Cả đám người Mehico sợ hãi đến mức nhảy òm xuống nước tìm đường trốn thoát. Nhìn thấy cảnh tượng này, Lập Thế Khang cười lớn: “Được lắm! Hàng tốt đó.”
Người đàn ông phía bên trong chiếc ca nô sau khi nghe được câu nói đó mới ló mặt bước ra. Ông ta thong thả bước đến chỗ Lập Thế Khang đang đứng, chìa tay ra bắt lấy tay anh, lễ độ nói: “Giao dịch với Lập tổng thì sao bọn tôi dám qua loa?”
Lập Thế Khang nhìn nhìn người trước mặt mình, gương mặt lạnh lẽo của anh kéo lên một nụ cười, nhàn nhạt nói: “Cả người đứng đầu của Mata cũng đến thì đúng là các người rất có thành ý đó.”
“Đương nhiên rồi.” - Người đàn ông đánh nhanh, không quên kèm theo nụ cười thoải mái.
Gió vào buổi đêm vẫn thổi ù ù qua người họ. Giao dịch những tưởng thuận lợi nhưng không ngờ bất thình lình một câu mệnh lệnh vang lên: “Đứng im!”
Bốn phía quanh họ lập tức hiện ra rất nhiều cảnh sát đang cầm súng vây quanh.
“Các người đã bị bao vây.”
“Mau chóng đưa hai tay lên đầu.”
Những câu mệnh lệnh đanh thép vang lên khiến ai nấy đều hoảng hốt. Thuộc hạ của cả bên giao và bên nhận đều đưa mắt nhìn về hướng của chủ nhân mình. Còn hai người đứng đầu của Lập bang và bang Mata thì ném ánh mắt ngờ vực nhìn về phía nhau.
Gương mặt lạnh tanh của Lập Thế Khang quét qua đám cảnh sáat đang bao vây lấy mình, nghĩ thầm: “Chả trách khu vực này đêm nay lại yên tĩnh như tờ. Thì ra là cảnh sát đã dọn sẵn cái bẫy cho mình dẫm vào.”
Nắm tay bóp chặt, tiếng của những khớp xương răng rắc vang lên từ hai bàn tay anh. Đám cảnh sát càng lúc càng tiến lại gần.
Không còn đường lui.
Lập Thế Khang liền nháy mắt với đám vệ sĩ tinh nhuệ của mình. Bọn họ gồng mình lên, sẵn sàng đối đầu với cảnh sát.
“Đoàng! Đoàng... Đì đùng...”
Hàng loạt tiếng súng loạn xạ nổ ra. Phía bên Mata cũng không vừa, bọn họ cũng hướng về phía cảnh sát mà nổ súng để tìm đường thoát thân cho chính mình.
Cuộc đấu súng giữa cảnh sát và đám người đang giao dịch vũ khí kinh hoàng hơn tưởng tượng của bọn họ. Nhất là khi Lập Thế Khang ra lệnh cho vệ sĩ của mình cầm lựu đạn ném về phía cảnh sát để mở con đường thoát thân khiến cho toàn bộ bến cảng Long Beach đẹp đẽ bị cháy tan tành. Những chiếc du thuyền của những người khá giả đang đậu tại đây cũng nổ tung tạo thành một mảng lửa lan rộng chạy dọc hơn hai dặm quanh bến cảng.
Đi kèm tiếng ò í e của xe cảnh sát chính là tiếng e é của xe cấp cứu. Những người bị thương, những người bỏ mạng vượt xa con số dự tính của cục an ninh bang California.
Trong ánh lửa tung trời, hình ảnh Lập Thế Khang cả người đầy máu ôm đưa tay với lấy thứ gì đó xa xăm rồi buông thỏng cánh tay nằm bất động dưới đất khiến Dorothy sợ hãi giật mình dậy.
Đồng hồ trên điện thoại hiện rõ ba giờ hai mươi phút sáng. Cả người Dorothy ướt đẫm mồ hôi. Cô đưa tay quệt lấy vệt mồ hôi trên mặt rồi lập tức cầm điện thoại gọi cho Lập Thế Khang.
Điện thoại từng hồi vang lên nhưng không có ai bắt máy. Càng lúc tim của cô càng đập mạnh, trái tim như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Bàn tay nắm chặt di động trong tay, Dorothy lo lắng bất an, miệng liên tục lẩm bẩm tự trấn an mình: “Không phải, không phải đâu. Chỉ là giấc mơ. Anh ấy sẽ không sao.”
Lo lắng, bất an, nhớ nhung, nghĩ ngợi. Càng lúc Dorothy càng phát hiện bản thân minh không thể sống thiếu người đàn ông đó. Nếu như những gì trong giấc mộng cô nhìn thấy là sự thật thì cô phải sống sao? Thiếu đi người đàn ông đó thì cô phải sống sao? Nghĩ đến đây, tim Dorothy nhói đau và nước mắt trào ra từ lúc nào chẳng rõ. Nước mắt chảy xuống càng ngày càng nhiều đến mức đôi vai cô rung rẩy không sao kiềm lại được.
Mở một con đường máu đồng nghĩa với việc bước lên rất nhiều máu để thoát thân. Toàn bộ đám sát thủ đi theo Lập Thế Khang ngày hôm ấy đều bỏ mạng. Chỉ duy nhất Mia là còn sống. Đúng như lời của người trợ lý nói, Mia không phải là sát thủ tầm thường. Cô là sát thủ trẻ nhất đi theo Lập Thế Khang đến nơi giao hàng nhưng cũng chỉ có mình cô có khả năng bảo vệ được anh rời khỏi bãi chiến trường an toàn.
Tài thiện xạ, công phu võ thuật, kỹ năng sinh tồn thoát hiểm lúc nguy cấp của Mia khiến Lập Thế Khang phải tròn mắt nể phục. Cô khiến cho anh tìm lại được hình ảnh của Amy quả cảm ngày xưa.
“Chủ nhân, chúng ta đi đâu?” - Mia vừa lái xe băng băng ra khỏi khu vực an toàn, vừa hỏi ý kiến của Lập Thế Khang.
Lập Thế Khang vừa lành vết thương bên tay trái, giờ lại bị trúng đạn ở ngực phải. Vốn biết dấn thân vào con đường này thì cái mạng chỉ là cỏ rác nhưng dạo gần đây mật độ bị thương của anh dồn dập khiến anh không thể không nghi ngờ có người đang hãm hại mình.
“Lái xe ra căn nhà ở ngoại ô của tôi.” - Nói xong, Lập Thế Khang lấy điện thoại ra bấm tìm địa chỉ nhà đưa cho Mia xem.
\-\-\-
Like nhanh để lấy chương mới nào cả nhà ơi, có 150 cái thôi mà. Truyện đang đi vào tình huống gây cấn nè.