Chị Vợ Anh Yêu Em (Bản Mới)

Chương 446:Chương 162: Thoát khỏi tay tử thần (7)




Đôi mắt Đoàn Nam Phong lúc này như không còn thấy gì nữa, tai cũng không nghe được gì và trái tim cũng như dừng lại. Cảnh tượng năm năm trước đã lần nữa tái diễn trước mắt anh. Vấn đề chỉ khác nhau ở chỗ người bị nhốt trong ngôi nhà kia là người vợ anh mới cưới chưa được nửa năm.

Đoàn Nam Phong nắm chặt nắm tay và bấu vào quai của chiếc vali thật chặt. Sự mất mát này là nỗi đau nhói lòng đối với anh. Anh không thể chấp nhận nổi sự thật này. Đoàn Nam Phong vốn đa mưu và nhiều tính toán cho nên tính cách của anh vô cùng bình tĩnh. Vậy mà lần này anh đã điên đến mức không thể khống chế được bản thân mình. Ném chiếc cặp trong tay, lập tức bước xuống xe, Đoàn Nam Phong sải bước nhanh gần như lao về phía xe của Lập Thế Khang.

Thuộc hạ của Đoàn Nam Phong thấy vậy cũng lao theo anh. Phía Lập Thế Khang cũng không vừa. Ngay khi Đoàn Nam Phong chưa bước được gần xe của anh thì thuộc hạ đã đứng ra chặn đối phương lại.

Lập Thế Khang thong thả bước ra. Anh nhếch môi cười khinh khỉnh rồi điềm tĩnh nói: “Đoàn Nam Phong, tao rất muôn biết cảm giác của mày lúc này là gì? Có phải chỉ muốn ôm lấy tao cùng chết hay không?”

“Chà, tao nên nhắc nhở mày rằng, nơi này là nơi công cộng nhiều người qua lại. Nếu mày dùng súng thì sẽ bị tóm. Cảm giác của mày có phải cũng giống như tao năm đó hay không? Chính là cái cảm giác rất muốn giết người nhưng không thể giết ngay. Tao cần mất đến năm năm mới tìm ra được yếu điểm của mày để ra tay. Không biết mày cần bao lâu?”- Lập Thế Khang dùng giọng điệu mỉa mai và ánh mắt châm chọc hướng về phía Đoàn Nam Phong.

Đoàn Nam Phong không nghĩ nhiều, lập tức rút súng từ trong áo ra và đáp lại: “Ngay bây giờ.”

Những thuộc hạ phía sau mà Đoàn Nam Phong mang theo cũng làm như anh, đồng loạt rút súng ra hướng về phía Lập Thế Khang.

Bên phía kia cũng không vừa, thủ hạ của Lập Thế Khang cũng giương súng ra đáp trả Đoàn Nam Phong. Đoàn Nam Phong đến giờ phút này không còn e dè hay kiêng kỵ gì hết. Lập tức lên đạp và đưa ngón trỏ vào cò súng.

Mồ hôi trên trán và hai thái dương của Đoàn Nam Phong liên tục chảy ra. Tình hình căng thẳng đến cực độ. Hơn ai hết, anh biết rằng nếu anh nổ súng thì nơi này sẽ là nơi chôn sống những người đi theo mình. Lập Thế Khang vốn đã muốn kết thúc mạng sống nên trên mặt hắn cũng không có mảy may run sợ. Có thể nói hắn vì quá đau lòng mà trở nên không lý trí nữa, không nghĩ đến bất kỳ thứ gì ngoài trả thù.

Vào cái giây phút quyết định liều mạng thì bên tai Đoàn Nam Phong lại nghe thấy tiếng của Tinh Vân: “Dừng lại!”

Một khắc trôi qua, cả người anh như hóa đá. Anh không tin vào tay mình. Cứ ngỡ bản thân mình đang gặp ảo giác. Đến khi Tinh Vân nói ra câu thứ hai thi Đoan Nam Phong mới dám quay lại.

“Nam Phong, anh bỏ súng xuống đi. Có được không?”

Lúc này Đoàn Nam Phong mới quay sang phía có tiếng nói. Đôi mắt anh chạm vào đôi mắt của Tinh Vân, nghẹn ngào.

Đoàn Nam Phong từ từ buông súng xuống. Ngay khi bản thân mình lấy lại được tinh thần thì anh liền như không tự chủ mà lao về phía người vợ mà anh thương yêu.

