát Vũ ra, tiện mắt nhìn một cái rồi đưa lên so với bộ mặt thật của anh.
\-\-\-
Xin lỗi các bạn, sáng giờ lo đi giải quyết mấy đứa tạo Facebook giả mạo Hạc Giấy nên đăng truyện trễ. Mình bù cho các bạn hai chương liền nhé. Mong các bạn ủng hộ bằng cách bấm like đầy đủ và ra trang chủ thả dùm 5 sao nha.
Cám ơn các bạn nhiều lắm!