Chị Vợ Anh Yêu Em (Bản Mới)

Chương 438:Chương 161: Kịch xưa diễn lại (2)




Trên chiếc chuyên cơ sang trọng đang lao nhanh về Los Angeles, Đoàn Nam Phong nóng ruột đến mức sắp nhảy ra khỏi máy bay. Anh đi đi lại lại, hai tay chống hông, chốc chốc lại đưa tay đặt hờ trên miệng. Ngay cả nghĩ anh cũng không dám nghĩ xem Lập Thế Khang rốt cuộc muốn làm gì Tinh Vân.

Bất ngờ chuông từ máy tính reo lên. Thông qua hệ thống kết nối wifi, Đoàn Nam Phong dễ dàng nhìn thấy khung cảnh ở tại nơi Tinh Vân bị bắt cóc.

Sắc mặt Lâm Thanh và Trần Khải Nam rất tệ. Qua màn hình máy tính, Đoàn Nam Phong thấy rõ hai người họ ái ngại nhìn anh rồi lại đẩy mắt nhìn sang người đàn ông lãnh đạm mặc bộ âu phục màu đen được ủi phẳng tăm tắp đang đứng phía kia.

Không thấy hai người họ lên tiếng, Đoàn Nam Phong liền lớn giọng hỏi: “Lập Thế Khang, mày muốn sao?”

Lập Thế Khang nghe thấy giọng điệu tức giận trong lời nói của Đoàn Nam Phong thì liền cười ngạo nghễ. Anh thong thả vuốt lại áo sơ mi, chậc lưỡi rồi chậm rãi nói: “Đoàn Nam Phong, mày cũng rất cáo già. Mày thừa biết trong người con đàn bà cũ của mày có virus Wtz2556 nên mày không giết nó. Ngược lại nuôi nó béo tốt rồi ném sang cho tao. Sau đó lại sai thuộc hạ bắn chết nó để mẫu virus lây lan sang chỗ tao. Đúng là kế sách chu toàn. Gắp lửa bỏ tay người. Không hổ danh Đoàn tổng tài trẻ tuổi như vậy đã lên được vụ trí này. Thì ra là có tâm cơ.”

Câu nói của Lập Thế Khang vừa dứt, cả người Lưu Uyển Linh đông cứng như tượng. Cô không biết tự lúc nào cô lại mang virus trong người? Cơ thể hoàn toàn khỏe mạnh của cô không có bất kỳ dấu hiệu gì. Vậy con virus đó là gì? Liệu có nguy hiểm đến tính mạng không?

Lưu Uyển Linh sững sờ, hai mắt hoảng loạn nhìn sang Lâm Thanh và màn hình điện thoại của anh. Cô muốn gào lên hỏi xem Đoàn Nam Phong vì sao phải hận cô đến mức tính kế với cô nhưng có lẽ mọi sức lực đều hóa thành hư vô. Không còn chút ý nghĩa gì.

Tâm trạng của Tinh Vân cũng không khá hơn. Cô hoàn toàn bất ngờ về việc Lưu Uyển Linh mang mẫu virus trong người. Càng không ngờ Đoàn Nam Phong có thể ra tay tuyệt tình và độc ác như vậy? Ánh mắt thẩn thờ, hai bàn tay khẽ rung theo từng chuyển động của các khớp xương, Tinh Vân muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Giờ phút nước sôi lửa bỏng này, tất cả chỉ chờ nghe từ phía Đoàn Nam Phong.

Đoàn Nam Phong bị không khí này áp bức đến mức phát điên. Anh hít một hơi dài để lấy lại tinh thần rồi gằn giọng ra lệnh: “Hãy ra điều kiện đi.”

Lập Thế Khang hít thở thật sâu một hơi như để tận hưởng không khí trong lành ở đồi chong chóng. Mùa hè xanh trong, cây cối xanh um, không khí cũng tựa như liều thuốc an thần dễ chịu ru ngủ. Anh nhắm mắt, vẻ mặt tận hưởng mùi vị của sự đáp trả mà anh ôm ấp suốt năm năm dài.

Phải, chính năm năm trước, trong văn phòng của mình, anh đã trải qua cái cảm giác giống như của Đoàn Nam Phong bây giờ. Cảm giác bất lực nhìn người phụ nữ mình yêu bị uy hiếp vào năm đó nay anh đã thấy nó từng chút từng chút một hiện ra trong từng lời nói và nét mặt của Đoàn Nam Phong. Lập Thế Khang chờ năm năm cuối cùng cũng đã đổi ngược lại vị trí với Đoàn Nam Phong. Anh rất mong sớm nhìn thấy gương mặt của Đoàn Nam Phong khi Tinh Vân chết đi. Chết không tìm thấy xác.

Lập Thế Khang nghĩ ra viễn cảnh đó liền thích thú cười lớn. Giọng điệu của anh hả hê, tư thế ngạo nghễ, hất mặt hỏi: “Đoàn Nam Phong, mày có thấy nơi này quen không?”

