Bàn tay bà Minh vô thức siết chặt khăn ăn. Trái tim như có ai cào nát. Cảm giác đối mặt với điều không muốn đối mặt thật quá khó khăn. Hai mươi lăm năm, tình yêu đẹp đẽ như một giấc mơ. Nhìn lại tóc đã phai màu, người cũ thay lòng. Dẫu biết trước sau cũng phải gặp nhưng cuối cùng vẫn là không biết làm sao để đối diện.
Hoàng Gia Khiêm thấy thay đổi trên mặt bà thì liền hiểu được bà đang không dễ dàng đưa ra quyết định có nên đối mặt với cố nhân hay không? Cho nên anh chỉ ngậm ngùi kiên nhẫn chờ đợi quyết định của bà.
Vài phút nặng nề trôi qua trong phòng ăn cá nhân ngập tràn sắc nắng, cuối cùng bà Minh cũng lên tiếng: “Đưa người đó đến phòng tiếp đãi khách ở tầng năm.”
Hoàng Gia Khiêm nghe giọng bà lạnh đi, nhìn thấy trong mắt bà không còn bối rối mà chỉ có hận ý thì phần nào hiểu được quyết định của bà. Tuy nhiên, anh không hỏi nhiều mà chỉ cúi đầu lễ phép nói: “Dạ, con hiểu rồi, thưa mẹ.”
...
Phòng tiếp đãi khách mà bà Minh nói là một phòng khách cá nhân dành để nói chuyện với khách hàng hoặc dùng để bàn chuyện làm ăn. Căn phòng nhỏ nhưng được bày trí lịch sự ra dáng một phòng làm việc nhỏ, tứ phía đều được bao bọc bởi kính chịu lực trong suốt. Bức tường kính cách hành lang được phủ rèm mỏng không nhìn thấy chính xác mặt của người ngồi bên trong nhưng có thể nhìn ra được chiếc bóng phảng chiếu trên rèm. Chiếc bóng của một người phụ nữ cao sang đang ngồi trên ghế bành, khuỷu tay chống tay lên thành ghế, bàn tay đỡ nửa đầu như là đang suy tư điều gì đó rất mông lung.
Kỷ niệm như những thước phim cũ bị cắt vụn lũ lượt ùa về, từng đoạn từng đoạn như quấn chặt lấy bà. Bình thường không nghĩ đến thì không sao nhưng khi biết sắp đối mặt với người cũ thì không hiểu sao quá khứ cứ theo đó chảy về trong đầu.
Năm đó, Dương Thiên Bình gặp khó khăn trăm bề. Để mưu sinh, công việc gì anh cũng nhận làm. Ngoại trừ làm tài xế cho nhà họ Hoàng, buổi tối anh còn làm phục vụ ở quán bar. Từ lần đầu tiên gặp Kim Minh, anh đã yêu nàng. Nhưng sự khác biệt về thân phận này khiến anh mặc cảm và tự ti. Anh dù dốc sức làm việc cỡ nào cũng không sao sánh nổi với xuất thân và gia thế của Kim Minh. Thậm chí nhìn thẳng mặt Kim Minh anh cũng không dám. Tình cảm này anh chỉ biết chôn xuống tận đáy lòng, tránh mặt nàng để trái tim bớt đau. Chỉ có điều anh không ngờ, vào một buổi tối, Kim Minh lại đến quán bar nơi anh làm việc tìm anh.
Khi Kim Minh vừa xuất hiện đã thu hút được sự chú ý của rất nhiều công tử giàu có nơi đây. Họ liền xán lại làm quen hỏi chuyện. Nhưng Kim Minh không hề để ý, chỉ một mực đi tìm anh. Điều này đã khiến cho bọn công tử con nhà giàu “thẹn quá hóa giận”, bọn họ bắt đầu động tay với Kim Minh.
Bình thường một bước Kim Minh đi ra đều có vệ sĩ bảo vệ nhưng lần này là do nàng tự ý trốn đi để tránh bị ba mình biết được cho nên chỉ một thân một mình tới quán bar.
“Buông tôi ra!” - Kim Minh thét toáng lên khiến Dương Thiên Bình đang cầm khay rượu cũng giật mình buông xuống quay về hướng nàng.
Anh nhanh chóng chạy đến chỗ Kim Minh. Nàng vừa nhìn thấy anh liền hô lớn: “Thiên Bình, cứu tôi!”
Dương Thiên Bình liền ra mặt giật tay nàng ra khỏi tay một tên công tử con nhà giàu. Hắn liền chỉ trỏ ngón tay lên tiếng sỉ nhục anh: “Cô gái, em đẹp như vậy, chỉ cần hầu hạ anh một đêm là em sẽ sung sướng cả đời. Sao lại đi theo thằng bồi bàn này? Haha...” - Cả bọn xung quanh nghe thấy liền cười lên hô hố. Dương Thiên Bình nghe vậy liền bỏ tay nàng ra. Kim Minh nhìn ông trân trối. Đám công tử ăn chơi được dịp còn cười lớn hơn: “Thấy không, nó biết nhục rồi kìa. Thằng hèn!”.
Kim Minh nghe có người xúc phạm đến người mình thích liền tức giận mở ví cầm ra một xấp tiền đô dày cộp đập vào mặt mấy tên công tử ăn chơi, hét lớn: “Số tiền này đủ cho mày cả đời mua xương ăn đó. Đồ thối tha!”
Những người xung quanh nhìn thấy liền cười lớn giễu cợt tên đó. Sau họ còn sáng mắt hơn vì những tờ trăm đô bay tứ tán trong không trung. Họ xúm lại, thi nhau cúi xuống nhặt những tờ tiền rơi rớt xung quanh.
Nhìn thấy bọn họ không để ý đến mình, nàng liền cầm tay anh kéo đi. Dương Thiên Bình ngần ngại không đi. Anh đưa mắt tiếc rẻ nhìn những từ tiền bay lên và rơi xuống sàn không khác giấy lộn. Trong lòng dấy lên nhiều suy tư: “Số tiền lớn như vậy, anh không biết phải đi làm bao lâu mới có được nhưng Kim Minh thích vứt thì vứt luôn. Khoảng cách của anh và nàng ngày càng quá xa.”
Thấy Dương Thiên Bình nấn ná không chịu đi, Kim Minh liền giở giọng cô chủ: “Anh có đi hay không? Tôi ở đây gặp chuyện gì anh không gánh nổi với ba tôi đâu.”
Dương Thiên Bình không muốn đi nhưng nghe dọa đến Hoàng lão gia thì chân liền hoạt động. Mắt cũng ánh lên vẻ nghiêm trọng. Hoàng Kim Minh nhìn thấy anh như vậy thì không nhịn được cười. Nghĩ thầm: “Đúng là đồ chết nhát!”
Vừa ra khỏi quán bar, Dương Thiên Bình liền nghiêm trọng nói: “Cô chủ à, bây giờ để tôi giúp cô đón xe về nhà. Sau này cô đừng đi một mình đến những chỗ này nữa. Con gái đi đêm rất nguy hiểm!”
Hoàng Kim Minh nghiêng đầu, cười cợt hỏi: “Anh lo cho tôi sao?”