Phòng bệnh yên tĩnh, bốn phía chỉ nghe thấy tiếng máy trợ tim và tiếng gió thổi nhẹ qua bức rèm cửa màu trắng. Dorothy vẫn nằm hôn mê trên giường. Nước cất từng giọt từng giọt chảy vào cơ thể cô. Phía mũi, ống thở vẫn đều đều nâng lên hạ xuống một cách nhẹ nhàng chậm rãi.
Bên ngoài phòng bệnh sạch sẽ là như thế còn bên trong suy nghĩ của Dorothy thì lại không yên tĩnh như vậy. Từng mảng màu ký ức dần hiện rõ sau cơn chấn động vừa qua.
“Từ hôm nay tôi sẽ triệt để quên anh.” - Tiếng mưa gió, tiếng sấm chớp và có cả tiếng khóc than của chính mình hiện lên trong đầu Dorothy. Mảng màu sắc đen tối của đêm mưa bão ấy là hình ảnh đầu tiên Dorothy nhìn thấy.
“Cô có biết điều kiêng kỵ của một sát thủ là gì hay không?”
“Nếu vướng vào chuyện tình cảm thì cô sẽ không còn là sát thủ mạnh nhất. Cô sẽ có điểm yếu. Đến lúc đó cô sẽ bị hạ dễ dàng. Amy, cô có biết chuyện này hay không? Đó là nguyên tắc của nghề nghiệp mà cô mang trên người. Cô có biết hay không?”
“Cô có biết cái giá của việc rời khỏi Lập bang là gì hay không?”
“Cô có biết bao nhiêu năm qua cô đã giết bao nhiêu người hay không? Những người cô ra tay nếu không phải nhân vật tầm cỡ thì cũng là người trên vạn người. Các mối quan hệ của họ, gia đình, con cháu của họ có ai không muốn phanh thây cô? Nhưng vì sao cô vẫn còn bình an đứng đây mơ tưởng chuyện lập gia đình?”
“Amy, để tôi nói cho cô biết, là bởi vì cô có tôi bảo vệ cho cô.”
Trong bức màn đen tối của đêm mưa bão ấy hình ảnh của Lập Thế Khang hiện ra, anh nói với cô rất nhiều điều. Những điều mà cô không sao hiểu được. Trong lúc mơ hồ, Dorothy đã đẩy anh ra và kêu lên: “Không, không, tôi không phải Amy. Tôi không phải là sát thủ. Tôi là con của mẹ tôi.”
“Thực ra, em không muốn làm sát thủ. Em thích làm một giáo viên để có thể kể cho học sinh nghe những câu chuyện ngụ ngôn. Nhiều lúc em cứ gác tay lên trán và nghĩ xem rốt cuộc lý tưởng của cuộc đời mình là gì. Chưa bao giờ lý tưởng của em là việc theo đuổi một người đàn ông. Nhưng... Lâm Cát Vũ, em muốn từ hôm nay xem chuyện yêu anh là lý tưởng của em.”
Trong bức màn đen tối ấy, Dorothy lại bị kéo sang hình ảnh của một ngày đầy nắng với nụ cười của người đàn ông như quen như lạ. Dorothy khẽ thều thào tên anh: “Lâm Cát Vũ”
Hình ảnh trong cabin của ngày hôm ấy đẹp và tình đến mức khiến Dorothy không thể tin được bản thân mình từng trải qua những giây phút như vậy với người đàn ông đó. Cô một mực phủ định: “Không, không phải, tôi không phải Amy.”
Người đàn ông có nụ cười tươi tắn mang tên Lâm Cát Vũ ấy đã rất kiên nhẫn nghe cô tâm sự, nghe cô giải bày. Anh còn nói rằng: yêu cô chính là lý tưởng của đời anh. Con Amy, cô cũng đã hứa rằng: “Thực ra, em không muốn làm sát thủ. Em thích làm một giáo viên để có thể kể cho học sinh nghe những câu chuyện ngụ ngôn. Nhiều lúc em cứ gác tay lên trán và nghĩ xem rốt cuộc lý tưởng của cuộc đời mình là gì. Chưa bao giờ lý tưởng của em là việc theo đuổi một người đàn ông. Nhưng... Lâm Cát Vũ, em muốn từ hôm nay xem chuyện yêu anh là lý tưởng của em.”
Từng hình ảnh trong ký ức cứ mơ hồ hiện ra trong đầu Dorothy, cô có cảm giác những cái cô nhìn thấy là hình ảnh của một cuộc sống khác, giống như là kiếp trước (*). Nhưng sự thật thì không phải như vậy, đó la những hình ảnh của một cuộc đời đau khổ bị dồn vào đêm tôối của Amy. Những hình ảnh này hiện ra không giúp Dorothy tin tưởng nhưng lại khiến cho cô phải cất giọng gọi tên người đàn ông từng hẹn sẽ đi cùng cô đến một nơi xa xôi không ai biết đến họ.
“Lâm Cát Vũ.” - Tiếng kêu của Dorothy nhẹ như hơi thở nhưng lại lọt vào tai người đàn ông đang ngồi bên cạnh cô.
Mi mắt anh khẽ cụp xuống. Bàn tay đang giữ lấy bàn tay cô bỗng nhiên cứng đờ. Trái tim căng cứng, lồng ngực nặng trĩu, Lập Thế Khang lặng lẽ tự hỏi: “Amy, nếu như em nhớ được Lâm Cát Vũ thì liệu em có lần nữa từ bỏ anh hay không?”
Lập Thế Khang buồn bã nhìn Amy đang nhắm mắt ngủ say. Có lẽ cô ấy vẫn chưa tỉnh hẳn. Trong giấc mơ kia, cô ấy đã nhìn thấy điều gì? Lập Thế Khang không sao biết được. Lòng anh nặng nề, chân anh khó nhọc đứng lên đi ra khỏi phòng bệnh. Hành lang của khu vực phòng bệnh phút chốc bỗng xa xăm.
...
Lập Thế Khang quay về phòng mình được ít phút thì quản gia đã đưa bà Dora đến. Mãi đến khi được bệnh viện thông báo bà mới biết con gái của mình bị đưa vào bệnh viện. Bà vội vã chuẩn bị đi vào viện ngay khi được bệnh viện thông báo. Đúng lúc này bà lại nhận được điện thoại của quản gia nhà họ Lập. Ông ấy muốn đón bà và kể lại tình hình của ngày hôm nay cho nên họ đã hẹn nhau tại cổng chính của bệnh viện.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Các bạn cố gắng bớt chút thời gian bấm like để lấy chương mới nhé. Hạc cũng muốn bão chương lắm nhưng các bạn nhìn xem lượt đọc thì 3 triệu mà có chưa đến 100 nghìn like nữa. Hic... tổn thương lắm đó. Cho nên... Hạc chỉ có thể để các bạn chờ thôi. Các bạn thông cảm dùm mình nha. Bấm like nhanh lấy chương nhanh nè.
Mình có thể bỏ ra mấy tiếng để viết thì các bạn tiếc gì bấm 1 cái like chưa tốn 1 giây, phải không nè?
Cám ơn các tình yêu đã để lại bình luận siêu dễ thương nè. Hạc có trả lời các bạn nhưng không hiểu sao gửi xong rồi đến lúc xem lại thì không thấy bình luận của mình đâu. Chẳng biết hệ thống bị gì nữa. Cho nên, nếu các bạn không nhận được trả lời từ Hạc thì đừng buồn nha. <3
Yêu các bạn rất nhiều.