Lập Thế Khang quay lưng, đưa tay chỉ về phía xa xa kia. Hình ảnh những chiếc cối xay gió liên tục quay nhanh tạo nên một cảnh quang đặc sắc của cả khu đồi rộng lớn.

  Đoàn Nam Phong nhắm hờ hai mắt. Anh hoàn toàn đoán được ý định của Lập Thế Khang. Hắn chính là muốn trả thù “ăn miếng trả miếng” với anh. Bao nhiêu năm qua ý nghĩ trả thù đã nuôi sống hắn cho nên hắn sẽ không dễ dàng buông tha cho Tinh Vân.

“Năm mươi triệu đô la, vẫn giá cũ.” - Lập Thế Khang vừa cười vừa nhạt thếch nói ra cái giá mà năm đó Đoàn Nam Phong ra với anh.

Nụ cười đắc ý câu lên rất đậm, Lập Thế Khang lại nói: “Bây giờ là hơn mười một giờ trưa. Đoàn Nam Phong, tao canh giờ có chuẩn không?”

Không cần Đoàn Nam Phong trả lời, Lập Thế Khang lại cười rất sảng khoái nói tiếp: “Đúng ra từ mấy tháng trước tao đã xử lý vợ mày vào đúng ngày giỗ năm năm trước của Amy. Nếu không vì mày bao bọc cô ta quá chắc chắn. Cửa chính không ra, cửa sổ không đến thì tao không phải chờ lâu đến hôm nay. Cho nên, mày có mười hai tiếng để chuẩn bị tiền mặt mang đến đây cho tao.”

Từng bước từng bước, Lập Thế Khang đang tiến dần đến việc dựng lại màn kịch năm đó. Bi kịch đau lòng của trận hỏa hoạn năm xưa khiến anh không đêm nào không mơ thấy. Amy của anh đã bị thiêu không còn xác. Nơi này, đâu đâu cũng là tro cốt của cô ấy. Nghĩ đến đây lòng anh lạnh căm buốt giá đến mức chỉ muốn bắn chết người đàn bà của Đoàn Nam Phong ngay lập tức.

Cơ mặt Đoàn Nam Phong tê cứng, anh sợ rồi bi kịch sẽ tái diễn cho nên liền gắt giọng cảnh cáo Lập Thế Khang: “Nếu mày dám tái diễn lại bi kịch năm đó. Tao sẽ liều mạng với mày.”

