Lưu Uyển Linh muốn đón xe về nhà nhưng nghĩ thế nào cô lại đổi ý để xe chở vào bệnh viện thăm Tinh Vân. Lúc Lưu Uyển Linh bước vào viện cũng là lúc ba mẹ Tinh Vân hối hả chạy vào thăm con gái.
Nhìn thấy Lưu Uyển Linh, ba mẹ của Tinh Vân liền đưa cô vào khu vực chờ của phòng phẫu thuật. Phía gần cửa ra vào của phòng mổ, Đoàn Nam Phong lo lắng đứng ngồi không yên, con trai anh thì nằm trên băng ghế gần đó ngủ say. Áo khoác của Đoàn Nam Phong phủ kín cả thân hình bé xíu của cậu bé. Lúc đến gần, Lưu Uyển Linh mới nhìn thấy hai mắt anh đỏ hoe. Hình như là vừa khóc xong.
“Tinh Vân sao rồi?” - ông Cao Hiển Minh sốt sắng hỏi.
Đoàn Nam Phong hít một hơi thật dài để kiềm nén cảm xúc mất mát rồi từ tốn nói: “Tinh Vân bị thương nặng và mất máu quá nhiều. Cho nên bác sĩ nói có thể không giữ được đứa bé.”
Bà Minh nghe xong liền choáng váng. Cũng may Lưu Uyển Linh kịp đưa tay ra đỡ bà ngồi xuống ghế.
Ba của Tinh Vân lúc này mới lên tiếng hỏi: “Tinh Vân có thai mấy tháng rồi?”
Bản thân Đoàn Nam Phong cũng không biết được chuyện Tinh Vân mang thai. Chỉ khi đưa cô vào đây bác sĩ mới nói cho anh biết về chuyện này. Cảm giác mất mát lan tràn, anh nhắm mắt, nhẹ giọng đáp lời cha vợ: “Bác sĩ nói thai nhi chỉ mới ba tuần, khả năng khó giữ được.”
Vẻ mặt ông Cao Hiển Minh lộ ra vẻ đau xót. Con gái ông bị thương nặng đến vậy không biết có thể sống được hay không? Cả đứa cháu ngoại trong bụng cũng có nguy cơ bị mất. Nhìn thấy con mình gánh chịu đau đớn, người làm cha như ông đau không chịu nổi. Ông ngồi phịch xuống ghế, đầu óc trống rỗng, cả người giống như bị rút hết linh hồn.
Bà Minh sau khi ổn định hô hấp mới nhớ đến việc Tinh Vân mang nhóm máu hiếm của nhà họ Cao, cho nên liền giật mình hỏi Đoàn Nam Phong: “Về chuyện truyền máu thì sao? Bệnh viện có đủ máu hay không?”
Đoàn Nam Phong gật gật đầu, chậm rãi giải thích: “Từ lúc Tinh Vân mang thai Tinh Nhật con đã biết cô ấy mang nhóm máu hiếm. Hơn ba năm trước, lúc Tinh Nhật sắp chào đời, con cũng từng cho người chuẩn bị máu cho cô ấy để đề phòng bất trắc. Lần này, tụi con muốn có thêm đứa nữa cho nên con cũng vẫn chuẩn bị trước.”
Bà Minh thở phào nhẹ nhõm trước sự chu đáo và tính trước của con rể mình. Trước mắt, bà chỉ còn biết cầu xin Trời Phật cho phẫu thuật thành công. Một người phụ nữ dù thông minh hay điềm tĩnh đến mức nào cũng không thể vượt qua được nỗi đau khi nhìn thấy con mình gặp nạn. Bà ước gì người hôm nay bị thương và nằm trong kia chính là bà để có thể gánh hết phần đau đớn cho Tinh Vân.
Nghĩ đến đây, nước mắt của bà không ngừng rơi xuống. Lúc biết tin Tinh Vân là cô gái bị thương thì bà đã muốn mọc cánh bay ngay đến tới chỗ con gái mình. Đứa con từ nhỏ đến lớn một tay bà nuôi nấng và dạy dỗ. Tưởng đâu gả chồng xong sẽ được an tâm, không ngờ tai nạn cứ liên tục ập đến. Hết bị bắt cóc lại bị người ta trả thù. Nhiều khi bà cũng không biết bản thân mình đã tạo cái nghiệp gì.
“Tội nghiệp con tôi, lần nào đến sinh nhật cũng bị mắc lời nguyền.” - Bà Minh vừa khóc vừa nói.
Tiếng khóc than của bà ngoại khiến cho Tinh Nhật tỉnh giấc. Cậu bé dụi dụi mắt nhìn ông bà ngoại đang buồn bã âu lo.
Giọng nói non nớt của cậu cất lên: “Mẹ con đã thức dậy chưa?”
Ông Cao Hiển Minh liền đứng lên đi qua băng ghế chỗ Tinh Nhật và bế cậu bé lên. Ông dịu dàng trả lời cậu: “Tinh Nhật ngoan, mẹ con vẫn chưa tỉnh. Con ngồi đây chơi với ông bà ngoại nha.”
Tinh Nhật buồn bã gật đầu. Cậu không biết mẹ của mình đang đứng trước ranh giới của sự sống và cái chết nhưng cậu cảm nhận được bầu không khí xung quanh mình đang nhuốm màu u ám. Nhìn gương mặt căng thẳng của mọi người, Tinh Nhật cảm thấy sợ và tự nhiên bật khóc lớn.
Tuy Đoàn Nam Phong lòng dạ rối bời nhưng vẫn qua bồng bế dỗ dành con trai mình. Nói là gửi cậu bé vào trường nội trú cho mọi người chăm sóc nhưng anh vẫn đều đặn quan sát camera hình ảnh của cậu bé ở trường. Nhiều khi nhớ quá còn chạy đến nhìn cậu bé từ xa. Anh lo nếu mình đến quá gần, quá ôm ấp và chiều chuộng thì con trai mình sẽ có tính ỷ lại và yếu ớt.
“Con ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ không sao.” - Đoàn Nam Phong dịu giọng vuốt ve cậu.
Tinh Nhật lấy tay dụi dụi mắt nói trong tiếng nức nở: “Ba ơi, có thật không?”
Đoàn Nam Phong cố gắng kéo lên một nụ cười ngượng nghịu cho con trai an lòng: “Thật! Đó là sự thật. Mẹ sẽ không sao.”
Đúng lúc này điện thoại của anh rung lên. Đoàn Nam Phong lấy máy đọc tin nhắn thì thấy Ưng Túc gửi tin nhắn đến.
Gương mặt đang căng thẳng cực độ của anh như được giãn ra vài phần. Thì ra An Khê con gái của Ưng Túc đã chào đời. Đoàn Nam Phong cầm điện thoại đưa cho mọi người xem tấm ảnh lúc mới sinh của An Khê. Ai nhìn thấy gương mặt đáng yêu của em bé cũng đều nhẹ lòng. Đặc biệt là Tinh Nhật. Cậu bé trước nay chưa từng biết qua một đứa bé mới sinh là như thế nào cho nên rất hứng thú với bức ảnh trong điện thoại. Trong phút chốc liền không còn thấy buồn bã hay khóc lóc nữa.
\-\-\-
Mong các bạn chăm chỉ bấm like và thả 5 sao ạ. Xin cảm ơn.