Sắc trời mùa hạ mát mẻ, bóng người đàn ông cao ráo ăn mặc âu phục tinh tế sải bước qua đường lập tức đập vào mắt mấy cô nhân viên trong cửa hàng. Từ bức tường kính sát đất, hình ảnh nam tính của người đàn ông thành đạt từng chút từng chút hiện rõ trong mắt mấy cô gái trẻ. Họ liền ghé tai nhau nói gì đó rồi lại che miệng như ngăn lại nỗi xúc động khó tả trong lòng khi Lập Thế Khang đẩy cửa bước vào.
Dorothy thì hoàn toàn có một biểu hiện khác lạ so với tất cả mọi người. Cô gái vừa ngồi ăn mì vừa uống coca vừa xem clip nhạc vui vẻ bỗng dưng nhìn thấy khuôn mặt của Lập Thế Khang thì hai mắt trợn tròn, toàn thân cứng đờ. Hai giây sửng sốt, ba giấy thét lớn và sau đó thì nghẹn luôn mì ở cổ họng.
“Dorothy, con không sao chứ?” - Bà Dora quan tâm đến chỗ con ngồi, không ngừng vuốt lưng và hỏi han cô.
Dorothy không nói nổi một lời mà chỉ biết chỉ tay về phía ngươi đàn ông lạ mặt vừa bước vào cửa hàng. Mấy cô nhân viên phía ngoài sảnh đang tận tình đón tiếp vị khách thuộc tầng lớp giàu sang điển trai kia cũng phần nào hiểu được cô chủ nhỏ quanh năm không nhìn thấy đàn ông thì sẽ có biểu hiện gì khi nhìn thấy người đàn ông tuấn tú ưu việt như thế này.
“Xin lỗi, tôi có thể giúp được gì cho ngài?” - Giọng cô nhân viên nhỏ nhẹ đến mức khiến người khó tính cũng phải vui lòng.
Lập Thế Khang nhìn thấy biểu tình đầy hận ý trên mặt Dorothy thì chỉ tủm tỉm cười. Nhìn gương mặt sặc mì của cô ta thì đúng là vui hơn xem phim hài Charlie (Xắc -lô).
“Được lắm! Dám có thái độ này khi gặp tôi. Tôi sẽ cho cô biết đù`a là cái gi.” - Lập Thế Khang nghĩ thầm rồi quay sang cô nhân viên đang đeo tạp dề màu xanh lá cây có thuê chữ Dora Florist uốn lượn, nhẹ giọng nói: “Tôi muốn mua một bó hoa để tặng bạn gái.”
Cô nhân viên nghe xong mặc dù lòng trượt dốc rất thảm nhưng mặt vẫn mỉm cười tươi tắn nói: “Xin hỏi, bạn gái của ngài thích hoa gì?”
Lập Thế Khang nhướng mày thích thú giống như chỉ chờ cô nhân viên hỏi câu này. Anh đưa mắt nhìn về phía Dorothy rồi ôn tồn hỏi như đáp: “Cô ấy thích hoa gì thì bạn gái tôi cũng thích hoa đó.”
Mấy cô nhân viên trong cửa hàng nghe xong liền đưa mắt nhìn nhau, biểu hiện lạ lùng không kém hơn Dorothy lúc nãy. Cùng lúc có nhiều ánh nhìn hướng về phía mình cho nên Dorothy chỉ có thể ngượng ngùng đưa hai bàn tay lên trước mặt xua xua ý nói mọi người đừng hiểu lầm chứ bản thân cô cũng không nói được câu gì.
Bà Dora thấy vậy liền khéo léo hỏi nhỏ con gái: “Con quen cậu ấy sao?”
Dorothy vô thức gật đầu nhưng chưa đầy một giây đã lắc đầu nguầy nguậy. Khổ thay, đã lắc đầu chối bỏ mà tự nhiên mặt lại đỏ lên. Bà Dora tủm tỉm cười bước về phía Lập Thế Khang, đoan trang nhã nhặn đưa tay ra chờ cái bắt tay rồi lịch sự nói: “Chào cậu, tôi là mẹ của Dorothy.”