Bất ngờ bị nhấc bổng lên, Tinh Vân liền nhăn mặt kêu đau một tiếng. Lúc này Đoàn Nam Phong mới để ý đến những vết thương trên người cô. Anh vội đặt Tinh Vân xuống rồi sốt sắng hỏi thăm: “Bé con, em không sao chứ?”

Mắt thấy những vết máu và những vết lấm lem trên quần áo của Tinh Vân, lòng anh như thắt lại. Tinh Vân vẫn điềm tĩnh đưa mắt nhìn sang hai người chiến hữu mới vừa về với đội mình rồi quay lại nói với Đoàn Nam Phong rằng: “Còn sống đứng đây đã là may mắn lắm rồi.”

“Phải, chỉ cần em còn sống. Chuyện gì cũng không quan trọng nữa.” - Đoàn Nam Phong dịu dàng hôn lên trán Tinh Vân. HÌnh như nơi khoé mắt của anh, hơi nước vẫn chưa kịp khô.

Lập Thế Khang trơ mắt nhìn Tinh Vân thoát khỏi tay tử thần một cách ngoạn mục thì liền điên tiết lên. Anh tức giận, anh căm hận đấm thật mạnh vào thành xe rồi kêu lên: “Không thể nào!”

Tinh Vân nhìn thấy cảnh này cũng không bận tâm. Cô chỉ khẽ nói với Đoàn Nam Phong: “Em mệt quá, cả ngày không ăn gì. Chúng ta đi thôi.”

Đoàn Nam Phong gật đầu, vui vẻ mỉm cười đáp lại: “Được, chúng ta về nhà.”

Một câu đơn giản mà ấm áp biết bao. Sau tất cả giông bão cũng chỉ mong được quay về nhà.

Lúc cả đoàn người cùng nhau đi lên xe thì Dorothy tính tình trẻ con, lại vốn hận việc Lập Thế Khang đẹp trai mà chơi bẩn, tát cô sưng vù má cho nên khi đi ngang qua mặt anh. Cô liền làm mặt xấu thè lưỡi trêu anh.

Lập Thế Khang đang nóng giận và tức tối vì không trả thù nổi Đoàn Nam Phong cho nên anh liền giơ tay ra nắm tóc của Dorothy kéo lại sát mặt mình rồi tức giận hỏi: “Con nhóc, cô dám trêu tôi.”

Dorothy cả người đau ê ẩm, giờ đây còn bị người ta nắm tóc kéo ngược lại cho nên khó chịu nhăm mặt kêu lên: “Thả tôi ra. Đồ ác ma. Đau quá!”

Đoàn Nam Phong lúc này mới lên tiếng mỉa mai: “Lập tổng đường đường là người đứng đầu tập đoàn lớn mà lại đi hơn thua với một cô gái nhỏ tuổi hay sao?”

Bị nói khích cho nên Lập Thế Khang dù tức giận nhưng vẫn thả tóc cô gái ra. Anh không quên cảnh cáo một câu: “Nhóc con, đừng để tôi nhìn thấy cô lần nữa.”

Cô gái không nói gì, chỉ phụng phịu quay đi. Lập Thế Khang mệt mỏi đưa tay vướt trán của mình. Bất ngờ anh phát hiện ra một thứ từ trong tay mình khiến anh phải nhíu mày suy nghĩ.

(*) Ở Mĩ và các nước châu Âu, khi bạn mười sáu tuổi thì có nghĩa là bạn đã thành người lớn. Lúc đó bạn sẽ được tổ chức lễ trưởng thành. Thông thường thì kết hợp với lễ tốt nghiệp. Sau mười sáu tuổi các bạn có thể làm được nhiều thứ như học tiếp lên các bậc học cao hơn hoặc đi làm mà không cần sự đồng ý của ba mẹ hoặc kết hôn. Ở Anh thì phụ nữ có thể kết hôn từ tuổi mười sáu theo luật định ban hành. Mặc dù nhiều người Anh họ cho là quá sớm nhưng luật pháp chưa sửa thì vẫn không có quyền cấm con cái bạn kết hôn ở độ ̣ tuổi quy định. Hihi...
\-\-\-
Đố các bạn, Lập Thế Khang nhìn thấy vật gì nè?
Cám ơn các bạn vì đã động viên Hạc nha. Chứ Hạc biết Hạc đánh vội nên có nhiều sai sót. Cám ơn vì các bạn chỉ nhìn vào nửa ly nước vơi.:-X Yêu tất cả độc giả của mình. Ôm chặt!