Lập Thế Khang nghe xong không hề hoảng sợ mà còn cười lớn đến điên cuồng khiến mọi người xung quanh sợ hãi bao gồm cô gái nhỏ không liên quan gì trong chuyện này. Trong lúc lòng người đang hoảng sợ bởi tiếng cười ma quái của Lập Thế Khang, ai nấy chưa kịp khôi phục lại tinh thần thì nhanh như cắt anh lên đạn khẩu súng ngắn sáng bóng trong tay mình. Thẳng đầu Tinh Vân mà nhắm tới.
\-\-\-\-
Hi các tình yêu của Hạc Giấy, hai ngày nay Facebook của mình hơi đông vui. Xuất hiện nhiều khách không mời nên mình phải tiếp. Mệt quá! Chắc các bạn sẽ thấy Hạc Giấy thế này thế kia, ghê gớm, tinh vi hay bắt lỗi... Hihi... nói thật thì mình cũng thấy mình hơi quá. Đúng ra khi người ta nhục mạ mình như vậy thì mình nên im và tự nuốt cục tức chứ không nên thể hiện cho độc giả thấy tác giả này dữ dằn.
Mình không dữ dằn gì đâu ạ nếu không muốn nói là cực kỳ lương thiện. Ai biết mình lâu đều nói Tinh Vân là hình mẫu của mình ngoài đời. Nay mình cũng xin nói sơ qua về những xung đột gần đây của mình. Điều này khiến mình không vui đâu nhưng thôi kệ cứ ghi ở đây để làm kỉ niệm coi như  trải nghiệm trên con đường viết truyện của Hạc Giấy nha.
Chuyện là như thế này, có một nhóm review muốn viết bài giới thiệu về truyện của mình. Đúng ra với những tác giả khác thì họ sẽ mừng húm vì được nhiều người biết tới. Còn mình thì cũng vui. Nhưng khi đọc bài review thì hơi thất vọng vì bạn đó chỉ viết những nội dung trong mấy chương đầu của Thiên Kim Bạc Tỉ. Hoàn toàn không nhắc gì đến Lâm Thiên Vũ và quá trình trở thành TKBT của Tinh Vân. Nội dung thì cũng là viết lại từ phần giới thiệu của mình. Có bóp méo chút xíu, vd nói Đoàn Nam Phong là người đàn ông soái khí đầy mình.
Cho nên mình biết là bạn đó không có đọc truyện. Giờ không đọc hết thì sao viết được review đúng không? Ví dụ bạn dùng sản phẩm nào đó thì bạn mới biết mà giới thiệu cho người ta. Mình đánh giá cao công việc review này.
Mình thấy bài review không trọng tâm nhưng cũng ok và mình cũng muốn nghe cảm nhận của bạn ấy sau khi đọc xong truyện của mình. Thế là bạn ấy viết cho mình cái bài bắt bẻ kinh khủng luôn: Vd sai dấu câu, văn phong ảnh hưởng TQ (ghét cái câu này), "cảm thấy ác cảm" thì không được dùng mà phải là cảm thấy luồng ác cảm... Còn về nội dung thì bạn ấy nói Tinh Vân yêu Đoàn Nam Phong vì cái mác tổng tài. :-O
Á, nghe đến đây mình mới té ngửa ra luôn. Xí, ở đây có ai đang té ghế khi đọc đến đây không? Rõ ràng là sai nội dung và tư tưởng đúng không? Cho nên mình lên tiếng bảo vệ tác phẩm của mình và thế là nói qua nói lại thế nào bạn đó nói cái tôi của mình quá cao cả đời không thể thành công. Mình cú câu này nhất nên nhắc bạn đó không tiếp tục khích bác và sỉ nhục mình. Có điều nếu bạn đó lỡ miệng thì nói xin lỗi có mất mát gì. Đây còn nói do mình mặc cảm bản thân tự nghĩ ra chứ bạn đó không có sỉ nhục. Mấy cái này mình có cắt hình trên FB đó.
Lúc đó công nhận cũng nóng thiệt (ai nói bạn vậy bạn nóng không?) nhưng xong rồi thì thôi. Mình cũng không nói bạn đó là ai, cũng không định nói ra chuyện này nhưng mà tự nhiên ở đâu có mấy người được phái vô làm anh hùng ra mặt thay bạn đó nói mình này nọ nên mình mới chấn chỉnh lại cho mấy người đó.
Page Facebook là nhà của mình, nếu mình không bảo vệ được nó để ai mỉa mai giễu cợt kiểu gì cũng được thì mình dẹp Page luôn cho rồi. Còn tác phẩm là đứa con tinh thần của mình, khi ai nói sai về nó mình không bảo vệ nó thì mình còn xứng làm tác giả hay sao? Vd: ai nói con bạn đẻ ra xấu, lùn, ngu bạn có cắn nó không? Mình thì có đó.
Mình không thích thể hiện bản thân đâu nhưng bạn đó nói là truyện của mình đọc lướt thì cuốn hút. Sau đó không nói nữa. Không biết bạn đó đọc kỹ thì thấy sao? Còn các bạn đọc kỹ thấy sao? >_<
Mình không quan tâm có bài review để nổi tiếng hay không. Bởi vì cái cốt lõi là bạn đó không chịu đọc thì review cho mình có ý nghĩa gì?
Danh tiếng đối với mình như phù du. Bạn mình xuất bản nhiều sách lắm rồi, toàn đống bụi trên kệ đem đi bán giảm giá.
Còn tiền bạc thì như đã nói từ lâu, tiền thu nhập thưởng hay lượt đọc từ viết truyện mình đem đi làm từ thiện ủng hộ chương trình "Dép mới đến trường." Mùa này corona nên chưa đi được. Hy vọng năm sau.
Nói dông dài tóm lại một câu là mình cần tri kỷ, những người đọc và hóng truyện của mình. Ít nhất truyện của mình cũng mang đến cho bạn chút ánh sáng vui vẻ gì đó sau một ngày làm việc quần quật.
Nhiều khi, tâm sự thật với các bạn là mình bận không có thời gian ngủ quá 4 tiếng nhưng các bạn nhắn mình thì mình luôn cố gắng trả lời. Bởi vi cái bạn cho mình tình cảm thì mình gửi các bạn tình yêu. Chúng ta sống vui vẻ và chân thành với nhau thì cuộc sống nó mới vui. Chứ mình có cần thành công trên mây đâu mà nói mình cả đời không thành công. Xúc phạm nhau thế là cùng.
Ai viết truyện cũng mong xuất bản sách nhưng Hạc không mong đâu các bạn à. Bởi vì qua biên tập viên họ sửa xong bản thảo không còn cái hồn của người viết nữa. Mình viết bài báo ngắn thôi mà BTV nó sửa mình muốn nhảy nóc luôn. Ai muốn thể hiện mình thì cứ làm. Còn Hạc chỉ là một tác giả nhỏ bé mong tìm độc giả chia sẻ cảm giác khi đọc những câu chuyện do mình viết mà thôi. Chỉ mong các bạn mãi yêu thương Hạc và ủng hộ Hạc để Hạc cống hiến những câu chuyện lôi cuốn không thua gì` truyện dịch các bạn ha.
Mình là ngươi Việt mà lại: -D Hihi... có chút xíu tự hào dân tộc :-P