Lâm Cát Vũ đưa tay xoa hai thái dương, cố gắng giữ cho lòng mình an tĩnh giây lát thì lại có tiếng gõ cửa của thư ký vang lên.
“Vào đi!” - Lâm Cát Vũ ngắn gọn cất lời.
Cô thư ký mặc bộ váy công sở thanh nhã lịch sự từng bước tiến lại gần bàn làm việc của anh và cung kính nói: “Thưa tổng giám đốc, tôi vừa nhận được một cuộc gọi từ khách sạn The Charming ở Los Angeles. Họ nói rằng tổng giám đốc trước đây của Lâm Thị, ngài Lâm Thiên Vũ có thuê dài hạn một căn phòng ở chỗ của họ. Hợp đồng thuê phòng ở khách sạn sắp đến thời hạn kết thúc cho nên họ hỏi chúng ta có muốn thực hiện tiếp hay không?”
Lâm Cát Vũ nghe xong liền nhíu mày hỏi lại: “Anh tôi lấy danh nghĩa công ty thuê cho khách ở sao?”
Cô thư ký cúi đầu đáp: “Thưa không.”
Lâm Cát Vũ bắt đầu đặt ra nghi vấn: “Vậy họ có nói thêm chi tiết gì cho cô nữa hay không?”
Cô thư ký cắn môi nghĩ ngợi một lúc rồi cân nhắc nói ra nội dung trao đổi với phía lễ tân của khách sạn The Charming ở Los Angeles: “Thưa ngài, họ nói hợp đồng thuê khách sạn của tổng giám đốc Lâm Thiên Vũ bắt đầu từ sáu năm trước do một người phụ nữ đứng ra thuê. Bởi vì không cách nào liên lạc được với cô ấy cho nên đành phải liên hệ với người chủ tài khoản trả tiền hàng năm cho khách sạn của họ là tổng giám độc tiền nhiệm Lâm Thiên Vũ.”
“Phụ nữ sao?” - Lâm Cát Vũ hỏi lại nhưng đồng thời trong lòng anh cũng đã có câu trả lời. Bởi anh thừa hiểu tính trăng hoa của anh trai mình, có bao nuôi vai phụ nữ bên ngoài cũng là chuyện bình thường.
Cô thư ký làm việc chuyên nghiệp, mặt không biểu lộ chút đánh giá nào mặc dù trong lòng cô đã từng cân nhắc chuyện nói ra việc này.
“Vâng, người phụ nữ ấy tên là Carolina Ngô Băng Thanh.” - Cô thư ký đều giọng nói ra cái tên của người đứng tên thuê phòng ở khách sạn The Charming.
Lâm Cát Vũ nghe đến tên Băng Thanh thì liền khựng lại, nghĩ ngợi: “Băng Thanh không phải năm năm trước đã vào tù và chết trong ấy hay sao?”
Câu chuyện về Băng Thanh, Lâm Cát Vũ cũng không biết rõ nhưng sơ lược có nghe Lâm Thiên Vũ nói qua rằng: cô ta là con rắn độc hại anh và nhà họ Lâm thua thiệt rất nhiều tiền. Nay lại có thêm vụ việc này phát sinh cho nên Lâm Cát Vũ đắn đo chốc lát liền nói: “Ngày mai, tôi muốn đích thân đi giải quyết chuyện ở khách sạn The Charming”
Cô thư ký nghe xong liền gật đầu nhận lệnh và nhẹ giọng nói thêm: “Thưa ngài, cuối tuần này là sinh nhật của chủ tịch tập đoàn Hoàng Thiên. Xin hỏi ngài có đến tham dự dạ tiệc hay không?”
Lâm Cát Vũ trước nay không thích tham dự kiểu tiệc tùng như thế này. Mấy tháng nay sau khi biết tin anh trai mình qua đời, anh lại càng lấy lý do gia đình có chuyện buồn mà tránh né tiệc rượu. Nhưng mối quan hệ của Đoàn Thị và Lâm Thị trước nay như răng với môi. Chưa kể chủ tịch tập đoàn Hoàng Thiên hiện tại là Cao Hoàng Tinh Vân - người đã đích thân đến New York nhiều lần chia buồn với gia đình anh. Về tình về nghĩa, anh không thể không tham gia, nhất là khi anh lại có mặt ở Los Angeles vào khoảng thời gian đó.
Lâm Cát Vũ gật gù rồi nhẹ giọng ra lệnh cho thư ký của mình: “Chuẩn bị cho tôi một món quà tươm tất để tặng cho chủ tịch của của Hoàng Thiên.”
Cô thư ký hiểu ý liền vâng dạ rồi quay ra ngoài nhanh chóng sắp xếp mọi thứ cho sếp tổng.
...
Los Angeles, chiều thứ sáu mưa phùn bay lất phất, Dorothy ngồi ở quầy thu ngân trong cửa hàng hoa giúp mẹ trông hàng mà lòng buồn rười rượi. Nhìn từng dòng người sánh bước sóng đôi đi bên nhau mà lòng cô chợt lạnh.
“Thế Khang, có phải anh không thích em hay không?” - Dorothy miên man nhớ về người đàn ông vào buổi chiều mưa hôm ấy. Anh có bao nhiêu ôn nhu và dịu dàng dành cho cô, vậy mà mới mấy ngày anh lại thay đổi thái độ khiến cô không biết bản thân mình rốt cuộc đã làm sai chuyện gì?
Nhớ về Lập Thế Khang, Dorothy lại buồn bã thở dài, tự nhủ: “Yêu đương thật là mệt mỏi! Ước gì mình có thể thôi nghĩ về anh ấy.”
Đúng lúc này thì Lưu Uyển Linh đẩy cửa bước vào. Cô gấp vội chiếc ô trên tay rồi nhìn quanh cửa hàng một lượt nhưng không thấy bóng dáng một ai ngoại trừ Dorothy đang ngồi ngây ngốc ở quầy thu ngân. Cô đưa tay xem đồng hồ rồi bước lại chỗ Dorothy thắc mắc hỏi: “Sắp đến giờ học rồi sao chị không thấy ai hết vậy?”
Dorothy nhìn Lưu Uyển Linh bằng đôi mắt hơi lạ rồi nhẹ giọng giải thích: “Hôm nay mẹ em và mấy chị nhân viên đều ở chỗ sảnh tiệc của nhà hàng để chuẩn bị cho buổi dạ tiệc ngày mai của chị Tinh Vân. Thành ra đã thông báo nghỉ học cho mọi người. Chị không nhận được tin nhắn sao?”
Lưu Uyển Linh kinh ngạc lấy điện thoại trong túi xách ra xem. Lúc này cô mới phát hiện thì ra điện thoại của cô đã hết pin từ lúc nào. Lưu Uyển Linh nhăn mặt rủa thầm: “Lâm Thanh chết tiệt, là tối qua cả đêm không cho mình ngủ nên sáng nay mới dậy muộn và quên luôn chuyện sạc pin.”
\-\-\-\-
Hi các tình yêu, trong lúc chờ Hạc Giấy ra tiếp chương mới. Xin mời các bạn đọc những bộ mà mình đã viết nha:
\- Thiên Kim Bạc Tỉ
\- Bạn Gì Đó Ơi\, Chúng Ta Là Vợ Chồng Hả?
\- Gặp Em\, Yêu Em\, Ở Mãi Bên Em\.
Mong các bạn sẽ ghé thăm Facebook của Hạc Giấy: những câu chuyện của Hạc Giấy để đọc những bộ truyện mới nhất của mình nhé.
Cám ơn các bạn rất nhiều.