Lập Thế Khang gương mặt cũng ánh lên sắc hồng, lịch sự đưa tay ra chạm vào tay bà, ôn tồn nói: “Chào dì, cháu là Lập Thế Khang, là bạn trai của Dorothy.”
Tuy Dorothy ngồi phía bên trong nhưng nghe không sót chữ nào. Người đàn ông châu Á này nói tiếng anh rất sỏi, nói rõ từng từ còn nhấn mạnh chữ “boy friend”.
“Thật là tức chết!” - Dorothy tức muốn nhảy lồng lộn lên nhưng không biết làm cách nào bịt mồm hắn lại.
Bà Dora là người có kinh nghiệm xã giao rất tốt. Hơn ai hết bà biết con gái mình không có bạn bè gì. Nếu có thì chỉ sau lần bắt cóc vừa rồi cô mới kết thêm vài người bạn bị bắt cóc cùng. Dorothy tuy lớn nhưng vẫn hay ôm mẹ ngủ và tâm sự mọi điều. Cô nói về tên ác ma tát cô, nói về vị bác sĩ tâm lý bị điên rồi còn nói về chồng chị gái xinh đẹp giàu có kia cùng hai anh dí súng vào đầu nhau vì chị Uyển Linh. Trong tất cả những người cô kể cho bà nghe thì cô ghét nhất cũng ấn tượng nhất chính là chàng thanh niên trước mặt bà.
Bà nhìn một lượt người thanh niên tuấn tú này rồi khẽ nhướng mày gật đầu nói: “Hóa ra cháu là người bạn trai mà Dorothy vẫn hay nhắc đến.”
Nói xong bà chìa tay về hướng ghế sofa và mời anh ngồi xuống uống tách café. Lập Thế Khang bị vẻ đoan trang lịch thiệp của bà giữ chân cho nên liền theo bà bước qua khu vực bàn trà dành cho khách và từ tốn ngồi xuống.
Khi tách café được lấy ra từ máy pha càfé và nhẹ nhàng đặt xuống bàn, bà Dora chậm rãi mời anh: “Café Ả Rập, cháu uống quen không?”
Lập Thế Khang gật đầu, đưa tách café thơm nồng nàn lên mũi ngửi rồi chầm chậm uống một ngụm. Anh lịch sự khen ngon rồi đặt tách café xuống chiếc đĩa sứ trắng.
Cửa hàng hoa được bày trí trang nhã và hiện đại. Ánh sáng và nhiệt độ là hai yếu tố được chủ nhân chăm chút khá kỹ càng. Nếu hôm nay không vì thợ sửa kính phải làm việc bên ngoài thì có lẽ nơi này không chê vào đâu được.
“Tình nhân của Đoàn Nhất Phương có khác.Nhan sắc xinh đẹp lại có cơ ngơi bê thế như vậy.” - Lập Thế Khang nhìn quanh không gian sau đó nhìn bà Dora rồi tự cam thán trong lòng
Nhìn thấy Lập Thế Khang không có chút gì giống như con gái mình nói, bà Dora cũng thở phào nhẹ nhõm, nhã nhặn hỏi: “Chẳng hay cháu và con gái dì quen nhau bao lâu?”
Lập Thế Khang nghe đến đây tự nhiên thấy lạnh lạnh sống lưng. Đời này anh chưa từng nghĩ sẽ có lúc bị hỏi những câu này từ phía nhà gái. Tuy nhiên, đã muến chơi thì phải chơi đến cùng. Anh mỉm cười nói ra một câu trái lòng thiên lý bất dung: “Tụi cháu đang tìm hiểu, nếu hợp sẽ tiến tới hôn nhân.”
\-\-\-
Nhiêu đây thôi nha các tình yêu. Mai lại có tiếp vì Hạc Giấy cũng hóng cảnh hai anh chị này gặp nhau á. Yeah yeah...Thích quá đi mất!