Sau khi đụng mặt Lập Thế Khang và Dorothy ở bệnh viện, Lâm Cát Vũ mang theo nhiều nghi vấn quay về căn biệt thự nhỏ của mình ở ngoại ô Los Angeles. Ngay hôm sau, anh lại nhận được hồ sơ của về Dorothy do thư ký mang đến.
Lâm Cát Vũ mở hồ sơ của Dorothy ra xem chưa đầy ba phút anh liền gấp lại, tự mình lẩm bẩm: “Không phải chứ? Cô ấy là con riêng của bác Phương sao? Thật là không ngờ tới.”
Lâm Cát Vũ nghĩ ngợi đôi lúc liền muốn gọi điện cho Đoàn Nam Phong nói về việc này nhưng cuối cùng vẫn là không muốn nhúng mũi vào chuyện của gia đình người ta.
Anh tự nhủ: “Chuyện này vẫn nên để bác Phương tự mình nói thì hay hơn.”
Việc anh lưu lại Los Angeles không ngoài chuyện cái tủ sắt bí mật kia nhưng hiện tại Đoàn Nam Phong đang bận ở bệnh viện chăm sóc vợ cho nên chắc chẳng còn tâm trí mà nghĩ cách giúp anh mở nó ra.
Lâm Cát Vũ nghĩ xong liền gọi cho thư ký sắp xếp chuyên cơ cho anh về New York. Trước khi rời đi, anh còn cất một công đến địa chỉ ghi trong hồ sơ để tìm Dorothy nói lời tạm biệt và trả lại cho cô chiếc mặt nạ của đêm dạ tiệc hôm trước. Chỉ tiếc, người giúp việc nói rằng cô chủ của họ đã nhập viện ba ngày vì bị ngất xỉu giữa đường. Theo thông tin mà người giúp việc cung cấp, Lâm Cát Vũ lại tự mình lái xe đến bệnh viện thăm Dorothy trước khi quay về New York. Anh biết Dorothy không phải là Amy, dù có ngờ ngợ nhưng vẫn không có gì chứng minh. Vậy mà anh vẫn không kiềm chế nổi lòng mình, vẫn cứ muốn đến chào cô ấy một tiếng.
...
Tại phòng bệnh của Dorothy, sau một ngày điều trị liệu pháp thôi miên, cô vẫn ngủ say. Điều khác biệt là cô không còn chau mày và gọi tên Lâm Cát Vũ nữa. Thay vào đó là những cái mỉm cười rất nhẹ khi đang ngủ.
Tuy bị thương nhưng Lập Thế Khang vẫn đến thăm Dorothy thường xuyên. Như lúc này chẳng hạn, anh ở đây cùng cô trong lúc bà Dora quay về nhà sắp xếp chút công việc. Bàn tay anh cầm lấy bàn tay mềm mại của cô, nghĩ ngợi rất nhiều điều. Ánh mắt anh đặt lên từng chi tiết trên khuôn mặt mới của Amy, chăm chú nhìn cô ngủ say mà không hề mỏi mắt.
Bàn tay Amy khẽ động, mí mắt hơi nhăn lại một chút rồi từ từ mở ra. Ánh sáng từ cửa sổ hắt vào khiến mắt cô nhíu vài cái rồi lại tiếp tục nhắm. Ngay khi vừa nhắm mắt lại thì cô bỗng phát hiện bàn tay mình đang được bao bọc trong lòng bàn tay khác. Dorothy quay mặt nhìn về cánh tay của mình rồi đưa mắt nhìn người đàn ông đang ngồi cạn giường.
Lập Thế Khang mỉm cười nhìn cô, Dorothy nheo nheo mắt hỏi lại: “Thế Khang, sao anh lại ở trong phòng ngủ của em?”
Nghe Dorpthy hỏi như vậy, Lập Thế Khang biết liệu pháp tâm lý đã có hiệu quả cho nên anh điềm nhiên đáp lời cô: “Chúng ta đang đi chơi thì em bị ngất xỉu nên anh phải đưa em vào bệnh viện. Em ngủ một giấc tận ba ngày mới thức dậy. Bác sĩ nói là do em bị suy nhược và lo lắng quá nhiều nên mới bị như vậy.”
Dorothy sau khi làm biện pháp thôi miên thì không còn nhớ đến những chuyện kinh hãi xảy ra hôm trước nữa. Ngay cả những ký ức vừa chợt nhớ lại lúc hôn mê cũng đã không còn chút nao vướng lại trong đầu cô. Dorothy không một chút nghi ngờ lời của bạn trai, ngược lại côô còn sửng sốt khi nhìn thấy anh bị thương: “Thế Khang, vì sao anh cũng mặc quần áo bệnh nhân?”
Lập Thế Khang nhìn lại bắp tay trái của mình, bộ quần áo rộng của bệnh nhân đã che đi vết thương đang băng bó của anh. Về cơ bản, Dorothy không biết anh bị súng bắn làm bị thương cho nên anh liền trả lời qua loa: “Không sao, anh không cẩn thận nên để bị thương thôi. Nằm viện vài hôm để bác sĩ theo dõi thì sẽ ổn.”
Trong mắt Dorothy lộ ra vẻ lo lắng, cô nhích người muốn ngồi dậy. Lập Thế Khang hiểu ý liền dùng tay phải đỡ lưng để cô ngồi dậy dễ dàng hơn. Dorothy tựa lưng vào thành giường, đưa mắt nhìn Lập Thế Khang khẽ hỏi: “Cho em xem vết thương của anh được không?”
Lập Thế Khang không muốn Dorothy nhìn ra điều gì cho nên liền lắc đầu từ chối: “Không được. Em sẽ bị dọa sợ.”
Tuy bị từ chối nhưng vì lo lắng cho bạn trai nên Dorothy nhất quyết đòi xem vết thương của anh cho bằng được. Trước sự nài nỉ của Dorothy, bất đắc dĩ Lập Thế Khang đành đồng ý. Anh không tin Dorothy nhìn vết thương bị giấu kín sau lớp băng dày có thể đoán được vết thương của anh là do súng gây ra.
“Được rồi, nếu em muốn xem thì anh sẽ cởi áo ra cho em xem.” - Lập Thế Khang nói xong liền đưa tay phải lên cởi bỏ từng chiếc nút của chiếc áo bệnh nhân.
Dorothy đỏ ửng mặt, quay đi. Vốn không muốn rơi vào tình huống này nhưng vì quan tâm đến thương tích của anh cho nên cô đành hít thở thật sâu để giữ cho bản thân mình bình tĩnh. Đến khi quay mặt lại thì hình ảnh đập vào mắt cô chính là bờ ngực săn chắc trắng hồng của anh. Từ lúc nào Lập Thế Khang đã chuyển từ chiếc ghế bên cạnh sang bên mép giường ngồi cùng cô.
\-\-\-
Hi các bạn, mình đá nhận được tiền mà các bạn bấm thưởng cho mình rồi. Cám ơn các bạn nhiều lắm lắm nha.
Lần này vẫn như cũ nha các tình yêu. Cám ơn sự ủng hộ của các bạn nè.